Tiệc của Thẩm gia đã gần 10 năm có chưa từng mời khách khứa bên ngoài, nay đột ngột phát thiếp mời khiến cho không ít người thụ sũng nhược kinh.
Tiệc được tổ chức hơn 50 bàn tại nhà hàng khách sạn sa hoa bậc nhất của thành phố B, tuy không biết Thẩm gia có dụng ý gì nhưng người người nhà nhà vẫn nôn nóng xúng xính váy áo đến dự tiệc.
Phó Dịch Bắc vốn không muốn đi nhưng bị Thẩm Thiên Thành lảm nhảm mãi cũng phải lết xác tới.
Huống hồ Thẩm gia cùng Phó gia là thế giao mấy đời, Phó Dịch Bắc cũng coi như là con cháu trong nhà nên càng không thể không đến.
"Cậu xem, Trình Duệ bảnh trai ghê chưa? Nảy giờ đã có không dưới ba cô tiểu thư đến làm quen rồi đấy!"
Thẩm Thiên Thành nhấp một hớp rượu vang cảm khái với Phó Dịch Bắc, Phó Dịch Bắc hững hờ nhìn qua sau đó thu hồi tầm mắt về chậm rãi nhấp một hớp trà nóng.
"Ghen tị thì chạy qua làm quen vài cô đi."
Thẩm Thiên Thành hừ một tiếng.
"Cảm ơn lão cán bộ! Lo cho cái thân ế chỏng chơ của cậu trước đi. Người gì đâu ngay cả nước trái cây cũng không thèm uống."
Phó Dịch Bắc nhếch môi không biết là cười vì ý gì trong câu nói kia của Thẩm Thiên Thành.
"Mà này, tớ nghe nói em gái nhỏ quay về rồi phải không? Hai người gặp nhau chưa?"
Thẩm Thiên Thành hỏi xong mới thấy hối hận xanh ruột khi thấy nụ cười trên môi Phó Dịch Bắc cứng đờ.
"À, coi như tớ chưa hỏi gì nhé!"
Phó Dịch Bắc cười cười thả tách trà trên tay xuống, hướng ánh mắt lên khán đài nhìn Thẩm Thanh Ngạn đang đi lên, anh nói:
"Đừng nhắc tới kẻ vô lương tâm đó."
"Chào mọi người."
Thẩm Thanh Ngạn vừa vặn đứng trước micro chặn ngang mọi câu hỏi của Thẩm Thiên Thành.
"Đầu tiên tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị ngày hôm nay đã đến chung vui với gia đình chúng tôi."
Tiếng vỗ tay ào ạt vang lên hưởng ứng theo lời nói của Thẩm Thanh Ngạn.
"Và lý do mà gia đình chúng tôi mở bữa tiệc này chính là muốn thông báo với tất cả các vị một chuyện vô cùng hệ trọng của gia đình chúng tôi!"
Nghe ba mình thao thao bất tuyệt hệt như đang ở sân huấn luyện, Thẩm Thiên Thành bĩu môi nói:
"Hệ trọng ghê lắm! Đến mức ngay cả con ruột cũng không thèm nói trước cho biết luôn!"
"Im lặng đi."
Phó Dịch Bắc đẩy đầu Thẩm Thiên Thành ra. Trên khán đài Thẩm Thanh Ngạn nói tiếp:
"Thật ra tôi còn có một người em gái nữa, nhưng 45 năm trước đã xảy ra biến cố khiến gia đình chúng tôi chia cắt đến ngần ấy năm."
Toàn bộ thính phòng đột ngột xôn xao bàn luận, Phó Dịch Bắc cười khẽ thành tiếng nhìn sang Thẩm Thiên Thành đã hoá đá bên cạnh.
"Thì ra cậu sắp có cô út!"
Thẩm Thiên Thành cau mày không đồng ý nói:
"Cô út gì chứ! Có ai nói với tớ đâu!"
Thẩm Thanh Ngạn phía trên tiếp tục nói:
"Vào 9 năm trước gia đình tôi mới biết được sự thật em gái tôi năm đó vẫn còn sống, nhưng đáng tiếc thay lúc đó con bé cũng đã chết trẻ vì bạo bệnh."
Mọi người thoáng im lặng trong phút chốc, ngay cả Thẩm Thiên Thành cau có cũng hơi mủi lòng nhìn ba mình hai mắt đã đỏ hoe bên trên.
Ba anh luôn là người mạnh mẽ ăn to nói lớn, từ bé đến giờ anh vẫn chưa từng thấy ông khóc đến một lần, vậy mà...
Phó Dịch Bắc cũng thôi cười đùa, anh đưa tay vỗ vai an ủi Thẩm Thiên Thành. Ngay cả anh cũng không hề biết thì ra Thẩm gia còn chôn giấu một bí mật lớn đến thế.
Thẩm Thanh Ngạn hít mũi một cái, sau đó ông mới cười cười chỉnh lại micro nói tiếp:
"Nhưng trời cao có mắt, em gái tôi không còn nhưng con gái của con bé vẫn khoẻ mạnh trưởng thành. Mà hôm nay gia đình tôi mở bữa tiệc này cũng chính là muốn công bố với mọi người cháu gái của tôi, Tần Nguyệt."
Ông dứt lời mọi người còn đang xôn sao bàn luận thì ở một góc Phó Dịch Bắc đã thất thố làm đỗ tách trà trên tay, anh hốt hoảng nhìn theo hướng ánh mắt của Thẩm Thanh Ngạn.
Cửa phòng sảnh tiệc chậm rãi mở ra, thân ảnh yểu điệu ngược sáng đi vào. Vẫn là dáng người đó, nụ cười đó, gương mặt đó, lại không hiểu sao khiến anh bần thần khôn nguôi.
Chiếc váy trắng cổ yếm dài chấm gót, lộ ra phần lưng trần gợi cảm, mái tóc đen dài được búi lên bởi một cây trâm ngọc.
Mắt ngọc mày ngài, mũi thẳng môi đỏ, gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn không có chút vết tích của thời gian in lại.
Tần Nguyệt đỡ Bạch Thanh Cát ngồi vào ghế sau đó mới chậm rãi bước lên khán đài ôm Thẩm Thanh Ngạn một cái, cô nói khẽ chỉ đủ hai người nghe.
Tần Nguyệt gật đầu tiến lên thay thế ông đứng trước micro cũng như đứng trước tất cả quan khách, cô không nao núng hay sợ hãi bởi các ánh nhìn đủ loại ý vị.
Tần Nguyệt nhẹ chớp mi, mỉm cười đoan trang nói:
"Chào mọi người tôi tên Tần Nguyệt là cháu gái thất lạc nhiều năm của Thẩm gia, sau này mong mọi người chiếu cố."
Cô vừa nói ánh mắt đã chuẩn xác khóa chặt trên thân ảnh cao lớn rắn rỏi của người đàn ông.
Cách nhau giữa biển người, bốn mắt chạm nhau, không nói không hỏi lại như hiểu rõ mọi chuyện.
"Tần Nguyệt, không phải là cô con gái riêng năm đó của La gia sao?"
"Đúng đó, mà hôm nay La gia không có ai đến à?"
"Thẩm gia không mời thì ai dám tới chứ! Mà nói cũng mới nhớ, 9 năm trước hình như bà Thẩm đã ra nước ngoài dưỡng lão, không lẽ là đi theo chăm sóc cháu gái?"
"Đúng ha!"
Mỗi người anh một câu tôi một câu như muốn đem đại não của Phó Dịch Bắc phình trướng lên rồi nổ tung, anh run nhẹ hàng mi cười khẩy một tiếng cúi đầu cầm lấy một ly rượu một hơi uống cạn.
Thẩm Thiên Thành cũng không khấm khá hơn là bao, anh xuýt chút đã chửi thề thành tiếng vì sự máu chó này.
Nhưng rồi thấy bạn thân chán chường bên cạnh, anh lo lắng hỏi han.
"Cậu ổn chứ?"
"Cút!"
Rồi không biết lo làm chi cho ăn chửi!
Thẩm Thiên Thành thật sự ngậm miệng rồi cút vì vừa tức vừa tủi, gia đình lừa dối còn bị bạn đuổi thử hỏi ai không tức.