Tần Nguyệt thức giấc rửa mặt qua loa rồi đem áo khoác hôm qua bị bẩn đi ngâm trước rồi mới giặc.
Cô vẫn nhớ mình nhét bức ảnh vào túi áo nên trước khi ngâm liền thò tay vào muốn lấy ra, nhưng túi áo khoác trống trơn!
"Đâu, đâu rồi!"
Tần Nguyệt luống cuống tay chân tìm kỹ hai bên túi áo vẫn không có, cô liền lật tung cả phòng ngủ lên cũng chẳng thấy bóng dáng bức ảnh đâu.
"Mình nhớ là nhét vào tui rồi mà!"
Cô gấp đến phát khóc tìm khắp phòng vẫn không có, cô liền chạy thẳng xuống tầng mặc kệ tiếng gọi của thím Hà đang bê đồ ăn lên.
Vào buổi sáng trong rừng cây nhỏ vẫn còn vươn sương sớm, Tần Nguyệt một thân váy ngủ dài đến đầu gối tóc tai còn chưa chải chuốt đã chạy đến lật từng khóm lá khô lên tìm kiếm bức ảnh.
Bờ môi nhỏ nhắn mím chặt, hai mắt đã dâng lên một tầng hơi nước, mặc cho tay chân dính bẩn cô vẫn kiên trì ngồi xổm dưới đất lục tìm.
Bức ảnh đó là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô, là thứ duy nhất cô có thể nhớ rõ dung mạo của bà, cô không thể làm mất nó được!
"Gâu gâu!"
Bỗng từ đâu chui ra một chú chó cỏ màu vàng, nó thấy Tần Nguyệt lúi húi dưới đất chắc cảm thấy thú vị nên chạy đến ngoắc đuôi sủa gâu gâu với cô.
"Mày đi ra đi."
Tần Nguyệt giọng nói nghèn nghẹn đẩy con chó kia ra xa nhưng lại làm nó lầm tưởng là cô đang đùa với nó, nên nó càng hưng phấn bổ nhào lên người cô.
Tần Nguyệt vốn ngồi lâu hai chân sớm đã tê rần, bị nó nhào qua một phát liền ngã ngồi ra đất luôn.
"Con chó này!"
Không tìm được ảnh của mẹ còn bị chó con đùa giỡn Tần Nguyệt ức đến bật khóc thành tiếng.
"Mao tử! Không được làm rộn!"
Theo tiếng nói của người kia Mao tử đã ngoan ngoãn hơn ngồi xổm bên cạnh nhìn Tần Nguyệt khóc, còn như cười nhạo cô mà sủa gâu một tiếng.
Trình Duệ một thân quần áo thể thao màu trắng chạy nhanh đến, phát hiện trên đất còn có một cô gái đang khóc khiến anh tưởng Mao tử cắn người rồi.
Anh vội chạy đến khụy một gối xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu có sao không? Mao tử có cắn cậu không?"
Tần Nguyệt hít hít mũi nhìn một người một chó bên cạnh, cô cố đè xuống sự chua xót trong lòng lắc đầu nói:
"Tôi không sao, cậu mau dẫn nó đi đi."
Nghe cô nói không bị Mao tử cắn Trình Duệ thoáng yên tâm hơn, anh nhìn cô trông lạ mặt không cần nghĩ cũng biết là cô là con gái riêng của chú La mới đến đại viện ở.
Thấy cô sáng sớm còn chưa thay áo ngủ đã ngồi đây khóc thì có chút quan tâm hỏi:
"Cậu ổn chứ?"
Tần Nguyệt không rảnh thời gian để bắt chuyện với Trình Duệ, cô lắc đầu giọng nói đã không còn nấc nghẹn như trước.
"Không sao, cậu mau đưa chó của mình đi đi."
Trình Duệ thấy cô như thế thì không biết nói gì thêm, mà Mao tử bên này không chịu ngồi yên sớm đã co chân chạy mất.
"Vậy tôi thay Mao tử xin lỗi cậu nhé."
Tần Nguyệt gật gật đầu, Trình Duệ liền đứng lên đuổi theo Mao tử.
Hôm nay anh phải mang nó đi tiêm ngừa, không biết nó nghe hiểu hay không mà sáng sớm đã không cho anh động vào người còn chạy loạn khắp nơi.
Tần Nguyệt được trả lại sự yên tĩnh liền tiếp tục tìm kiếm xung quanh, nhưng càng tìm thì hy vọng của cô càng ảm đạm đi.
"Mẹ ơi!"
Cô mếu máo nước mắt lại dâng trào làm nhoè đi cả tầm mắt, cô giơ tay quệt lung tung trên mặt khiến cho cả gương mặt lây không ít bùn đất.
Phó Dịch Bắc đang chạy như điên về nhà thì cặp mắt làm lính trinh sát tương lai của anh đã nhạy bén bắt gặp một dáng người màu trắng bên trong rừng cây.
Nói thật, anh nhìn sơ qua xuýt cũng bị doạ cho sợ hết hồn!
Nhìn kỹ lại thấy là Tần Nguyệt anh liền biết cô đang làm gì trong rừng cây vào sáng sớm thế này, đi đến cách cô ba bước anh hắng giọng gọi:
"Ê!"
Tần Nguyệt ngước đôi mắt ướt nhoè của mình lên nhìn anh một cái, tưởng anh lại đến châm chọc mình như Triệu Cảnh Dật hôm qua, cô liền kệ anh tiếp tục cúi đầu tìm kiếm bức ảnh.
Tần Nguyệt chỉ nhìn Phó Dịch Bắc chưa đến 2 giây nhưng đôi mắt kia của cô cũng đủ khiến anh phải ngây người.
Sự ngả ngớn trên người anh dần rút đi, có chút không biết làm sao nhìn hai bàn tay dính đầy bùn đất của cô.
"Đừng tìm nữa!"
Tần Nguyệt chả thèm đoái hoài tới anh, cô vẫn một mực tìm kiếm dưới đất. Phó Dịch Bắc hơi bực đi đến kéo cô đứng lên còn rất hung dữ nói:
"Tôi nói đừng có tìm nữa!"
Hai chân Tần Nguyệt còn chưa hết tê, bị mạnh mẽ kéo lên cô lập tức đứng không vững.
Phó Dịch Bắc nhanh tay đỡ lấy eo cô, sờ được một mảnh mềm mại dưới tay Phó Dịch Bắc lại bất giác xoa xoa hai cái.
Hai má Tần Nguyệt lập tức đỏ ửng lên, vừa ức vừa thẹn trực tiếp giơ tay nện thẳng lên mặt anh.
"Đồ dê xồm!"
Nhưng Phó Dịch Bắc đã nhanh hơn chặn tay cô lại, tuy hơi chột dạ vì hành vi thiếu đạo đức của mình nhưng Phó thiếu trước giờ mồm mép có chịu thua ai.
"Gì mà dê xồm? Tôi có ý tốt đỡ em thôi mà!"
"Thả tôi ra!"
Tần Nguyệt giận đến đỏ mặt vùng vẫy khỏi vòng tay anh, lần này có chuẩn bị nên có cô miễn cưỡng có thể đứng vững trừng mắt nhìn anh.
"Anh kéo tôi làm gì hả?"
"Chậc, hung dữ hệt như mèo hoang!"
Phó Dịch Bắc lẩm bẩm một câu rồi lấy bức ảnh từ trong túi ra đưa cho cô.
"Nè, đêm qua nhặt được còn chưa kịp trả."
Tần Nguyệt ngây người một thoáng sau đó vui đến phát khóc, cô đem hai tay mình chùi lên váy ngủ sau đó mới cẩn thận nhận lấy bức ảnh từ tay Phó Dịch Bắc.
"May quá, không bị mất."
Thấy cô lại khóc Phó Dịch Bắc mất kiên nhẫn nói:
"Tìm được đồ rồi em còn khóc cái gì? Đúng là đồ mít ướt!"
Tần Nguyệt nhìn anh, lần này ánh mắt cô đã mang theo vài tia thiện ý chân thành nói:
"Cảm ơn anh."
Mặc dù anh trả đồ hơi muộn nhưng còn may là bức ảnh của không có bị mất, còn được bảo quản không chút sứt mẻ nào, nên cô vẫn thật tâm mà cảm ơn anh.
Lần đầu tiên được đôi mắt đen láy ấy thật tâm nhìn thẳng vào mắt mình, Phó Dịch Bắc hơi lúng túng đưa tay sờ mũi.
"Mau về nhà thay đồ đi, em sắp biến thành mèo lăn bùn rồi kìa!"
Tần Nguyệt hít hít mũi gật đầu với anh.
"Vâng, em cảm ơn."
Nói rồi cô xoay người rời đi nhưng mới đi hai bước đã nghe anh hỏi:
"Ê, nhóc tên gì đó?"
Tần Nguyệt xoay người, nhìn anh một lúc đáp:
"Em tên Tần Nguyệt."
Ánh nắng ban mai len lỏi từ các táng cây chiếu lên thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn, hai mắt cô vẫn còn ửng đỏ, hàng mi nhoè lệ chưa khô, môi nhỏ chúm chím mím lại, mà trên má bị dính không ít bùn, nhìn chẳng khác nào chú mèo nhem nhuốc vừa bị khi dễ xong.
Phó Dịch Bắc cảm thấy hơi buồn cười, anh khẽ nhếch môi nói: