Lâm Phi và mấy người Lưu Tịnh Ly nói chuyện khá hợp. Triều Quân thì giữ im lặng, dù hắn ta không nói ra nhưng Hàn An vẫn cảm thấy sự khinh bỉ ẩn trong từng ánh mắt của hắn ta khi nhìn Lâm Phi và [ Tịnh Sương ].
Những kí ức tưởng trừng đã bị lớp màn thời gian che phủ lại như được ánh trăng soi sáng, rõ mồn một.
" Này có nghe gì về đội dị năng giả [ Ngọa Long ] chưa ? "
" Cái gì ? "
" Tao nghe nói bọn họ trước đây là cao tầng của một căn cứ ở Đông Đình, hình như cũng tên là Ngọa Long đấy. Nghe bảo căn cứ hoạt động cũng tốt lắm nhưng lại bị anh em tốt bán đứng. Cuối cũng cả người yêu cũng chết luôn. "
" Vãi, mày nói cứ như nằm dưới gầm giường người ta ấy. Tin được không đó ? "
" Tao không có nằm dưới gầm giường người ta nhưng tao nghe cao tầng căn cứ nhà mình nói. Thật 100% ! Tao còn biết tên thằng phản bội kia cơ, tên là Triều Quân. "
_ Nhìn cái gì mà nhìn mãi thế ? - Triều Quân liếc xéo Hàn An, bộ dáng rõ ràng không vui.
Hàn An ngoài mặt lắc đầu nhưng nhìn chăm chú vào Triều Quân, lòng phân vân không biết nên nói chuyện này cho Lâm Phi và Trình Tức hay không.
Theo cảm nhận cá nhân của cậu, Lâm Phi và Trình Tức là người tốt, không khí ở căn cứ này cũng vậy. Hơn nữa Trình Tức cũng thu nhận mấy đứa nhỏ. Vậy nên đứng trên phương diện kết bạn hay gì tương lai mấy đứa nhỏ thì Hàn An cũbg nên nói một câu.
Nhưng vấn đề là Hàn An nói thì họ có tin hay không thôi. Vì những điều này chỉ là kí ức kiếp trước của cậu, người khác không biết được. [ Tịnh Sương ] có thể tin tưởng những gì Hàn An nói vì quan hệ của cậu và cậu nhỏ.
Nhưng Trình Tức và Lâm Phi thì có lí do gì để tin tưởng Hàn An đâu.
Hàn An quan sát một hồi, tinh ý phát hiện ra quan hệ của Lâm Phi với Triều Quân không tốt lắm. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, quyết định vẫn sẽ nhắc nhở hai người, còn tin hay không là phụ thuộc họ thôi.
Nên lúc ra về, Hàn An đã nói nhỉ vào tai Lâm Phi, âm giọng chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy. Lâm Phi thoáng sững lại, gương mặt nhìn Hàn An đầy trầm ngâm.
.
Giải quyết đuợc nơi ở cho mấy đứa nhỏ, [ Tịnh Sương ] ngay lập tức đánh tang thi cả ngày lẫn đêm. Số lượng tinh hạch sáng lấp lánh càng lúc càng nhiều. Tới khi số lượng đạt tới mức độ năm người cần cho việc lên cấp, Lưu Tịnh Ly liền nói.
_ Ngày mai chúng ta sẽ luân phiên tăng cấp. Thứ tự như lần truớc.
_ Ok, - cả đội đồng thanh đáp.
Đã qua một pần tăng cấp nên mọi người không còn bỡ ngỡ kiêng dè như lần đầu nữa. Nhưng đúng là càng lên cấp cao hơn thì thời gian tăng cấp càng dài.
Lần trước cả đội chỉ mất một tuần, chủ yếu là vì đội trưởng Lưu hấp thụ tinh hạch biến dị hệ thổ mà kéo dài thời gian.
Vậy mà lần này [ Tịnh Sương ] mất hơn chín ngày mới thăng cấp toàn đội thành công. Sau khi thăng cấp, cả đội quyết định không đi Hoa Thị nữa mà vòng qua Phí Thị, thẳng tuyến đường vòng đai để đến thủ đô.
_ Thời gian lại dài ra so với dự kiến rồi. - Hoàng Giám Vũ chống cằm than thở.
_ Đành phải chịu thôi, nếu không tại ai đó không chịu nhớ ra lô vũ khí kia sớm thì chúng ta đâu cần phải vòng vèo tới vậy. Có khi giờ đã đến thủ đô rồi cũng nên.
Trần Lập Đồng liếc liếc Lưu Tịnh Ly, anh ta không e sợ mà móc mỉa đội trưởng của mình. Lưu Tịnh Ly không tức giận mà chỉ cười ngượng ngùng, nụ cười có thể làm vô số trai tim nữ sinh điêu đứng.
Hàn An như thường lệ nhìn họ chọc ghẹo lần nhau, bàn tay xoa xoa hai má bầu bĩnh của bé Dâu Tây.
Lúc biết điểm đến tiếp theo là Phí Thị, cậu lại chợt nhớ đến Đồng Vũ Khôn, cậu ấm nhà họ Đồng mà cậu đã từng từ chối đi chung.
Cũng không biết sau đó cậu ta có sống sót đến được Phí Thị hay không, nhưng nếu có với bản tính ích kỷ và nhỏ nhen đó. Đồng Vũ Khôn hẳn sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ cho cậu đây.
Hàn An đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, đợi mọi người nói xong chuyện mới lên tiếng.
_ Tôi từng chọc phải một nhân vật khá rắc rối ở Phí Thị, tên là Đồng Vũ khôn con trai duy nhất của Đồng gia.
Đồng gia là một gia tộc thế gia lâu đời ở Phí Thị, gia chủ họ Đồng cũng cũng rất tiếng trong giới bất động sản, danh tiếng đó không chỉ ở Phí Thị mà các thành phố lân cận đều biết đến ông.
Mà đã nhắc đến Đồng gia thì không thể nào không nhắc đến Đồng Vũ Khôn, người thừa kế duy nhất của Đồng gia.
Ông Đồng lớn tuổi mới có một mụn con nên vô cùng yêu thương chiều chuộng đứa con này. Và như mong đợi, ông ta chiều ra được một thằng con ăn chơi, hèn nhát lại thích gây chuyện. Gây chuyện xong lại về báo ba báo mẹ, làm Ông Đồng đau đầu không thôi
Nhưng cũng không thể bỏ mặc con mình. Thế là hết lần này đến lần khác ông ta dùng tiền sử xí rắc rối Đồng Vũ Khôn gây ra. Kẻ vô dụng nay càng vô dụng, cậu ta dần hình thành suy nghĩ mình chẳng cần làm gì vò đã có ba mình lo hết.
Đó cũng là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của của căn cứ Phí Thị sau này.
_ Tôi có nghe nói về Đồng Vũ khôn rồi, người bị cậu ta hại không dưới chục người nhưng vì có bố là chủ tịch công ty bất động sản lớn nên toàn thoát tội.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Hoan Hoa lóe lên sự sắc bén hiếm thấy. Hàn An chưa từng thấy cô lộ ra biểu cảm thế này. Với cậu thì Phạm Hoan Hoan luôn là một mỹ tỷ an tĩnh mà cường thế. Lúc cần ra tay sẽ dứt khoát, khi khác lại thích nhìn mọi người vui đùa.
Về điểm này, cô nàng rất giống Hàn An.
Đây là cô ghét Đồng Vũ Khôn hay ghét những cậu ấm được chiều đến muốn phá trời như cậu ta ?
Phạm Hoan Hoan chú ý tới ánh mắt của Hàn An, cô thu lại ghét bỏ trong mắt, cười nhẹ với cậu. Hoàng Giám Vũ thấy vậy hơi nhích lại chỗ Hàn An nói nhỏ.
_ Chị Hoan bình thường ghét nhất mấy loại cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng thế lắm. Vì chút chuyện trước kia ấy mà, cậu đừng nghĩ nhiều.
Hàn An gật đầu, cậu cũng không có ý định tọc mạch chuyện riêng của Phạm Hoan Hoan.
Phạm Hoan Hoan ngồi một bên nghe được hai người nói chuyện, cô nàng gật đầu tỏ ý tán đồng với lời nói của Hoàng Giám Vũ.
_ Mặc kệ cậu và cậu Đồng kia có mâu thuẫn gì, không chọc tới chúng ta là được.