Trước khi trở về tôi đã đến gặp Đại Tư Tế lần cuối để nói về hương sơn trà trên người tôi. Đại Tư Tế có vẻ cũng chẳng quan tâm gì đến việc hiển nhiên này lắm, còn nói tôi mặc kệ nó đi rồi bảo tôi trở về.
Tôi cứ đi theo sau lưng ngài ấy, nói mãi cho đến khi ngài ấy chịu dừng lại và nói chuyện lần nữa với tôi.
"Vậy tôi chỉ cho cậu Yukito một cách, nhớ phải làm đúng theo lời tôi nói đấy nhé."
Đại Tư Tế ấn tôi ngồi xuống ghế rồi quay lưng đi về phía bàn thờ. Từ trong tủ lấy ra một hộp gỗ lớn, bên trong đựng đầy vòng tay bằng ngọc.
"Cậu chọn một cái đi, rồi chúng ta nói chuyện tiếp."
Tôi nhìn số vòng tay bên trong hộp, vòng ngọc bóng mịn, rất nhiều màu sắc được bày trên vải gấm. Kiểu dáng chung đều là vòng ngọc trơn phối màu, kích cỡ cũng có hơi nhỏ.
Lẫn trong số vòng ngọc có một chiếc màu xanh lam, trong suốt như bầu trời mùa thu. Tôi không ngần ngại mà cầm lấy chiếc vòng đó, cầm chiếc vòng trong lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh tràn ra bao phủ lấy tôi.
"Chà, cậu giống với ngài ấy như đúc ra cùng một khuôn vậy."
"Tôi thật sự rất giống với ngài ấy à?"
"Đôi lúc ta còn lầm tưởng cậu Yukito là ngài ấy nữa đó. Nhất là khi cậu Yukito nổi giận."
Đại Tư Tế cầm lấy chiếc vòng trong tay tôi, lau qua một chút rồi giúp tôi đeo lên tay. Chiếc vòng vậy mà lại hơi rộng một chút, nhưng đeo lên cũng thấy khá vừa vặn.
"Cậu muốn đeo nhẫn chứ? Ở đây vẫn còn vài chiếc.."
"Tôi có nhẫn rồi. Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng mấy mẫu nhẫn đó sẽ hợp với tôi đâu."
Đại Tư Tế nheo mắt nhìn tôi, ngón tay lướt qua gò má rồi dừng lại trước yết hầu. Cảm giác có gì đó không đúng lắm, trước khi đầu ngón tay của ngài ấy chạm vào tôi đã tránh sang một bên.
"Tôi cứ thắc mắc mãi, tại sao mùi hoa sơn trà của cậu lại không thuần khiết.. thì ra đã bị người khác trộn lẫn rồi."
Đại Tư Tế không thu tay về, ngón tay vẫn dừng ở vị trí cũ trên không trung. Tách một tiếng trên tay ngài ấy liền hiện ra một bông hoa sơn trà trắng tinh khôi.
Đại Tư Tế đặt bông hoa vào lòng bàn tay của tôi, chỉ trong chớp mắt bông hoa ngay lập tức chuyển thành màu đỏ tươi chói mắt. Mùi quýt thơm mát quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước chóp mũi khiến tôi có chút thất thần.
Bàn tay tôi vô thức bóp chặt lại, bông hoa trong tay cũng nhanh chóng bị bóp nát.
"Là mùi quýt.. à không phải, thì ra cũng là người quen cũ.. thần lực khá mạnh, chàng trai này cũng không tồi. Tối nay cậu hãy cùng Thánh Nữ đến phòng thờ. Phòng thờ khác với điện thờ, Thánh Nữ sẽ biết nên dẫn cậu đến đâu."
"Khoan đã, còn chuyện mùi sơn trà trên người tôi thì sao?"
Đại Tư Tế cầm lấy bông hoa trong tay tôi ngửi qua một chút rồi quay lưng lại đốt cháy nó trong không khí. Khi thấy ngài ấy vừa định bước đi tôi liền vươn tay nắm lấy lưng áo của ngài ấy.
"Ấy, xin lỗi. Có tuổi rồi nên tôi quên mất. Cậu làm theo lời tôi nói nhé."
Tôi ngồi trên ghế cẩn thận quan sát từng cử chỉ của Đại Tư Tế. Tay trái đeo vòng ngọc, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, tập trung hít vào và thở ra ba lần. Trong lòng bàn tay của tôi bỗng nhiên có chút ngứa ngáy.
"Được rồi, cậu mở tay ra xem."
Tôi mở mắt nhìn lòng bàn tay vẫn đang nắm chặt từ từ hé mở. Đoá sơn trà màu đỏ thẫm, nhụy hoa màu vàng sáng to bằng lòng bàn tay toả ra mùi hương ngọt manh, thơm ngát.
"Chuyện này cũng quá phản khoa học rồi.." - Tôi cầm đoá hoa lên quan sát, là hoa thật. Cánh hoa mềm mại, trơn mát, mùi hương cũng rất dễ chịu không hề bị gắt.
"Rồi cậu sẽ còn nhìn thấy nhiều việc phản khoa học hơn nữa. Ví dụ như màu tóc của cậu, màu mống mắt, sắc tố da và cả sự thay đổi từ bên trong cơ thể của cậu nữa."
Đại Tư Tế cầm lấy đoá sơn trà trong tay tôi đặt lên cái dĩa bằng ngọc bên cạnh lư nhan trên tủ thờ. Mùi thơm của hoa sơn trà cùng mùi nhang trầm hoà vào nhau bao phủ khắp cả căn phòng.
"Sự thay đổi đó, có ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống bình thường của tôi không?"
"Tôi không chắc, bởi vì tôi cũng không rõ sinh hoạt thường ngày của cậu như thế nào. Cậu thấy đấy màu tóc của Thánh Vương vốn là màu trắng, tóc ngài ấy chuyển đen sau khi ngài ấy dần mất hết thần lực. Khi ngài ấy lựa chọn người thừa kế thì người đó sẽ nhận được một ít thần lực của ngài ấy. Thần lực chảy trong người sẽ khiến tóc đổi từ màu đen sang màu trắng, mống mắt đen cũng sẽ đổi sang màu vàng kim. Cậu chỉ vừa mới được ngài ấy chọn, chưa tới một tháng mà đã có thể kết thần lực thành hoa rồi."
Đầu tôi ong lên theo từng lời Đại Tư Tế nói. Tôi không có khả năng tiếp nhận nổi lượng thông tin lớn như vậy, nếu như có đem theo sổ tay để ghi lại thì tốt rồi.
"Không làm phiền Đại Tư Tế nữa, tôi về trước.."
Tôi đứng dậy khỏi ghế, nhanh chân bước vội ra cửa. Đầu tôi đau như búa bổ, mọi thứ trước mắt cứ hoa hết cả lên, bao tử nhộn nhạo như muốn đẩy hết mọi thứ bên trong trào ra ngoài.
"Cậu vẫn chưa đi được đâu. Ngài ấy muốn gặp cậu nên tôi xin mạn phép giữ cậu lại thêm một lúc vậy."
Ngay trước khi bàn tay của tôi kịp chạm vào tay nắm cửa hình đuôi cá, thì tôi trước mắt tôi đã tối sầm đi, không thể phân biệt nổi chuyện gì.
Đến khi tỉnh lại tôi lại không nhận thức được bản thân đang tỉnh hay đang mơ.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy bản thân ở trên một đoá hoa quỳnh rất to đang trôi chầm chậm theo dòng nước.
Mặt nước trong vắt như gương nhưng lại không nhìn thấy đáy. Tôi dè dặt vươn tay ra chạm vào mặt hồ, giống như có thứ gì đó cản lại tôi hoàn toàn không thể chạm vào làn nước trong vắt kia.
Ngay khi chân tôi vừa chạm vào mặt nước, bông hoa quỳnh kia liền tan thành một làn sương mỏng rồi biến mất. Tôi nhìn xung quanh một lúc, trong không gian này chẳng có gì cả, chỉ có đường chân trời xa tít tắp và một con cá voi xanh to lớn đang treo người ở giữa không trung.
"Xin lỗi vì đã ép con đến gặp ta trong tình trạng thế này.. đừng sợ, hiện tại chúng ta đang ở trong biển ký ức của ta. Đợi một lát chúng ta nói chuyện xong thì con sẽ tỉnh lại thôi."
"Là ai đang nói vậy?"
Tôi hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói vang vọng trong khoảng không. Tông giọng có chút trẻ con, so với chất giọng của tôi lại không khác là bao. Nghe kỹ, lại có cảm giác giống với giọng của tôi hồi tôi mười hai, mười ba tuổi.
"Xin chào, lần đầu gặp mặt. Ta là Cửu Huyễn Ngọc Diệt, con chỉ cần gọi ta Huyễn Diệt là được."
Con cá voi xanh được treo giữa không trung cứ như vậy mà biến mất không một chút dấu vết. Cho đến khi tôi chú ý lại thì bên cạnh đã có thêm một người.
"A, ngài... Ngài chính là.."
"Gọi Huyễn Diệt!!"
Tôi vẫn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thánh Vương chặn lời. Nhìn bề ngoài, cảm giác ngài ấy chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Mái tóc màu trắng dài chấm đất, đôi con ngươi màu xanh biển không hề bị pha tạp.
"Huyễn Diệt.. đại nhân.."
"Con trai ngoan, thật giống nàng ấy. Cuối cùng ta cũng đợi được đến lúc gặp được con. Năm đó ta rời đi quá vội, không kịp nhìn thấy nàng ấy đăng cơ, cũng không kịp nhìn thấy con chào đời.."
Lúc ngón tay của Huyễn Diệt lướt ngang qua gò má, tôi cảm thấy có làn hơi lạnh thấm vào tận xương. Trong nháy mắt cảnh vật thay đổi, vùng nước lặn ban đầu biến mất, thay vào đó là một căn phòng kiểu Trung Hoa cổ xưa.
"Lại đây ngồi đi. Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với con, cũng rất muốn kể cho con nghe nhiều chuyện của nàng ấy.."
Tôi không nói được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng Huyễn Diệt qua bên bàn trà rồi ngồi xuống.
Bàn tay của Huyễn Diệt nắm lấy bàn tay tôi, ngay khi vừa chạm vào tôi chỉ cảm thấy bản thân giống như đang cầm một viên nước đá lạnh buốt.
"Cảm giác được chạm vào lại bản thân mình thật tốt.. Nhìn con khoẻ mạnh ta rất vui, cũng rất xin lỗi vì đã không bảo vệ con thật tốt để con gặp phải chuyện như vậy..."
"A... Con.. khoan đã chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Rõ ràng lúc nãy tôi.. con.. vẫn còn đang ở trong điện thờ, sau khi ngất đi thì lại xuất hiện ở đây. Rồi ngài lại nói rất nhiều chuyện cũ trong khi.. con không hề biết một chút gì về những chuyện ngài đang nói cả.."
Tôi có một tật xấu, mỗi khi bản thân rơi vào trạng thái lo lắng thì tôi sẽ bắt đầu hoảng loạn và ăn nói linh tinh. Cả cơ thể căng cứng như khúc gỗ, hoàn toàn không thể linh hoạt được như bình thường.
"Thật ra.. ta cũng không biết nên kể cho con nghe từ khúc nào. Nên kể trước khi ta gặp mẹ của con hay là tại sao con lại là con trai của ta.."
Tôi nghi hoặc nhìn người trước mặt, nãon của tôi không tải nổi cái thông tin mơ hồ này. Mẹ của tôi?? Rốt cuộc là ngài ấy muốn nói đến người mẹ nào đây?
"Mẹ của con mà Huyễn Diệt nhắc đến chắc không phải là mẹ ruột bây giờ của con đâu nhỉ." - Tôi đưa mắt thăm dò, dè dặt hỏi.
"Đúng vậy, người mà ta nói tới là người mẹ đầu tiên của con. Thời không năm đó ta làm trái quy luật, chống lại Thiên Đạo để cho mẹ con có một cơ hội để làm lại từ đầu, cũng như giúp ta tìm được người mà ta muốn tìm.."
Huyễn Diệt vươn tay xoa đầu tôi, cảm giác lạnh lẽo ban đầu cũng đã biến mất. Thay vào đó là sự thân thiết và gần gũi đến mức không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để giải thích được.
"Vậy, bắt đầu từ việc tại sao con lại là con trai của ta nhé. Con xem này.."
Huyễn Diệt cởi áo khoác ngoài. Đến bây giờ tôi mới có thể cẩn thận quan sát dáng vẻ của ngài ấy. Khuôn mặt của ngài ấy cũng chính là khuôn mặt của tôi, không hề khác nhau một điểm nào.
Thì ra, khuôn mặt của tôi khi để ở chổ của người khác lại có thể xinh đẹp đến động lòng người như vậy.
Cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên chỉ vừa mới mười mấy tuổi. Trên trán có vầng trăng khuyết màu đen tuyền, đôi mắt mang màu xanh thăm thẳm của đại dương. Từng lớp áo màu sắc khác nhau dần dần được trút bỏ, để lộ ra cơ thể gầy yếu đến khó tin.
Làn da trong suốt như nước, có thể nhìn thấy rất rõ các cơ quan nội tạng bên trong. Trái tim to lớn nằm ở giữa lồng ngực đã không còn đập nữa. Khung xương sườn bên trái bị thiếu mất một chiếc.
"Đây chính là con. Năm đó, nàng ấy mang thai nhưng tính mạng của con lại như sợi chỉ mảnh treo chiếc chuông đồng. Ba ngày một lần ta đều sẽ truyền cho con một ít thần lực để kéo dài sinh mạng, nhưng rồi con cũng nhanh chóng bão hoà với lượng thần lực mà ta cho con.."
Huyễn Diệt nhìn tôi, thái độ rất thong dong và nhẹ nhàng. Ngón tay gầy guộc chỉ vào chiếc xương sườn bên trái bị thiếu, vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi.
Thay vì nói tôi là con trai của Huyễn Diệt thì nên nói tôi chính là một phần cơ thể của ngài ấy thì đúng hơn. Thì ra bản thân tôi, còn chẳng phải là một con người bình thường đúng nghĩa.
"Vì để cứu con, nàng ấy không tiếc bất kỳ thứ gì. Cha của con cũng vậy. Họ tìm đến ta, đem thứ quý giá nhất mà họ cất giữ suốt ba kiếp để đổi lấy mạng sống cho con. Nếu là ta của lúc trước chắc hẳn sẽ bình thản mà nhận lấy, nhưng lúc đó ta lại không thể làm được."
Tôi vươn tay chạm vào cơ thể của Huyễn Diệt, vuốt ve phần xương sườn bị thiếu kia, giống như đang tự an ủi chính mình. Vì cứu tôi mà ngài ấy đã không tiếc việc truyền thần lực của bản thân cho tôi. Thậm chí còn tự tay rút đi xương sườn của mình tặng cho tôi.
"Sau khi đã làm nhiều thứ cho con như vậy.. Huyễn Diệt có hối hận không?"
"Con ngoan, có cha mẹ nào lại hối hận vì đã hy sinh cho đứa con của mình kia chứ. Cho dù ta cũng không hiểu rõ lắm, vì bản thân ta không tự sinh ra con.. nhưng mà ta hiểu được tình yêu của cha, mẹ con dành cho con. Cho dù có thế nào, họ vẫn luôn muốn ở bên cạnh bảo vệ con." - Huyễn Diệt xoa đầu tôi, từng câu từng lời đều rất dịu dàng giải thích cho tôi.
Sau đó Huyễn Diệt đã kể thêm cho tôi rất nhiều chuyện xưa cũ mà tôi không hề biết. Về nơi mà Huyễn Diệt đã từng sống và lớn lên. Lúc Huyễn Diệt trở thành Thánh Vương, làm Thần Chủ và quen biết với người mẹ thân sinh của tôi cách đây một ngàn năm.
Vì yêu một người mà lựa chọn vứt bỏ ngôi vị, tự bản thân chặt đứt gốc rễ, tiêu tán thần lực cũng chỉ để đổi lại hai trăm năm vô định ở bên cạnh người mà ngài ấy yêu.
Tìm kiếm vô định suốt mấy trăm năm, rồi lại hoảng hốt trước biển người rộng lớn. Hình bóng không thể quên, mối tình không thể dứt. Những thứ đó vĩnh viễn khắc sâu vào trong xương tủy của Huyễn Diệt.
Cho dù Huyễn Diệt đã vĩnh thệ*, thân xác vốn đã tan biến dưới lòng biển sâu từ lâu. Bây giờ ngài ấy chỉ là một linh hồn mong manh dựa vào sự thờ cúng để tồn tại, thì ngài ấy vẫn luôn nhớ về người mà ngài ấy yêu năm xưa.
Đến khi tôi tỉnh lại cũng đã nữa đêm.
Tôi nằm trên cái giường bằng ngọc trong một căn phòng xa lạ, mẹ tôi và cả Đại Tư Tế đều có mặt. Đây chắc là phòng thờ mà Đại Tư Tế đã nhắc tới lúc trưa chúng tôi gặp nhau.
Tôi xoa đầu, cố gắng ngồi dậy. Có lẽ đã ngủ quá lâu nên đầu tôi có chút đau, mắt cũng hoa hết cả lên.
"Thế nào rồi? Cậu nói chuyện với ngài ấy rồi chứ? Tôi ghen tị với cậu chết mất, tôi thật sự rất nhớ ngài..."
"Nói ít thôi Huyễn Nguyệt! Ngươi vẫn cứ lắm mồm như vậy, lúc nào cũng nói không dừng được."
Cơ thể của tôi hiện tại đang được Huyễn Diệt sử dụng. Ý thức của tôi vẫn nhận thức được rất rõ ràng những chuyện xảy ra trước mắt, chỉ là không thể lên tiếng.
Đại Tư Tế sau khi nhận ra người đứng trước mặt mình là Thánh Vương thì liền nhào tới ôm lấy cơ thể của tôi mà khóc. Có lẽ, Huyễn Diệt cũng không thích việc ôm ấp lắm nên đã thẳng thừng đẩy Đại Tư Tế ra.
"Đã sống lâu như vậy mà ngươi vẫn không bỏ được tật khóc nhè hay sao? Còn nữa, đừng có cậy già lên mặt với con trai của ta. Ngươi nên tiết chế lại đi!"
Sau khi đẩy Đại Tư Tế sang một bên, Huyễn Diệt liền bước về phía chổ mẹ tôi đang đứng. Có lẽ, mẹ tôi sớm đã nhận ra "tôi" không phải là con của mẹ rồi.
"Con trai của tôi đâu?"
"Yên tâm, đứa trẻ vẫn rất khoẻ. Thật tốt khi có thể gặp lại nàng lần nữa trước khi ta hoàn toàn biến mất. Bất Nhược cũng đã sống rất hạnh phúc, nàng cũng vậy."
Huyễn Diệt vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của mẹ. Ngay khi đầu ngón tay của tôi thoáng lướt qua liền dừng lại rồi rơi xuống. Đại Tư Tế không biết đã ở bên cạnh từ lúc nào, nhanh chóng đỡ lấy ngay khi mẹ tôi ngất đi.
"Thôi vậy, cứ xem như là một giấc mộng đi. Thời gian đã qua rất lâu..... Để một mình ta ghi nhớ là đủ rồi... Cả con cũng vậy, con trai của ta. Đây cũng sẽ chỉ là giấc mộng đẹp mà thôi."
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ rồi chìm vào màn đêm cùng với những vì sao.
Trong giấc mơ, tôi thấy bản thân là hoàng tử, mẹ tôi là hoàng đế. Tôi không kế thừa ngôi vị mà đã nhường lại cho anh họ, con trai của bác cả vì tôi chỉ muốn sống theo ý của bản thân mình.
Tôi đã đi rất nhiều nơi, quen được rất nhiều bạn, trải qua rất nhiều chuyện và cũng đã gặp được người trong lòng.
Đêm đó Trăng thật sáng, mây mù quẩn quanh nhưng vẫn không thể che khuất được ánh sáng dịu dàng kia.
Nhưng có vẻ, kết thúc cũng chẳng tốt đẹp là bao...