Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 27: CÓ ĐAU KHÔNG?



Lòng bàn chân Tần Nguyệt bị đứt do dao lam cứa, tuy rằng không quá sâu nên cô Bùi có thể xử lý tại trường nhưng vẫn phải khâu hai mũi.

Thẩm Thiên Thành như vệ sĩ canh ở cửa chặn không cho ai vào, nên lúc này trong phòng y tế ngoại trừ hai cô giáo ra thì cũng chỉ có Phó Dịch Bắc và Tần Nguyệt.

Mày anh vẫn cứ nhăn tít lại nhìn bàn chân bị băng bó của Tần Nguyệt, anh hỏi cô Bùi:

"Em ấy không có vấn đề gì chứ cô?"

Cô Bùi đang thu dọn lại các dụng cụ y tế nghe anh hỏi cô Bùi chỉ nhẹ đáp lời.

"Không sao rồi, về nhà tránh để vết thương chạm nước là được. Nhưng một lát hết thuốc tê sẽ đau một chút, cô kê cho em ấy ít thuốc về nhà uống đều đặn là được."

Phó Dịch Bắc lúc này mới thở ra một hơi, đợi cô Bùi đi rồi anh mới ngồi xuống giường bệnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, cất giọng hỏi:

"Có đau không?"

Lúc bị dao lam cứa vào da thịt Tần Nguyệt không khóc, lúc chóng mặt vì mất máu cô cũng không khóc, nhưng giờ mọi chuyện đã êm xuôi lại nghe được câu hỏi thăm pha chút cọc cằn của anh không hiểu sao nước mắt cô cứ ầng ậc dâng trào.

Phó Dịch Bắc thấy cô tự dưng bật khóc thì bắt đầu cuống lên, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô rồi lại do dự rút về.

"Tôi hỏi thôi mà! Em khóc cái gì?"

Tần Nguyệt cắn môi cố nén lại tiếng nức nở, cô tự đưa tay lau nước mắt nghèn nghẹn đáp lời anh.

"Em, không khóc."

Miệng nói không khóc nhưng tay cô lau qua một lần nước mắt lại nối đuôi rơi xuống một lần.

Phó Dịch Bắc thấy cô chà xát mặt mình đến đỏ ửng lên thì bắt lấy hai tay cô kéo xuống, anh chậc một tiếng với lấy khăn giấy trên tủ đầu giường chậm chậm nước mắt trên má cô.

"Chân em là bị dao lam cứa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Tần Nguyệt hít mũi, cả người mệt mỏi nằm yên đó mặc cho anh lau nước mắt, cô hồi tưởng lại chút chuyện mới nghi hoặc nói:

"Em cũng không biết nữa, lúc em đi giày vào cũng không phát hiện dao lam bên trong, em di chuyển vẫn rất bình thường, đến khi Ân Vân muốn kéo em chạy đi qua căn tin thì... Em liền dẫm lên nó."

Phó Dịch Bắc càng nghe càng cau chặt mày, anh lau sạch nước mắt cho cô rồi mới nhẹ thả tay cô ra.

"Em nghỉ ngơi một lúc đi, tôi đi xin thầy chủ nhiệm để em nghỉ các tiết buổi chiều."



Anh nói rồi liền đứng lên xoay người đi, Tần Nguyệt muốn gọi anh lại nhưng cô chợt cũng không biết nói gì với anh, nên cô chỉ mấp máy môi rồi im lặng nằm đó.

"Các em à, kiên nhẫn chờ chút đi!"

Thẩm Thiên Thành dang hai tay chặn cửa, nụ cười hiền hoà giọng nói êm tai cố gắng dỗ đám người Trình Duệ bên ngoài.

"Nhưng đã hơn nửa tiếng rồi đấy! Anh tránh ra cho em vào!"

Nguyễn Ân Vân cũng mặc kệ người trước mặt có là hot boy hay không, cô hiện tại chỉ hận không thể một phát đập chết tên chặn cửa này.

Phó Dịch Bắc đi ra ngoài đẩy cái tay đang dang rộng kia của Thẩm Thiên Thành ra, anh nhìn Nguyễn Ân Vân vẫn đang ôm khư khư chiếc giày của Tần Nguyệt lo lắng đến hai mắt đỏ hoe.

"Đưa nó cho tôi rồi cô vào trong với em ấy."

Phó Dịch Bắc hất cằm, Nguyễn Ân Vân lập tức ném chiếc giày qua cho anh sau đó dùng lực đẩy Thẩm Thiên Thành một cái chạy vọt vào trong.

Thẩm Thiên Thành bị đẩy va vào cạnh cửa, bả vai nhói một cái muốn điếng hồn.

"Ui ui, con gái con lứa gì mà bạo lực vậy chứ?"

Phó Dịch Bắc mặc kệ Thẩm Thiên Thành, anh đem chiếc giày dính máu của Tần Nguyệt quan sát một lúc sau đó móc ra từ bên trong một con dao lam bị bẻ làm hai.

Thẩm Thiên Thành, Trình Duệ, cả Huỳnh Long Nam và Lưu Khiêm Thuận vẫn còn đứng ở đó, đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

"Hay nhỉ, dao lam cũng dám chơi! Là đứa chó má nào đây?"

Nụ cười trên môi Thẩm Thiên Thành tắt ngúm, vẻ mặt thiếu niên vẫn luôn tươi sáng giờ đây cũng đã nhiễm một tầng hơi sương.

Sắc mặt Trình Duệ cũng tối sầm nhìn về con dao lam trên tay Phó Dịch Bắc.

"Chuyện này nên báo cho giáo viên, loại học sinh có thể bỏ dao lam vào giày của bạn học quả thật tư tưởng có hơi lệch lạc rồi."

Huỳnh Long Nam và Lưu Khiêm Thuận cũng nói chen vào:

"Mau báo cho giáo viên để tìm kẻ đầu xỏ đi, nếu để kẻ đó có cơ hội ra tay lần nữa thì Tần Nguyệt không xong rồi."

"Đúng đấy, dù sao cậu ấy vừa chuyển đến cũng đã làm gì đắc tội ai đâu!"

Phó Dịch Bắc vẫn như trước cụp mắt im lặng nhìn con dao lam kia, chỉ có điều không ai biết trong lòng anh giờ đây lửa giận đã nghi ngút cháy rực.



Qua một lúc, anh đem con dao lam kia bỏ lại vào chiếc giày rồi đưa cho Thẩm Thiên Thành.

"Đi thôi."

Thẩm Thiên Thành không chê bẩn trực tiếp cầm lấy đi theo Phó Dịch Bắc, Trình Duệ thấy thế thì cau mày gằn giọng hỏi:

"Anh, anh không đi nói với giáo viên chuyện này sao?"

Phó Dịch Bắc đã xoay người đi, anh dừng chân nghiêng người qua nhìn Trình Duệ bằng nửa con mắt.

"Báo giáo viên làm gì?"

"Anh!"

Trình Duệ bị thái độ dửng dưng của Phó Dịch Bắc chọc tức, anh đanh mặt tiến lên một bước nói:

"Anh không muốn báo thì đưa chiếc giày kia để em đi báo!"

Phó Dịch Bắc ngược lại còn cười, một nụ cười hết sức khinh thường nhìn Trình Duệ.

"Báo giáo viên để kẻ kia bị xử phạt hay là viết cái bảng kiểm điểm rồi xin lỗi là xong?"

Trình Duệ nhất thời không hiểu ý của Phó Dịch Bắc muốn phản bác lại đã nghe anh trầm giọng nói:

"Nếu thế, cứ để tôi đi tìm kẻ đó ra là được!"

Tia ý lạnh loé lên trong đáy mắt anh khiến Trình Duệ bất giác im lặng.

Phó Dịch Bắc hững hờ xoay người đi, rồi bỏ lại một câu.

"Tôi không phải anh cậu."

Trình Duệ cắn răng nhìn theo bóng lưng Phó Dịch Bắc dần khuất xa, đến khi Huỳnh Long Nam và Lưu Khiêm Thuận đến gần vỗ vỗ vai anh.

Trình Duệ mới cúi đầu cười khổ, Phó Dịch Bắc luôn không xem cậu là em trai, anh ta mới là cháu đích tôn duy nhất của Phó gia!

Anh ta nói đúng, báo giáo viên quá lắm chỉ sử phạt phê bình toàn trường hoặc là cho nghỉ học một tuần để kiểm điểm.

Còn không bằng rơi vào tay Phó Dịch Bắc, ở trường học này chỉ có anh mới dám ngông cuồng như thế, chỉ đơn giản anh là cháu đích tôn của Phó gia!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.