Nhờ phúc của người phụ nữ điên, Lục Gia Xuyên thế nhưng một đêm ngủ ngon, trừ lúc nửa đêm có mơ một giấc mơ.
Trong mơ, vóc dáng nhỏ cầm vòng kim cô liên tục đập vào đầu anh, bùm bụp bùm gõ đến hăng hái. Anh đen mặt đuổi theo cô, muốn vặn cổ cô xuống, nhưng cô ha ha ha ha cười chạy xa.
Tiếng cười kia quá vui sướng, mãi đến khi anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, ấn tắt đồng hồ báo thức đang vang lên inh ỏi trên tủ đầu giường, ngồi dậy, vẫn còn phảng phất có thể nghe thấy tiếng cười ha ha ha ha của cô không ngừng vang bên tai.
…
Xảy ra chuyện gì vậy?
Anh duỗi tay sờ sờ cái ót, vừa rồi cô gái điên trong mộng chính là đập vào chỗ này. Anh nghĩ lại tim vẫn còn đập, ngay sau đó lại bỗng nhiên bị chính hành động của mình làm cho sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười, cong khóe môi đứng dậy rửa mặt.
Người đàn ông trong gương còn rất trẻ tuổi, trên cằm có một râu ẩn ẩn lộ ra, vốn nên có chút lôi thôi xứng với biểu tình lười biếng của hắn lười, còn có dưới lớp áo len màu xám nhạt kia, xương quai xanh hơi lộ ra, vậy mà chỉ có hai chữ gợi cảm có thể miêu tả.
Anh bôi bọt cạo râu lên, nhúng dao cạo vào nước ấm, sau đó nghiêng mặt bắt đầu cạo râu. Trong đầu mờ mờ ảo ảo toát ra một ý niệm: ‘Cô gái điên’ tên là gì?
… Hình như còn chưa biết.
Lúc làm cơm sáng, anh phết bơ lên bánh mì rồi bỏ vào máy nướng bánh, lúc ở một bên chờ đợi, cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn: Cô tên là gì?
Chưa có hồi âm.
Mãi cho đến khi anh ăn xong bữa sáng lái xe đi làm, ‘cô gái điên’ vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Lục Gia Xuyên tùy ý ném điện thoại ở một bên, nhưng khi dừng đèn đỏ, luôn không nhịn được nghiêng đầu nhìn một cái. Nhưng nhìn cũng vô dụng, người phụ nữ điên đúng là lạnh lùng như vậy, vẫn luôn không trả lời tin nhắn.
Cũng may khi lái xe được một nửa, điện thoại tinh một thanh âm vang lên.
Anh dừng đèn đỏ, trước tiên duỗi tay cầm di động.
‘Cô gái điên’ nói: Đang trên đường đi làm, gặp đèn đỏ tiện tay trả lời tin nhắn, tên tôi là Chu An An, sao thế, bác sĩ Lục anh có hứng thú với tôi?
Anh cười nhạo một tiếng, ném điện thoại lên ghế phụ.
Ai lại đi hứng thú với người điên chứ? Nực cười.
Nhưng đúng khéo thật, cô cũng đang đợi đèn xanh đèn đỏ.
Anh quyết định để cô chờ nửa tiếng, sau đó mới trả lời.
Lục Gia Xuyên cầm tay lái, tầm mắt thường thường hướng phía trước nhìn qua lại, trong miệng thầm niệm ba chữ Chu An An, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Mãi đến khi tầm mắt dừng lại ở một hình ảnh, anh thấy chen chúc trong dòng xe cộ một chiếc xe đạp màu lam.
Người phụ nữ trẻ tuổi với vóc dáng nho nhỏ còn mặc chiếc áo khoác trắng quen mắt, một chân chống xuống. Trên ghế sau xe đạp xếp hai hay ba thùng giấy, chỉ dùng một cái dây thừng cột trên xe.
Cô chống mũi chân nỗ lực duy trì cân bằng, để tránh thùng giấy đổ xuống.
Anh cách cô hai chiếc ô-tô.
Đèn xanh sáng, tất cả xe đồng thời chuyển động. Vóc dáng nhỏ bé kia vẫn đang cẩn thận từng bước, vừa phải cân bằng lại đầu xe, vừa phải chú ý không làm đổ thùng giấy.
Càng hoảng thì chân tay càng luống cuống, nhìn qua thật là vụng về.
Lục Gia Xuyên bị bộ dạng ngốc nghếch của cô chọc cười, nhưng chiếc xe ô-tô màu trắng phía trước anh kia hình như mất kiên nhẫn, lái xe nhấn còi liên tục thúc giục, Chu Sanh Sanh loạn lên, xe đạp lại ngừng lại, chỉ phải đạp lại một lần nữa.
Tiếng còi lại dồn dập vang lên, người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa sổ xe hét: “Cô làm gì vậy, đừng chặn đường, đang vội đi làm đây!”
Vóc dáng nhỏ liên tục quay đầu lại xin lỗi: “Xin lỗi, đồ vật nặng quá, tôi hơi khó di chuyển. Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi đi liền đây!”
Lần này cô quay đầu, Lục Gia Xuyên đã nhìn thấy rõ ràng hơn.
Sáng sớm bảy tám giờ ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, tia sáng vàng nhạt, cô ngửa đầu, giọt mồ hôi li ti trên trán. Bình tĩnh mà nhìn kỹ, là một cô gái lớn lên rất đẹp, rất sạch sẽ.
Thật đúng là cô, Chu An An.
Anh cứ như vậy dừng tại chỗ, nhìn thử Chu Sanh Sanh lại vài lần, ô-tô màu trắng như ăn phải bom căn bản không ngừng nhấn còi thúc giục, thùng giấy trên xe còn rơi xuống một lần. Sau đó cô lại luống cuống tay chân nhặt cái thùng lên, dứt khoát không đi, đặt thùng carton lên yên sau, đẩy xe chạy vào lề đường.
… Thật là một người lùn đáng thương, đôi chân ngắn luân phiên chạy thật nhanh, như được gắn mô-tơ vậy.
Chủ xe ô-tô màu trắng vẫn còn nói vọng theo trách cô: “Không đạp được thì đừng đạp nữa, làm người khác muộn làm, cô đền tiền lương được không?”
Lục Gia Xuyên mắt nhìn người con gái ven đường lại bắt đầu thử đạp, lái xe đuổi kịp chiếc xe trắng đằng trước. Rất nhanh anh đổi hướng, từ đi theo sau chiếc xe màu trắng, thành đi song song, cuối cùng một phát vọt lên phía trước.
Đi vào đường một chiều, anh không nhanh không chậm từ từ đi phía trước xe trắng, tốc độ chậm thì thôi, nhưng trước sau không tăng tốc.
Người lái xe trắng lại bắt đầu bíp bíp bíp nhấn còi.
Lục Gia Xuyên cứ như không nghe thấy, nhìn người trong xe giống như chủ tớ, bắt đầu không nhanh không chậm mà có tiết tấu cùng chủ xe trắng thong dong đi trên đường. Xe rẽ trái, anh rẽ trái… xe rẽ phải, anh cũng rẽ phải.
Thật khéo trong Radio phát ra một bài hát lưu hành: “Làm động tác chậm theo tay trái tay phải của tôi, làm lại động tác chậm tay trái tay phải.”
Anh nhíu mày, chỉ một thoáng buông tạo thành vòng cung đẹp mắt, bên trong xe có tiếng cười trầm thấp tràn ra.
Ở phía sau anh, người lái xe trắng sắp phát điên, bệnh thần kinh ở đâu tới, chắn trước xe anh ta thì thôi, còn cố ý không cho anh ta vượt?!!!
Bíp bíp bíp bíp… tiếng còi càng thêm dồn dập.
Lục Gia Xuyên không chút hoang mang mà liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, chỉ nhìn thấy người đàn ông kia thò ra cửa sổ, phất phất tay với anh chửi ầm lên. Tính toán thời gian, cũng nên đến bệnh viện, anh lúc này mới nhàn nhã xoay một vòng, bên miệng còn mang theo ý cười nhợt nhạt.
Ừm, một ngày tốt đẹp bắt đầu từ việc rút đao tương trợ.
Anh đến bệnh viện, thay thành áo blouse trắng sạch sẽ, trên đường đến văn phòng nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại ra gửi một cái tin nhắn.
*-*
Khi Chu Sanh Sanh bê một đống lớn thùng giấy cao hơn đỉnh đầu vào trong quán, Viên đứng ở sau quầy cằm như sắp rơi xuống: “Trời ơi, bản lĩnh này, sức mạnh này, An An cô ăn gì lớn lên đấy?”
“Phân.” Cửa hàng trưởng ở một bên bổ sung, “Ha hả, ăn phân lớn lên.”
“…”
Anh ta vẫn đang đắm chìm việc tối qua bị Chu Sanh Sanh nhìn thấy mình trốn dưới bàn khóc thảm thiết, hôm nay quyết định đem nỗi nhục biến thành sức lực, vì thế đối với bạn học Chu Sanh Sanh tràn ngập tính công kích.
Chu Sanh Sanh đem một đống đồ đặt trên mặt đất, thở hổn hển không lên tiếng.
Tiểu Kim đứng ra bênh vực kẻ yếu: “Cửa hàng trưởng, anh nói quá đáng thế. An An thay anh đi lấy hàng chuyển phát trong tiệm, nếu không phải anh nhân dịp 11-11 muốn sống muốn chết mua nhiều hạt cà phê như thế, An An cũng không đến mức một cô gái yếu đuối đi làm cái việc của một người đàn ông mới làm.”
“Đúng vậy, tôi thấy mà đau lòng.” Đông Đông từ bên trong đi ra, ném giẻ lau về phía đầu cửa hàng trưởng, vừa thu tay đã nắm lấy đôi tay của Chu Sanh Sanh, “Tôi xem nào, tay đỏ hết rồi. Bạn tôi, đừng khóc nhé, anh Đông thổi cho cô, thật sự muốn khóc cũng không sao, bờ vai anh Đông còn lớn hơn trời rộng hơn biển, cô cứ dựa bất cứ lúc nào.”
Chu Sanh Sanh ngược lại không khóc, cửa hàng trưởng lại khóc rồi.
Anh ta bắt lấy giẻ lau, trong sự “nhục” khịt khịt mũi, rưng rưng nói: “Mấy người giỏi lắm, tôi bón phân bón nước tiểu cho mấy người, mấy người lại báo đáp tôi như vậy…”
Phụ nữ toàn yêu người đàn ông không tốt. Mắt anh ta vẫn còn sưng, có lẽ tối qua nhất định là trốn ở đâu đó khóc.
Chu Sanh Sanh rút tay từ tay Đông Đông ra, nhét tay vào trong túi áo, móc ra một thứ, đi vài bước đến trước mặt cửa hàng trưởng: “Nè, cái này trả lại anh.”
Cửa hàng trưởng lấy giẻ lau ra, liếc mắt một cái đã thấy vòng vàng trong tay Chu Sanh Sanh, hoa văn tinh tế tinh xảo, mặt đá tỏa sáng, dưới ánh đèn đẹp đến không nói lên lời.
Anh ta bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu lại nhìn Chu Sanh Sanh, cô dường như bị bộ dạng ngốc nghếch của anh ta chọc cười, khóe miệng cong lên.
“Sao, không cần nữa?” Cô làm bộ muốn lấy lại, “Không cần thì thôi, tôi mang đi bán, cái này nhìn có vẻ rất đáng giá, người phụ nữ kia còn không chịu trả cho tôi. Tôi đã đẩy cô ta ngã trên đất, cô ta còn cố bảo vệ vòng tay, để tôi xem xem nó đáng giá bằng bao nhiêu skin giới hạn.”
“Đừng đừng đừng…” cửa hàng trưởng lập tức cướp lại, thật cẩn thận để vào trong túi.
Chu Sanh Sanh cười như không cười nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta không nhịn được, nhìn chằm chằm sàn nhà hỏi: “Cô, cô muốn cái gì?”
Vòng tay rất quan trọng với anh ta, cô có thể giúp anh ta lấy về, trong lòng anh ta rất là cảm kích. Đương nhiên, bán đi mua skin giới hạn cũng không được, mẹ anh ta mà biết liền đánh chết anh ta cũng nên, nhưng anh ta có thể báo đáp bằng cái khác.
Chu Sanh Sanh một bộ “để tôi nghĩ xem phải làm sao để được hời nhất”, anh ta đúng là có hơi khẩn trương, đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm cô.
Nhưng mà đến cuối cùng, cô lại chỉ là nhướng mày: “Nói Chu… An An là thiếu nữ xinh đẹp siêu cấp vô địch vũ trụ thì sao?”
Âm thanh kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác.
Viên trợn trắng mắt: “Không nghĩ tới cô lại không biết xấu hổ như vậy đó Chu An An.”
Đông Đông gật đầu: “Sắp đuổi kịp tôi rồi, rất có tiền đồ đó bạn tôi.”
Trong âm thanh trêu chọc, cửa hàng trưởng nhìn cô một cái, ghé sát vào chút, ho khan hai tiếng: “Cái gì, Chu An An là, là cái gì cái gì thiếu nữ siêu cấp…”
“Cái gì là cái gì? Tôi không nghe rõ.”
“…”
“Không nói? Vậy vừa hay, mau đem vòng ra đây, tôi đem đi bán mua skin.”
“Được được được, tôi nói tôi nói.” Cửa hàng trưởng vẻ mặt không được tự nhiên, quay mặt đi đi, không tình nguyện mà nói: “Chu An An là thiếu nữ xinh đẹp siêu cấp vô địch vũ trụ, được rồi chứ? Được rồi chứ được rồi chứ?”
Chu Sanh Sanh xì một tiếng cười lên tiếng.
Một ngày tốt đẹp bắt đầu bằng lời khen của cửa hàng trưởng khẩu thị tâm phi.
Bạn học Chu Sanh Sanh thiếu nữ xinh đẹp siêu cấp vô địch vũ trụ vào phòng thay quần áo thay đồng phục cửa hàng, chân váy màu cà phê, sơ mi trắng không dính một hạt bụi, kết hợp với tóc đuôi ngựa của cô thật sự tươi mát đến nỗi không dính khói lửa phàm tục.
Lúc đi ra khỏi phòng thay đồ, điện thoại để trong túi váy vang lên hai tiếng, có tin nhắn tới.
Nàng đứng dừng bước chân, cúi đầu lấy điện thoại ra.
Có một tin nhắn mới đến từ 【 bác sĩ núi lửa 】. Click mở, trong tin nhắn là ba chữ: Không cần cảm ơn.
???
Cô không hiểu ra làm sao mà trả lời: Thần kinh à?
Tinh…
Người đàn ông ở đầu kia cúi đầu nhìn tin nhắn mới trên bàn, khóe miệng hơi hơi cong lên, cũng không trả lời, đeo găng tay tiêu độc vào, mặt mày giãn ra mà nói với y tá bên ngoài: “Người tiếp theo.”
Y tá Trần ở cửa rất buồn bực, bác sĩ Lục hôm nay uống nhầm thuốc gì, vẻ mặt thế mà ôn hòa như vậy? Vừa rồi có cậu bé khóc cái không ngừng, lúc vung tay còn đánh trúng đầu bác sĩ Lục, cô ấy cũng sợ đến kinh hồn táng đảm trốn sang một bên, nào biết anh lại không tức giận, trái lại còn sờ sờ đầu bạn nhỏ!!!
Đức mẹ ơi, nguy to rồi! Bác sĩ Lục hôm nay bị thứ bẩn thỉu dì bám vào người rồi cũng nên?!
Nghĩ như vậy, cô ấy thầm thăm dò tiến vào.
Y, kỳ thật vừa nhìn như vậy, bác sĩ Lục ôn hòa như vậy vẫn rất đẹp trai nha!
Tác giả có lời muốn nói: Rất lâu về sau, khi Sanh Sanh biết được chuyện bác sĩ Lục lén giúp cô trả thù…
Chu Sanh Sanh: Không ngờ anh đã yêu em từ lúc đó rồi!!!!
Bác sĩ Lục: Không phải.
Chu Sanh Sanh: Vậy anh nói xem, tại sao anh lại nhắm vào tài xế người ta?
Bác sĩ Lục: Anh ta xấu.
Chu Sanh Sanh: …Vì vậy anh đẹp trai, có cảm giác ưu việt?
Bác sĩ Lục: Cảm giác ưu việt của anh không đến từ ngoại hình.
Chu Sanh Sanh: Vậy đến từ cái gì?
Bác sĩ Lục: Khí chất đầy nam tính, Lục uy vũ (ting tang…)
Không hề dễ dàng để gương mặt thứ hai của Chu Sanh Sanh khuynh quốc khuynh thành! Mọi người đều không muốn cho Sanh Sanh ra ngoài, cứ giục tôi thay đổi mặt cho cô ấy!
Lỡ mà lại biến thành gương mặt của một bà già thì yêu đương thế nào được! T-T
Bác sĩ Lục nói mình không chịu nổi bà già!
Mặc dù tôi không biết anh ấy đang nói về điều gì, nhưng điều đó không quan trọng, tôi biết các bạn đều hiểu.
Cuối cùng, bí mật tỏ tình với các thiếu nữ bấy lâu nay chưa phàn nàn về cách nói chuyện của tôi giống với Chu Sanh Sanh =3=! Cảm ơn mọi người mỗi ngày đều trò chuyện sôi nổi với tôi nhé!