Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 55: Vậy chú hãy làm đúng trách nhiệm của một người ba nên làm đi!



Đêm đã khuya ai về phòng nấy, Tần Nguyệt theo sau bà Bạch Thanh Cát tiến lên tầng 1, kẽo kẹt một tiếng lúc cánh cửa căn phòng nhỏ kia mở ra Tần Nguyệt có hơi giật mình.

Quả thật căn phòng này khá nhỏ chỉ chứa đủ một cái giường, một tủ quần áo và một cái bàn nhưng đồ đạc bên trong căn bản vô cùng đầy đủ, thứ bắt mắt nhất vẫn là chiếc giường nhỏ trải ga màu hồng phấn kia nó được lấp đầy bởi các thú nhồi bông tinh xảo vô cùng đáng yêu.

"Bà ơi, cháu ở đây có tiện không ạ?"

Tần Nguyệt ngập ngừng không tiến vào trong, tuy cô không nghe nói Thẩm gia còn có con gái hay cháu gái nào nhưng nhìn căn phòng này cô bắt đầu thấy nghi ngờ tin tức mình lụm lặt được.

Bà Bạch Thanh Cát vẫn cười hiền như trước, bà nắm lấy tay Tần Nguyệt dẫn cô vào trong.

"Con đừng ngại, căn phòng này là ta yêu thích sưu tập thú nhồi bông nên mới bày trí ra mà thôi. Con cứ nghỉ ngơi ở đây đi nếu muốn thay áo ngủ thì bên trong tủ kia cũng có đồ đấy."

Tần Nguyệt gật gật đầu sau đó lại lắc lắc đầu.

"Dạ con cảm ơn, con cứ mặc thế này ngủ một đêm thôi ạ."

Cô ngoan ngoãn hướng bà mỉm cười, mặc dù nhiều người có nhiều sở thích khác nhau nhưng cô cũng không thể tùy tiện sử dụng đồ đạc mà người khác cất công sưu tập được.

Huống hồ bộ đồ trên người cô là của Phó Dịch Bắc đưa, mặc vô cùng thoải mái và an toàn khi mang theo mùi hương trên người anh.

Bạch Thanh Cát hiền từ ngắm nhìn gương mặt Tần Nguyệt rất lâu, bà đưa tay sờ tóc cô nói:

"Vậy con mau nghỉ ngơi đi."

"Vâng, bà cũng sớm đi nghỉ đi ạ."

Bà Bạch Thanh Cát hít vào một hơi quan sát cả căn phòng một lượt sau đó mới chậm rãi cất bước về phòng mình.

Ở đầu cầu thang hai cái đầu nhô ra từ vách tường nhìn lén cả buổi không biết mỏi cổ là gì, Thẩm Thanh Ngạn hết nói nổi đưa tay kéo cổ áo hai mẹ con kéo về phòng.

Thẩm Thiên Thành là người không giữ nổi tâm sự nhất liền đi theo mông ba mình hỏi:

"Ba, căn phòng kia ngay cả con bà cũng không cho vào được mấy lần sao hôm nay bà lại cho em gái nhỏ ngủ lại vậy ạ?"

Thật bất công nha! Hay là nội hết thương anh rồi nhỉ?

Thẩm Thanh Ngạn đi đến phòng mình mở cửa để Trần Diệp vào trước sau đó nhấc chân đạp Thẩm Thiên Thành cũng đang muốn vào theo kia ra.

"Có trách thì trách con sinh ra là con trai mà không phải là bé gái đi, hừ!"

Sau tiếng hừ là tiếng đóng cửa chẳng chút thương tiếc, Thẩm Thiên Thành ôm ngực thương tâm gần chết.

"Giờ mình đi phẫu thuật thay đổi giới tính có còn kịp không?"

Bên trong phòng Trần Diệp cũng đang suy ngẫm mà nhìn chồng vì có một số việc chỉ có người lớn trong nhà mới biết được.

"Đừng nhìn anh, cô bé kia trong khá giống mẹ lúc trẻ mà thôi."

Trần Diệp như vỡ lẽ sau đó là thở dài, nói:

"Đã qua bao năm rồi, nếu cô út còn sống..."

Tay đang cởi cúc áo của Thẩm Thanh Ngạn chợt khựng lại mà Trần Diệp cũng không nói tiếp nữa, có vài lời không nói ra sẽ ít tổn thương hơn.

La Thận Khâm cùng Phó Dịch Bắc trước sau đi cùng nhau, bầu trời vẫn còn lất phất mưa nhưng hai người chẳng ai có ý vội vã về nhà.

"Chuyện hôm nay, cảm ơn cháu đã đưa tiểu Nguyệt về."

La Thận Khâm là bậc trưởng bối nên ông chọn cất lời trước để phá vỡ sự im lặng này, Phó Dịch Bắc nhún vai bộ dáng không có việc gì đáp:

"Chuyện cháu nên làm thôi ạ."

La Thận Khâm cười cười giọng nhẹ tênh nói tiếp câu cảm ơn phía trước của mình.

"Nhưng nếu cháu đưa con bé về thẳng nhà thì chú lại càng cảm ơn cháu hơn!"

Sau khi sắp xếp ổn thỏa khách khứa ở lại ông liền chạy ra khỏi khách sạn tìm một vòng nhưng không thấy ai, mặc cho mưa bão xối ướt người ông vẫn kiên trì chạy về nhà tìm Tần Nguyệt xem cô có về hay chưa.

Nhưng về nhà vẫn không thấy cô đâu, tâm trí ông cũng như muốn vỡ vụn tựa cái đêm nghe được tin Tần Khả Linh qua đời.

Ông gấp gáp liên hệ với thủ vệ gác cổng lúc này mới hay Tần Nguyệt đã trở về đại viện từ sớm nhưng lại không về nhà, đầu tiên là ông đến Phó gia tìm sau đó lại hối hả chạy tới Thẩm gia.

Một đêm quay vòng như con rối gỗ tới tận lúc nhìn thấy Tần Nguyệt bình an ngồi ở kia thì tâm trí ông mới dần được thả lỏng.

Phó Dịch Bắc nghe ra ý trách cứ của La Thận Khâm vốn anh muốn cười lạnh giễu cợt một tiếng, nhưng khi nhìn tóc tai quần áo ông dính bết nước mưa cùng ánh mắt mỏi mệt kia anh vẫn là nể mặt Tần Nguyệt mà không hỗn xược với ông.

"Vậy chú có đảm bảo khi cháu đưa em ấy về La gia thì chú sẽ chịu cân nhắc mà bênh vực em ấy sao?"

La Thận Khâm cau mày:

"Con có ý gì?"

Phó Dịch Bắc lắc lắc đầu ánh mắt hời hợt nhìn ông, tuy anh nể mặt nhưng điều cần nói anh vẫn muốn nói ra mới hả được cơn tức trong lòng.

"Ý là, chú đã suy xét kỹ tình hình lúc đó chưa mà lại một mực bắt Tần Nguyệt xin lỗi đám người kia!"

La Thận Khâm nheo mắt.

"Quả thật là chú không suy xét kỹ tình huống, nhưng chú làm như vậy là không muốn con bé thất lễ với khách khứa ở đó. Cháu cũng biết mà, ở trong cái vòng quan hệ của chúng ta đều xem trọng mặt mũi và gia giáo, chú chỉ là không muốn con bé bị đám người kia chỉ trỏ bàn tán."

"Đám người kia là cái thá gì chứ?"

Giọng nói Phó Dịch Bắc đã có phần đè nén, sự kiêu ngạo ngang ngược phát ra từ ánh mắt anh khiến cho La Thận Khâm phải cau mày.

"Cháu là người thừa kế Phó gia nên cháu có đủ tự tin nói ra câu này, nhưng tiểu Nguyệt nó không phải và nó cũng không có đủ sự kiêu ngạo như cháu. Nếu con bé bị cả cái giới này cô lập chỉ trỏ thì cháu cảm thấy con bé phải làm sao khi ra ngoài, sau này ai sẽ chịu cưới con bé về nhà chứ!"

Nói ông ích kỷ cũng được, ông không muốn người khác chỉ trỏ Tần Nguyệt, ông mở bữa tiệc này là muốn công nhận cô, cho cô một danh phận, cho cô một bước tiến để sau này tìm được người tốt hơn mà gửi gắm cả đời, nhưng tiếc là mọi thứ đã tanh bành!

Sắc mặt Phó Dịch Bắc trong bóng tối đã âm trầm một mảnh, anh nhếch môi cười lạnh.

"Vậy con hỏi chú, em ấy mới đến đây bao lâu? Em ấy hiểu hết được mấy cái lẫn quẫn này và cái sự giả tạo của đám người kia sao?"

La Thận Khâm sững người, Phó Dịch Bắc không cho ông cơ hội phản bác anh giễu cợt nói:

"Thì ra thứ chú quan tâm chỉ là mặt mũi? Vậy thì phiền chú đi tra rõ việc hôm nay xem có phải Tần Nguyệt nên đi xin lỗi đám người kia hay không? Chú La, chú đừng để cháu phải ngỗ ngược khiến cho không một ai còn có mặt mũi ra ngoài gặp người."

Nhìn thấy sự không đồng tình của bậc trưởng bối trong ánh mắt La Thận Khâm, Phó Dịch Bắc chả nao núng nói cho bằng hết.

"Còn nữa, Tần Nguyệt là của cháu thì không có lượt đến kẻ khác có cơ hội cưới em ấy!"

La Thận Khâm hít sâu một hơi dằn xuống sự tức giận trong lòng, ông gằn giọng nói:

"Dịch Bắc, hai đứa còn quá nhỏ!"

"Vậy thì chú làm cho đúng trách nhiệm một người ba nên làm đi!"

Phó Dịch Bắc cũng lớn tiếng quát lại, khiến cho La Thận Khâm cũng phải giật mình vì ông trăm nghe không bằng mắt thấy đứa cháu đích tôn của Phó gia có bao nhiêu ngỗ ngược và kiêu ngạo không xem ai ra gì.

Quát xong Phó Dịch Bắc cũng phải hít vào một hơi đè xuống sự điên cuồng trong đáy lòng, anh nhếch môi nói:

"Nếu chú đủ tốt thì không ai có thể dễ dàng dụ dỗ được em ấy cả!"

Nói rồi anh cũng mặc kệ La Thận Khâm, anh không một lời chào hỏi liền rời đi luôn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.