Dùng xong bữa tối ngon miệng, tâm tình Ninh Hàng cũng tốt lên không ít, nhìn cô gái ngồi đối diện huýt sáo một tiếng.
Gương mặt thanh lãnh, một đôi mắt đen thanh triệt sáng trong, ánh mắt cô chuyên chú nhìn đống lửa, tựa như có tia lửa nhảy lên trong đáy mắt cô.
Cô gái này thật sự là một người rất có hương vị, trong lòng Ninh Hàng có chút ngứa, nhưng cũng biết cô gái trước mắt cũng không phải là những nữ nhân cho chút tinh hạch cùng đồ ăn liền có thể ngủ cùng.
Cô so với hắn còn càng cường đại hơn.
“Ăn xong rồi còn không mau đi, muốn ở qua đêm à?!” Phương Tử Di quay mặt liếc mắt nhìn Ninh Hàng một cái, giao dịch công bằng đã hoàn thành, gã này thích đi nơi nào thì đi nơi đó đi. Tóm lại đừng lòng vòng trước mặt bọn họ, thật chướng mắt.
“Thật không có lương tâm, lại nói dù sao chúng ta cũng có quan hệ từ hai viên tinh hạch đó.” Ninh Hàng hừ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Cố Ngọc, “Tôi đến một chỗ phát hiện một con thú biến dị tứ giai, cô có hứng thú đi cùng bắt nó không?”
Cấp bậc Ninh Hàng đang vướng mắc tại hậu nhị giai sắp lên tam giai, hắn cảm thấy bản thân hắn cần một cơ hội thăng giai. Mà cách trực tiếp nhất chính là đứng cạnh ranh giới sinh tử mài giũa một phen.
Cố Ngọc nao nao, rất có thâm ý nhìn về phía Ninh Hàng, “Ở chỗ nào?”
“Sa mạc gần N tỉnh, là một con bò cạp biến dị tứ giai, vỏ giáp nó rất lợi hại, người bình thường công kích cũng không thể phá được. Nhưng mũi tên của tôi sử dụng chất liệu đặc thù, miễn cưỡng có thể đem vỏ giáp của nó bắn thủng, lại nói tôi còn có thể bắn vào đôi mắt nó!” Thấy vẻ mặt Cố Ngọc có chút hoài nghi, Ninh Hàng lập tức vỗ vỗ ngực bảo đảm.
Kỳ thật lúc trước hắn cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy con bò cạp biến dị tứ giai kia, nếu không phải hắn chạy trốn nhanh chỉ sợ đã bị bắt được trở thành đồ ăn của nó. Đương nhiên điểm này hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Cố Ngọc biết.
“Cố tỷ, chị muốn đi?” Phương Tử Di vừa thấy biểu tình Cố Ngọc liền biết không tốt, từ sau khi Trịnh Gia biến mất, Cố Ngọc tựa hồ đối với cái gì cũng đều nhấc không nổi hứng thú. Nhưng đó là bọ cạp biến dị tứ giai đó, nếu không cẩn thận một cái là sẽ toi mạng.
“Được, tinh hạch tôi muốn, thi thể bò cạp biến dị tôi cũng muốn.” Cố Ngọc nói xong liền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Ninh Hàng, phảng phất như lời cô nói ra hết thảy là lẽ đương nhiên.
Tinh hạch tất nhiên đáng quý, nhưng thi thể bò cạp biến dị tứ giai sau khi nấu lên cũng có thể chế tác thành vũ khí lợi hại, còn có độc đuôi châm nó. Đương nhiên, tiền đề*(vấn đề đầu tiên) là phải gặp được một sư phó luyện khí sư giỏi, có thể cải tạo thân thể thú biến dị chế tác thành vũ khí. Loại dị năng này ở mạt thế cũng cực kỳ hi hữu, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Cô…… Cô cũng quá bá đạo a?” Ninh Hàng khoa trương trừng lớn mắt: “Hoá ra tôi nói ra tin tức nãy giờ, chính là giúp đõ không công cho người ta sao?”
Tuy rằng ý của hắn cũng không phải muốn có được mấy thứ này, nhưng bò cạp biến dị tứ giai là hắn phát hiện. Hắn còn giao chiến vài chiêu, vì sao hiện tại một chỗ tốt cũng không vớt được?
“Lần này đi săn bò cạp biến dị, tôi sẽ bảo vệ anh, cũng bảo đảm anh sẽ thăng lên tam giai, thế nào?” Đáp án Cố Ngọc cũng rất rõ ràng, người này cũng không phải không duyên cớ đưa ra tin tức này, bọn họ bất quá làm theo kiểu ngươi cung thì ta cấp thôi.
Ninh Hàng giãy giụa một hồi lâu, lại nhìn nhìn sắc mặt Cố Ngọc, lúc này mới cuối cùng quyết định thỏa hiệp với thế lực ác: “Thành giao!”
……
Bóng đêm thanh lãnh, trong ô tô Cố Cẩn lại trằn trọc không ngủ, hắn sốt cao không lùi, cả người chật vật trong thanh tỉnh cùng mộng ảo.
Cố Ngọc không thể giúp được hắn cái gì, chỉ có thể ở một bên nhìn.
Nếu là có thể lựa chọn, cô tình nguyện Cố Cẩn không cần thăng giai.
Xác xuất nguy hiểm thăng giai là 50/50, hoặc là thành công, hoặc là có khả năng vĩnh viễn mất đi hắn.
Nhưng sinh hoạt trong mạt thế, con người luôn muốn trở nên càng thêm mạnh mẽ. Nếu cô là Cố Cẩn, chỉ sợ cũng sẽ không màng tất cả muốn gia tăng thực lực của mình.
“Cố lên đi, chị tin tưởng em có thể kiên trì đi qua.” Cố Ngọc dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt Cố Cẩn, lại dùng nước khoáng làm ướt khăn đặt trên trán hắn để hạ nhiệt độ, lâu lâu lại cho hắn uống chút nước.
Đêm nay có ánh trăng, cũng có sao.
Từ sau khi nhân loại dừng lại các sản nghiệp công ty, hoàn cảnh thiên nhiên tựa hồ bắt đầu biến tốt, cây cối cỏ dại tươi tốt phong phú, động vật tự do tự tại, hệ sinh thái phảng phất như khôi phục lại cân bằng từ rất nhiều năm về trước.
Chỉ có bốn mùa vẫn như cũ không thay đổi, nhiệt độ không khí lúc cao lúc thấp, tựa hồ chỉ có mùa đông và mùa hè, mùa xuân cùng mùa thu đều chậm rãi rời khỏi nhân loại thật xa.
Trịnh Gia, hắn rốt cuộc đang ở nơi nào?
……
Bên cạnh đống lửa Phương Tử Di ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Hàng một cái, tuy rằng bọn họ đã biết qua tên họ nhau, xem như đạt thành bước đầu tiên hợp tác. Nhưng cô đối với gã này vẫn cứ mang theo tính cảnh giác, ai kêu lần đầu tiên tiên hắn xuất hiện đã đi lấy lòng?
Cho nên một nam nhân chỉ biết lợi ích, nếu thực sự có nguy hiểm gì, chẳng phải sẽ sớm bỏ bọn họ chạy trốn thật xa sao?
Bất quá Phương Tử Di cũng hiểu rõ ý tưởng Cố Ngọc, có lẽ cô ấy chỉ là đang cần một chuyện có độ khó cao để phát tiết cảm xúc trong lòng.
Bò cạp biến dị tứ giai thì tứ giai đi, cô cùng lắm thì liều mình theo cùng Cố Ngọc.
Thời điểm rời khỏi Thủ đô, Ngô Hữu Dân cho cô một hộp thiết tràn đầy viên đạn đặc thù, cô vẫn luôn luyến tiếc không muốn dùng, viên đạn này có lẽ sẽ xuyên thủng vỏ giáp của bò cạp biến dị tứ giai đi?
Mặc kệ thế nào, đến lúc đó thử xem liền biết.
“Tiểu Phương a, cô cũng không cần phải phòng bị tôi như vậy đâu, chúng ta bất quá chỉ giao dịch nhu cầu cung và cấp thôi.” Ninh Hàng lười biếng liếc mắt nhìn Phương Tử Di một cái. Nằm ngửa ở trên cỏ, gối sau đầu là ba lô của hắn, cung tiễn thì đặt ở chỗ hắn giơ tay là có thể với tới.
Mạt thế nguy hiểm trải rộng, giữ tốt vũ khí của mình là pháp tắc bảo mệnh đầu tiên.
Phương Tử Di hừ nhẹ một tiếng, cũng không muốn đáp lời cùng Ninh Hàng.
Nhưng Ninh Hàng này lại thích lảm nhảm, nhịn không được muốn cùng cô trò chuyện thêm: “Trong xe còn có một thiếu niên đang thăng giai sao, nhưng tôi nhìn thấy lại không giống với người thiếu niên lần trước ngươi đỡ. Thiếu niên kia bị làm sao vậy, không phải là đã chết thẳng cẳng rồi chứ?”
“Anh mới chết đó?!” Phương Tử Di oán hận trừng mắt nhìn Ninh Hàng một cái: “Miệng chó không phun được ngà voi!”
“Cô gái nhỏ, hỏa khí không cần phải lớn vậy đâu, có nếp nhăn kìa.” Ninh Hàng tấm tắc hai tiếng, tổ hợp nhóm người này thật kỳ quái. Hai nữ một nam, có lẽ trước đó vẫn luôn ghép đôi hai nam hai nữ, một người khác cũng không biết đi nơi nào rồi, sẽ không phải như hắn nghĩ đã chết rồi chứ?
“Đêm dài từ từ hẵng ngủ, chúng ta lại tâm sự một chút nữa đi.” Mắt thấy Phương Tử Di đã nằm xuống xoay người đưa lưng về phía hắn, Ninh Hàng vẫn không sợ chết muốn cùng cô nói chuyện.
Phanh phanh phanh!!!
Liên tiếp ba tiếng súng vang lên, ở ban đêm đặc biệt chói tai.
Ninh Hàng hoảng sợ, viên đạn kia chính là bắn đến trước người hắn chỉ cách một chút. Nếu như gần thêm chút nữa, sợ là người hắn sẽ có thêm mấy cái lỗ.
Bất quá cô gái này kỹ năng bắn súng thật sự rất tốt.
Vẻ mặt Ninh Hàng kinh diễm nhìn về phía Phương Tử Di, vì sao trước đó hắn lại không phát hiện ra ưu điểm này của cô?
“Nếu không im, lần sau tôi sẽ nhắm chuẩn vào đầu anh.” Phương Tử Di lạnh lùng nhìn về phía Ninh Hàng, trong tay nắm súng, họng súng còn phát ra một tia khói nhẹ.
Gã đàn ông này so với Cố Cẩn còn phiền người hơn.
“Đã biết, cô an tâm ngủ đi, tôi tới gác đêm.” Ninh Hàng vội vàng gật đầu, hắn đối với Phương Tử Di lại có thêm một tầng hiểu biết mới, nguyên lai đây là một tay súng thiện xạ.
Đều là người am hiểu khoảng cách xạ kích, ngày mai tỉnh ngủ cũng không biết hai người có thể đánh nhau so chiêu một phen không, Ninh Hàng tức khắc có chút ngứa tay.