Đối diện với cái chết, động tác của cô không thể lừa được người khác.
Sự quyến luyến của cô giấu bên trong một cách tinh tế.
"A Triệt --"
Đột nhiên có người hô to, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa hai người.
Tư Triệt nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia sát khí.
Đầu cũng không ngẩng, hắn vung tay lên, một quả cầu bằng lửa lao thẳng về phía Nguyễn Đường!
Nguyễn Đường hoảng sợ hét lên: "A...... A Triệt, anh nghe em giải thích! Anh đừng hiểu lầm, em cũng chỉ muốn tốt cho anh, Khúc Yên bụng dạ khó lường!"
Tư Triệt không quan tâm, lại giơ tay lên, hỏa cầu dí vào chân Nguyễn Đường, đốt cháy ống quần cô ta.
Lần này Nguyễn Đường thật sự sợ hãi, liều mạng ngưng kết dị năng hệ thủy để dập lửa, nhưng không biết vì sao quả cầu này không bị ảnh hưởng gì cả, ngọn lửa vẫn tiếp tục lan rộng lên trên.
"A Triệt! Cứu mạng! Anh mau tắt lửa đi!" Nguyễn Đường hoảng sợ kêu to, "Những gì em làm đều là vì muốn tốt cho anh, anh tỉnh táo một chút! Anh mau dập lửa, chúng ta từ từ nói chuyện!"
Linh hồn Khúc Yên như đang dần rời khỏi cơ thể, nghe được tiếng khóc thê lương của Nguyễn Đường, miễn cưỡng giữ vững tâm trí, giật giật áo Tư Triệt, yếu ớt nói: "Anh...... Không thể giết cô ta...... cô ta mới là......"
"Cô ta chẳng là cái thá gì cả." Tư Triệt lạnh lùng khoát tay, hai quả cầu lửa nho nhỏ đánh về phía vai của Nguyễn Đường.
Hắn không dùng một kích lấy mạng.
Dùng hỏa cầu nhỏ chậm rãi thiêu đốt.
Trên đời này, hắn chỉ chấp nhận một người con gái.
Ai dám động đến cô gái của hắn, nhất định phải trả giá đắt. Có chết thì cũng đừng hòng được chết thống khoái.
"Em yêu, chúng ta đi. Cô ta quá ồn ào." Tư Triệt ôm lấy Khúc Yên rời khỏi rừng cây, từ đầu tới cuối đều không nhìn Nguyễn Đường đang khủng hoảng thét chói tai đến một lần.
Mấy quả cầu uốn lượn quanh thân Nguyễn Đường, từ từ gặm nhấm chân tay cô ta, Nguyễn Đường như phát điên mà kêu lên: "Đau quá...... A a a a đau quá...... Ai cứu tôi với! Cứu mạng...... Cứu mạng......"
Hồ nhân tạo vắng vẻ, ít có người đi lại.
Cô ta có kêu thê thảm đến đâu thì cũng chả có ai phát hiện.
Ánh lửa bao phủ toàn thân, hận ý dưới đáy lòng cô ta dâng trào cuồn cuộn như dây leo, oán khí quanh quẩn như làn khói đen.
Cô ta bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, cực kỳ thống khổ, mắt thấy cái chết đang đến gần, trong thoáng chốc dường như cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng chấn động.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô ta đau quá, da thịt đau, xương cốt đau, thần kinh cũng đau, toàn thân trên dưới đều đau đớn, cô ta không còn sức quan tâm đến nhiều thứ như vậy nữa......
Hận, rất hận, cô ta không thể tận mắt thấy tiện nhân Khúc Yên kia chết!
A Triệt ơi là A Triệt, em mới là người yêu anh nhất cơ mà!
......
Khúc Yên nằm trong ngực Tư Triệt cũng cảm nhận được sự chấn động của thế giới.
Đây là điềm báo của việc thế giới sụp đổ.
Phải chăng là vì Tư Triệt giết Nguyễn Đường?
Cũng có thể là vì đến bây giờ Tư Triệt vẫn không tự tay giết chết cô?
Khúc Yên biết mình không còn nhiều thời gian, thần trí tán loạn, sắp rời thân thể.
"Tư Triệt......" Cô cật lực cong môi cười, lấy con dao gấp gọn ra, nhét vào trong tay Tư Triệt.
Cô nắm chặt tay hắn, để mũi dao nhắm thẳng trán mình, "Xin......xin anh......"
Cổ tay Tư Triệt run lên, khàn khàn nói: "Tại sao? Tạo sao cứ ép anh phải giết em? Ngay cả một chút ý niệm cuối cùng cũng không để lại cho anh, tại sao?"