Trong phòng khách ở La gia, La Tuệ Lăng sắc mặt cực kỳ khó coi dữ dằn hét vào loa di động.
"Ban đầu đã nói không có vấn đề gì! Các người nhận tiền xong thì muốn qua cầu rút ván đúng không? Tôi nói cho ông biết nếu tôi không vào được trường Nghệ Thuật Biểu Diễn thì các người không xong đâu!"
Đầu dây bên kia chỉ biết cười giả lả nói:
"La tiểu thư cô uy hiếp tôi cũng vô dụng, núi cao còn có núi cao hơn, chúng tôi thấp cổ bé họng chỉ là nhìn sắc mặt người mà làm việc thôi."
Nói rồi liền cúp máy ngang, nghe được tiếng tút tút La Tuệ Lăng tức đến mức đập nát cả di động.
"Khốn nạn!"
Cô ta bực tức hét toáng lên còn không kiềm chế mà đập nát không ít đồ vật xung quanh.
Điểm thi tốt nghiệp của cô ta lần này chỉ lè tè dưới chót, vốn cũng không phải vấn đề lớn nên đã sắp xếp ổn thỏa đợi ngày tựu trường là xong.
Nào ngờ bây giờ phía trường học lại không chịu nhận hồ sơ nhập học của cô ta! Nước đến cổ mới nhảy, chuyện này làm không xong thì năm nay cô ta cũng đừng hòng nhập học!
Lý Tuệ Mẫn ngồi một bên như người mất hồn mất vía, từ ngày đó La Thận Khâm liền dọn ra ngoài ở luật sư cũng theo sau đưa đơn ly hôn đến.
Nhưng bà ta nhất quyết không kí, mấy lần liền đi tìm ông nhưng đều bị đuổi về không nể tình. La Tuệ Lăng càng nhìn càng nổi điên, cô ta hét:
"Mẹ còn không nghĩ cách giúp con! Có phải mẹ muốn thấy con rớt nguyện vọng đại học mới vừa lòng đúng không?"
Lý Tuệ Mẫn mệt mỏi nhàn nhạt nói:
"Con tự xem mà làm, nếu không được thì đi tìm ông ngoại đi."
Nói rồi bà ta thẩn thờ đi về phòng ngủ, La Tuệ Lăng tức đến thở hồng hộc ngồi trên sofa cắn răng suy nghĩ kế sách.
Tại Thẩm gia cũng đang có người thẩn thờ không có tinh thần cả ngày.
Phó Dịch Bắc chuyển viện về thành phố B nên Thẩm Thiên Thành cũng trở về nhà, anh nằm ườn trên sofa thở ngắn thở dài trong chán đời vô cùng.
Bạch Thanh Cát vừa từ quê trở về hôm qua, sáng ra đã thấy cháu trai không có tinh thần như thế thì đi đến hỏi:
"Làm sao lại như trái cà héo thế kia?"
Thẩm Thiên Thành thấy bà thì nhỏm người dậy nhích lại gần gối đầu lên chân bà, anh rầu rĩ nói:
"Là Dịch Bắc với Tần Nguyệt đó bà! Một người thì tìm về được nửa cái mạng, một người thì bị ức hiếp tới bỏ đi, giờ còn mình con ở đây chán quá chừng!"
"Hửm!"
Bạch Thanh Cát ngừng tay đang nâng tách trà lên, nhíu nhẹ mi hỏi:
"Hai đứa nó làm sao?"
Thẩm Thiên Thành tặc lưỡi.
"Bà về quê nên không biết, Dịch Bắc huấn luyện gặp sự cố đang trong bệnh viện dưỡng thương, còn Tần Nguyệt ấy à... Em ấy bị mẹ con Lý gia chèn ép, vừa bỏ đói vừa bắt nạt còn uy hiếp bắt em ấy rời khỏi nước! Giờ ở đâu cũng không rõ tung tích!"
Bạch Thanh Cát ngưng mi đưa tay sờ đầu Thẩm Thiên Thành hỏi:
"Sao con không nói với bà sớm hơn?"
Thẩm Thiên Thành bĩu môi, nói dài:
"Bà ở quê nghỉ dưỡng con có dám làm phiền bà đâu, ba mà biết còn không đánh con mới lạ! Huống hồ lúc đó truyền máu xong con ngủ một giấc dậy còn chưa kịp làm gì thì lại phải chạy vội sang thành phố H!"
Nói đoạn Thẩm Thiên Thành liền nín thinh khi anh phát giác được mình đã nói gì, tay đang vuốt tóc anh của bà Bạch Thanh Cát cũng đã khựng lại.
"Con nói, truyền máu gì?"
Giọng bà vẫn hiền từ như vậy nhưng Thẩm Thiên Thành lại nghe ra được sự nghiêm nghị trong đó.
Anh bất giác co người lại từ từ ngồi dậy, cười cười nói:
"Dạ, không có gì ạ."
"Thật sao?"
Bị ánh mắt của bà chiếu tướng, Thẩm Thiên Thành còn muốn nói dối cũng không được. Anh bất đắc dĩ giơ hai tay lên đầu hàng, thành thật nói:
"Lúc đó Tần Nguyệt bị thương nhưng bệnh viện không đủ máu dự trữ nên con đã truyền cho em ấy một ít, có ít thôi hà!"
Sợ bà không tin Thẩm Thiên Thành còn giơ ngón tay ra diễn tả một đoạn chút xíu.
Nhưng anh không biết tinh thần của bà Bạch Thanh Cát lúc này đã chấn động dữ dội, bà có chút ngồi không vững mà dựa lưng ra thành ghê.
Thẩm Thiên Thành tưởng bà tức giận nên vội nhích tới đỡ lấy bà.
"Bà đừng giận mà, lúc đó tình huống nguy cấp con cũng quên mất phải dùng máu dự trữ riêng. Nhưng con truyền ít lắm bà ơi!"
Người có nhóm máu hiếm cũng không dễ dàng gì, Thẩm gia có điều kiện cùng gia thế nên Thẩm Thiên Thành từ bé đã được dự trữ riêng không ít máu để dùng trong tình huống nguy cấp, nhưng lúc đó rối loạn nên anh quên mất.
Bà Bạch Thanh Cát thoáng hít vào một hơi hỏi anh.
"Con bé cùng nhóm máu với con sao?"
Thấy Thẩm Thiên Thành gật đầu thì trái tim bà lại thắt chặt thêm một phần, nhưng bà che giấu cảm xúc rất kỹ chỉ cười hiền hỏi Thẩm Thiên Thành.
"Truyền máu tuy ít nhưng có ảnh hưởng đến sức khỏe con không?"
Thẩm Thiên Thành thấy bà không giận thì cười hì hì lắc đầu.
"Dạ không vấn đề gì."
"Thế thì tốt, lần này bà giấu ba giúp con, nhưng chỉ có lần này thôi nhé!"
Thẩm Thiên Thành thở ra một hơi, chỉ cần không phải lão Thẩm thì anh nhẹ nhõm hẳn.
"Cảm ơn bà, bà là tốt nhất!"
Bạch Thanh Cát mỉm cười đưa tay gõ trán anh, đợi đến khi Thẩm Thiên Thành đi đến bệnh viện thăm Phó Dịch Bắc rồi bà mới hoảng hốt ngồi trên sofa.
Dung mạo giống nhau là chuyện bình thường nhưng ngay cả nhóm máu hiếm gặp như thế cũng giống nhau! Có phải bà có quyền được suy nghĩ viễn vong đúng không?
Bạch Thanh Cát cố lấy lại bình tĩnh gọi:
"Con dâu à."
Trần Diệp trong bếp nghe bà gọi thì chạy ra, thấy sắc mặt bà không tốt liền lo lắng hỏi: