Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 75: Kim châu



Trong suối nước nóng sóng nhiệt quay cuồng, Cố Ngọc bình ổn hô hấp dùng sức nắm chặt lưỡi dài màu đỏ đang tiến phía trước, nước bọt trên đầu lưỡi khiến cô cảm giác được một trận đau đớn, tựa hồ da thịt đang bong ra từng màng, nhưng cô không thể buông tay.

Con cóc chỉ sợ không nghĩ tới đầu lưỡi mình sẽ bị người nắm lấy, nó ngẩn người, lại không theo bản năng tránh thoát trở về.

Nhưng nó hồ đồ không có nghĩa Cố Ngọc cũng hồ đồ, sau khi nắm chặt lưỡi con cóc, Cố Ngọc không chút do dự kéo nó về phía mình.

Chính là hiện tại!

Cố Ngọc nhìn đúng thời cơ, chớp mắt đem chuôi kiếm cầm chắc, sử dụng hết sức lực xoay một cái, nguyên bản trường kiếm bị kẹt trên đỉnh đầu con cóc tựa như máy khoan tàn phá đi vào, ở trong đầu nó dùng sức xoáy mạnh một trận.

Hai mắt cóc đều trợn tròn, đau nhức làm nó mất đi năng lực hành động, cả người nó run lên, hai cái đùi đều duỗi thẳng.

Tận dụng thời cơ, không chút sai lầm.

Thấy tình cảnh con cóc như vậy, Cố Ngọc một tay buông ra đầu lưỡi nó, đôi tay cầm thật chặt chuôi kiếm, đột nhiên hướng lên trên kéo mạnh.

Tức khắc trong óc con cóc văng ra một cổ chất lỏng màu vàng, theo cổ chất lỏng văng ra còn có một viên tinh hạch màu vàng, Cố Ngọc chịu đựng bỏng rát đau đớn trên tay đem viên tinh hạch kia nắm chặt ở trong tay, duỗi chân đá một cái đem con cóc đá vào đáy ao, bản thân lại nương theo cổ lực đạo này bơi lên mặt ao.

“Hô hô……”

Ra khỏi mặt nước Cố Ngọc liền từng ngụm từng ngụm hô hấp, cô còn tưởng rằng mình sẽ hít thở không thông mà chết, không nghĩ tới lại có thể hiểm hiểm thoát thân.

Một phần cũng do con cóc kia quá khinh thường kẻ địch, đã rơi vào trạng thái điên cuồng lại còn ở trong nước, vậy nên nó cho rằng chính nó sẽ thắng không thể nghi ngờ gì, lại không nghĩ rằng việc khinh địch sẽ cho nó đả kích trí mạng, cuối cùng trả giá đại giới bằng cả sinh mệnh.

“Cố Ngọc!” Trịnh Gia duỗi tay đem Cố Ngọc kéo lên, cô còn chưa hoàn hồn lại, hắn đã gắt gao đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Cố Ngọc còn cảm giác được toàn thân hắn run rẩy, không khỏi duỗi tay xoa lưng hắn, nhẹ giọng an ủi nói: “Tôi không có việc gì.”

Cô nhìn trái phải, dưới lòng bàn chân là một mảnh vũng nước, lại quay đầu nhìn quanh, chiều sâu suối nước nóng thế nhưng giảm đi không ít, lộ ra nham thạch bên cạnh ao, trách không được cô có thể nhanh như vậy trồi lên, nguyên lai là nước ao bị giảm bớt.

“Cố Ngọc, cô không có việc gì chứ?” Trên mặt Ngô Hữu Dân cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngọc, rốt cuộc gia hỏa cóc này đã gần tới tứ giai, cho dù nó bị thương nhưng cũng cực lợi hại, hơn nữa còn ở trong nước, hắn đều cho rằng Cố Ngọc sẽ dữ nhiều lành ít, lại không nghĩ tới cô gái này lại có thể gặp dữ hóa lành, sáng tạo kỳ tích.

“Vẫn tốt.” Một khắc ra khỏi mặt nước kia, Cố Ngọc sớm đem tinh hạch cất vào trong lòng ngực, đây là đồ vật cô lấy được cũng không cần thiết nói cho Ngô Hữu Dân biết.

Chỉ là Trịnh Gia còn ở một bên nhìn kỹ thân thể cô có bị thương hay không, sau khi nhìn thấy đôi tay cô đều bị ăn mòn đến mức tróc thịt thấy xương, nước mắt hắn tức khắc không ngăn được rơi xuống.

Là hắn không bảo vệ tốt Cố Ngọc, trước mắt hắn chỉ cảm thấy tràn đầy đau lòng cùng áy náy, ước gì người bị thương là chính hắn.

“Ngốc tử, khóc cái gì, chỉ cần không chết, dị năng giả bị thương đều có thể chậm rãi khôi phục, lại nói chúng ta còn có tinh hạch không phải sao?” Cố Ngọc cười an ủi Trịnh Gia, nếu không phải hai tay bị thương chỉ sợ cô còn muốn duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt Trịnh Gia.

Tuy rằng thân thể đau đớn, nhưng trong lòng cô lại là thoải mái, bởi vì cô lấy được một viên tinh hạch cao giai, việc này cỡ nào không dễ dàng!

“Đúng rồi, cô ở dưới suối nước nóng có phát hiện kim châu hay không?” Ngô Hữu Dân ở bên cạnh lắm miệng hỏi một câu, Cố Ngọc chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cái liếc mắt kia cũng không có quá nhiều lãnh lệ, lại bao hàm ám chỉ cùng cảnh cáo.

Đúng vậy, đó không phải là đồ vật mà hắn có thể mơ tưởng đến.

Đúng lúc này, bên ngoài sơn động truyền tới một trận trận bước chân vội vàng, là Lương Đống cùng Dương Nhất Minh nghe thấy động tĩnh bên trong dẫn người tiến vào xem xét.

Mấy cái đèn pin đồng thời chiếu tới, rọi sáng cả động suối nước nóng.

“Mấy người…… tại sao lại ở chỗ này?” Lương Đống kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngọc cùng Trịnh Gia, sắc mặt trong khoảng thời gian ngắn âm trầm muốn nhỏ ra nước.

Đây là bí mật Song Sơn căn cứ, bất luận người nào biết được bí mật này đều không thể sống sót, trừ phi người kia là người thân tín.

Nhưng Cố Ngọc cùng Trịnh Gia hiển nhiên không phải.

“Còn dong dài cái gì, không thể thả bọn họ rời đi!” Dương Nhất Minh quét mắt ra hiệu, hai người bên cạnh đều móc ra vũ khí, họng súng đen ngòm chỉa về phía Cố Ngọc cùng Trịnh Gia.

Hắn còn đang lo không có cơ hội báo thù đâu, ông trời liền cho hắn cơ hội.

“Khoan đã, các người làm sao đi vào được nơi này?” Trước mắt Ngô Hữu Dân đã không phải đối tượng Lương Đống chú ý, người này có lẽ đứng cùng phe với nhóm Cố Ngọc bọn họ, hắn tuyệt đối không nghĩ tới đây là cống phẩm hắn đưa vào đây.

Dương Nhất Minh kỳ thật cũng không rõ lắm Ngô Hữu Dân là ai, nhưng người có thể bị ném đến đây tới đây, tuyệt đối không có giá trị lợi dụng, hắn cũng chỉ nghe lệnh hành sự.

“Tôi nghĩ hiện tại cũng không có gì để giải thích, các người ở chỗ này làm cái gì, người trong căn cứ biết không?” Cố Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng.

Những người thường vô cớ biến mất, có thể đều là người thường bên ngoài đầu nhập vào căn cứ, rốt cuộc có bao nhiêu người bị ném cho con cóc này làm đồ ăn nhưng vẫn không có người nào biết đến.

“Này…… chúng tôi cũng là bất đắc dĩ!” Sắc mặt Lương Đống đỏ lên, hắn tuy rằng trong lòng còn có chút lương tri, cũng biết làm như vậy là không đúng, nhưng rốt cuộc vẫn phải phục tùng kẻ mạnh. Hắn nghe theo lời Mạnh lão nói, chỉ có thể bồi dưỡng ra thật nhiều nhân tài ưu tú có thể mang lại lợi ích cho toàn bộ căn cứ càng thêm lớn mạnh.

Mà những người thường vô dụng đó, bọn họ nên vì căn cứ góp một viên gạch để xây dựng lên, bọn họ hẳn phải vì thế mà cảm thấy vinh hạnh.

“Hay cho một cái lí do bất đắc dĩ?!” Cố Ngọc cười lạnh, “Đó là mạng người, cũng không phải là cọng cỏ!”

“Thiếu bọn họ cũng không sao cả!” Trong mắt Dương Nhất Minh hiện lên sắc tàn nhẫn, âm trầm nhìn về phía Cố Ngọc, “Cố Ngọc, tôi nguyên bản cũng chưa muốn cùng cô so đo, nhưng địa ngục không lối cô cố tình xông vào, cũng đừng trách tôi vô tình!” Dứt lời liền động thủ.

Trịnh Gia vội vàng lắc mình chắn trước mặt Cố Ngọc.

“Khoan đã!” Lương Đống khẩn cấp kêu dừng, vừa rồi thời điểm đi vào đây hắn cảm thấy có chút không đúng, lúc này loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, “Thứ kia…… đang ở đâu?”

Theo lý thuyết cóc tuy rằng thích cắn nuốt nhân loại, nhưng nó càng thích ăn dị năng giả hơn, làm sao sẽ đợi Cố Ngọc đứng im đó không công kích, lại không thấy bóng dáng con cóc?

“Ách……” Dương Nhất Minh cũng ngây ngẩn cả người, hiện tại mới cảm thấy có một tia nghĩ mà sợ, thứ kia không phân biệt địch ta, chỉ cần nó không no thì dù là ai cũng đều nuốt vào, chẳng lẽ hôm nay ăn một cái liền no rồi?

Nhưng con cóc không còn nữa không quan trọng, kim châu phải để lại cho bọn họ a.

“Các người có phải lấy được kim châu rồi không?” Dương Nhất Minh hung tợn nhìn về phía Cố Ngọc, hắn đi vào căn cứ đã lâu như vậy cũng chỉ có thể dùng tinh hạch thăng cấp dị năng, đến hiện giờ hắn còn chưa có được một viên kim châu, hắn chỉ thấy Triệu Hồng ăn qua, bảo bối kia sao có thể không làm hắn không hâm mộ chứ.

Rốt cuộc phải ăn bao nhiêu người mới có thể sản xuất ra một viên kim châu, trong lòng Dương Nhất Minh cũng không phải không thắc mắc.

Đều muốn có được kim châu, nhưng kim châu không phải tinh hạch, Cố Ngọc xác thật không lấy được, bất quá thời điểm ở đáy suối nước nóng cô cũng nhìn thấy có thứ gì đó phát ra ánh sáng năng lượng, nhưng lúc ấy cô ốc còn không mang nổi mình ốc, nơi nào còn có thời gian đi lấy kim châu?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.