[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 35: Bóng tối vô hạn.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bữa ăn sáng kết thúc trong sự ngột ngạt đến đáng sợ, Cố Tinh Hải trong lòng đầy ủ dột.


Y bị người thân của Lâm Nhã ghét bỏ sao? Y phải làm gì đây?


"Lâm Nhã, muốn đi dạo quanh khu căn cứ không? Anh dẫn em." Lâm Hàm mỉm cười ôn hòa hỏi, biểu tình vẫn y hệt như trước đây, một người anh luôn ôn nhu, săn sóc Lâm Nhã từng chút một.


Lâm Nhã nhận ra anh hai chỉ muốn đưa cậu theo nói chuyện, cậu đành khiến Cố Tinh Hải chịu thiệt một chút. Dù sao Lâm Hàm cũng là người thân của cậu.


"Được." Lâm Nhã gật đầu đáp rồi quay đầu sang trấn an Cố Tinh Hải "Anh đi dạo một chút rồi về ngay, không có chuyện gì đâu."


Cố Tinh Hải mở to mắt đầy hoảng loạn, mặc dù Lâm Nhã nói như vậy, nhưng y vẫn bị ám ảnh về ký ức trước kia. Y không muốn rời xa Lâm Nhã, dù chỉ một giây một phút nào, vì chỉ cần lơ đãng một chút, Lâm Nhã sẽ biến mất, hoặc sẽ bị kẻ khác thương tổn. 


"Đừng đi..." Cố Tinh Hải siết chặt lấy cánh tay của Lâm Nhã, vẻ mặt đầy khẩn thiết van nài.


Lâm Nhã hơi sửng sốt trước sự lo lắng quá mức của Cố Tinh Hải, cũng chỉ mỉm cười hôn nhẹ lên trán của y "Ổn thôi mà, Lâm Hàm và ba mẹ đều là người thân của anh, họ sẽ không làm tổn thương anh đâu."


Ảm đạm buông tay, dù trong lòng không mong muốn, nhưng Cố Tinh Hải sợ rằng Lâm Nhã sẽ nổi giận nếu y mãi cố chấp "Em biết rồi."


Lâm Hàm đứng một bên thu hết tất cả mọi chuyện vào trong mắt, vẻ mặt bình thản không biết đang suy nghĩ chuyện gì.


"À, ba mẹ, từ bây giờ con sẽ sống ở một khu nhà khác, sau này ba mẹ không cần chuẩn bị phần cơm cho con đâu." Lâm Hàm đột nhiên lên tiếng, thanh âm chỉ đủ để Triêu Kiều Oanh và Lâm Túc Sơn nghe được.


"Con..." Triêu Kiều Oanh tính nói gì thì bị Lâm Túc Sơn ngăn lại, ông lắc đầu buồn bã, âm thầm khuyên nhủ Triêu Kiều Oanh đừng xen vào.


Nhìn bóng lưng hai anh em bước ra khỏi nhà, trái tim của Triêu Kiều Oanh như quặng đau từng đợt. Có lẽ... không biết quá nhiều sẽ khiến tâm trạng của bà trở nên tốt hơn.




"Em để tóc dài sao?" Lâm Hàm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng.


"Vâng..." Lâm Nhã dường như nhớ tới ký ức không vui, nỗi tuyệt vọng và đau khổ luôn gắn liền với mái tóc này. Khi cắt nó, Lâm Nhã sẽ vứt bỏ hoàn toàn sự đau khổ kéo dài đằng đẵng suốt cuộc đời mình.


"Em tính vài ngày nữa sẽ cắt nó, không thể cứ chìm đắm trong quá khứ được..." Lâm Nhã như lẩm bẩm với chính bản thân.


"Vậy sao? Anh thấy nó rất hợp với em." Lâm Hàm nhẹ nhàng xoa đầu, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu và ân cần.


"Một chút cũng không hợp!" Lâm Nhã bĩu môi đáp.


"Em đã thay đổi rất nhiều nhỉ?" đôi mắt Lâm Hàm có chút ảm đạm khó hiểu.


"Rất nhiều chuyện đã xảy ra... Có lẽ em không còn như trước được nữa." Lâm Nhã nhìn bầu trời xanh trong vắt như mặt nước, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh tận thế đang hiện diện dưới mặt đất này.


"Dù có chuyện gì xảy ra, Lâm Nhã vẫn là em trai đáng yêu của anh. Nhưng mà..." Lâm Hàm đột nhiên dừng bước, lẳng lặng đối diện với sự thắc mắc của Lâm Nhã.


"Anh hai?"


Bộ dạng của Lâm Hàm... vì sao lại khiến cậu cảm thấy hoảng sợ thế này?


Đôi mắt màu đen đó tựa như bóng tối vô hạn, mang theo quyết tuyệt cùng dục vọng mãnh liệt.


"Xin lỗi, Nhã, anh không thể chờ đợi được nữa. Hãy tha thứ cho anh."


Lâm Nhã sửng sốt nhìn bóng người to cao kia, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh mạnh xuống gáy.


Lâm Nhã trước khi ngất đi tràn ngập hoảng loạn và kinh hãi.


Anh hai... anh...


sao?


Trong lúc Lâm Nhã bị Lâm Hàm mang đi, Cố Tinh Hải cũng bị một thanh niên bắt tới.


"Mau tránh ra! Tôi phải tìm Lâm Nhã ca ca!" Cố Tinh Hải toàn thân đầy sát khí, trong tay cùng chiếc rìu sắc nhọn mang theo huyết khí tanh nồng.


"Bình tĩnh nào! Trước sau gì cậu cũng gặp được em ấy thôi!" Phù Hinh híp mắt mỉm cười đầy toan tính "Dù sao mày cũng chính là thứ mà tao có thể uy hiếp em ấy, làm sao có thể để mày chết dễ dàng được!"


"Đi chết đi! Chết đi! Chết đi!" Cố Tinh Hải mất đi lý trí còn sót lại trong đầu, đôi mắt chằng chịt tơ máu, y vận dị năng vô hiệu hóa băng hệ của Phù Hinh, trong phút chốc lao tới trảo rìu xuống cổ của hắn ta.


"Hừ! Ranh con!" Phù Hinh cười lạnh đầy khinh thường, dù không có dị năng thì hắn cũng đủ sức để đo ván thằng nhóc 16 tuổi chỉ biết đánh nhau như bị tâm thần này.


Bốp!


Phù Hinh thoải mái né tránh lưỡi rìu, dùng thân thủ lợi hại của bản thân đánh bại Cố Tinh Hải trong chớp mắt.


"Một tên thảm hại như mày, chẳng hiểu nổi Lâm Nhã nhìn được chỗ tốt nào của mày nữa." Phù Hinh tràn ngập ghen ghét và đố kỵ đạp vào mặt Cố Tinh Hải, giọng nói cực kỳ ác liệt và khinh thường "Muốn làm tình địch của tao? Cứ đợi kiếp sau đi!"


Cố Tinh Hải toàn thân tê liệt trong đau đớn, đôi mắt mất đi tiêu cự, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến Lâm Nhã.


Lại nữa rồi...


Y vẫn kém cỏi như vậy, dị năng vẫn không bảo vệ được Lâm Nhã ca ca.


Thật đáng hận!


Lâm Nhã... anh đang đâu?


Em...


Xin lỗi.


Em lại thua nữa rồi.


P/s: sinh nhật của Lâm Nhã 14/2, tính đăng viết không kịp, bữa nay đăng . Đón giao thừa vui vẻ nha~~ Mấy ngày này tui sẽ cố từ từ.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.