Chôn chân trong nhà một khoảng thời gian, Không Biết đội lại bắt đầu điên cuồng thay phiên nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa thu thập vật tư, tinh hạch, vừa tu luyện nâng cao năng lực chiến đấu.
Trước mắt Mục tiêu của họ vẫn ở thành G, bởi thành này tương đối rộng lớn, bên phía quân đội có nhúng tay vào nhiều nhưng thực chất chưa thật sự khai phá vào khu vực trung tâm. Chỉ mới loanh quanh ở vùng ngoài.
Hơn nữa với một thành phố lớn chuyên về nông nghiệp như thành G, quả thật có rất nhiều thứ để thu thập, không phải một vài lần liền xong xuôi.
Tang thi ở vùng ngoài đã bị tiêu diệt hết, hai chiếc việt dã lần mò chạy vào khu vực trung vi, nơi này xen lẫn nhà máy với nhà dân.
Tuy là một thành phố chuyên về nông nghiệp nhưng phương diện công thương nghiệp cũng chú trọng phát triển, siêu thị và các đơn vị phân phối hàng hóa nhỏ lẻ mọc đầy như nấm.
Lần này đi làm nhiệm vụ ở thành G có ba cha con Mộ Đình Phong, Mộ Nghĩa, Mộ Trí, Mộ Tín.
Mộ Nhân, Mộ Lễ, Tống Dao, Thanh Y đi vào căn cứ thành A thu thập tin tức và một vài thứ cần thiết. Những người còn lại thủ tại trang viên.
Những thứ cần thiết thì không xác định được. Bởi trang viên Mộ Gia không thiếu thứ gì, cho dù ở trong mạt thế.
Bọn họ chỉ đi một vòng thâm nhập chợ giao dịch, xem xét hàng hóa, phán đoán xem cái nào trong tương lai cần dùng thì đổi về.
Lại nói bọn họ tuy không thích căn cứ thành A, nhưng lại khá thích khu chợ giao dịch kia, vẫn còn một chút tác dụng để duy trì mối quan hệ nói rách không rách nói liền không liền này.
Về phần đội đi làm nhiệm vụ ở thành G, hai chiếc xe chở sáu người lướt qua một loạt các nhà máy, tiến vào bên trong.
Bầu không khí ảm đạm bao trùm lên toàn bộ không gian.
Xung quanh tiêu điều đổ nát. Đường sá, nhà cửa hoang tàn. Càng đi sâu vào, bắt đầu lục tục xuất hiện tang thi.
Sau một thời gian bị tàn phá, trên đường đâu đâu cũng là tàn chi rơi vãi, thối rữa bốc mùi tanh thối, máu đen in hình bàn tay kéo thành từng vệt dài, khô bết dính trên đường, trên tường nhà, trên các khung cửa sổ của những căn chung cư, trông mà rợn người.
Một cơn gió của khí trời chuyển lạnh khẽ hắt qua kẽ nứt của tòa nhà rít lên một tràng thanh âm ma quái, chẳng khác nào thổi tới từ âm ti, lạnh thấu vào tâm.
Tới thời điểm này, có thể dễ dàng phân biệt được đâu là tang thi bình thường, đâu là tang thi dị năng.
Tang thi tiến hóa có thể hút linh khí trong thiên địa làm chất dinh dưỡng để tu luyện, nên cơ thể chúng không khác lúc bình thường là bao, các vết thương trên người cũng khô quắt lại, trông gọn gàng hơn hẳn.
Còn tang thi bình thường vì không có chất dinh dưỡng duy trì nên cơ thể cằn cỗi ngày càng rút dần thành thây khô. Chỗ vết thương thí nhầy nhụa.
Tang thi so với con người không chỉ có lợi thế không biết đau đớn, mà chúng từ sớm còn có khả năng nhận biết linh khí trong không gian có lợi cho sự tiến hóa của chúng, và hấp thụ linh khí để tu luyện trước cả khi nhân loại phát hiện ra linh khí.
Do đó mới có chuyện tang thi luôn đi trước con người một bước.
Hiện tại nhân loại tuy biết được lợi ích của linh khí nhưng vẫn kiên trì tìm kiếm tinh hạch tang thi để thăng cấp. Bởi vì so với ngồi một chỗ tu luyện, hấp thu từng làn linh khí mỏng manh ấy, không hiệu quả bằng ra ngoài săn bắt tang thi, thu tinh hạch. Linh khí cất chứa trong tinh hạch tang thi đủ cung ứng cho nhu cầu của một người. Và cũng để góp phần làm giảm đi số lượng tang thi trên đại lục, đẩy lùi thảm họa diệt vong.
Trước mắt, tang thi ở đây chủ yếu là tang thi bình thường, trong mười con bình thường thì có ba con tiến hóa. Số lượng tuy thưa thớt nhưng tuyệt đối không dưới năm mươi con.
Mộ Hàn ngồi ở ghế lái, còn Mộ Ngôn và Mộ Đình Phong ngồi ở ghế sau.
Cậu mở ra linh thức dò xét. Theo thực lực tăng lên, phạm vi mở rộng của linh thức cũng lớn dần. Trong vòng năm trăm mét quanh đây, dù một ngọn cỏ lay cậu cũng có thể phát hiện.
Năng lực của Mộ Ngôn lúc này chưa có ai biết. Dựa vào tầm nhìn của Mộ Hàn bị khuất, cậu dùng ngôn ngữ kí hiệu nói cho Mộ Đình Phong: "chủ yếu là tang thi cấp 2, không có cấp 3." Hơi ngừng một chút, tiếp tục huơ tay: "Có hai đội sinh tồn, mỗi đội khoảng 10 người đang thu thập vật tư quanh đây."
Mộ Đình Phong nhướng mày, khẽ gật đầu.
Y cũng hiểu rằng cái gọi là không có cấp 3 chính là trong phạm vi linh thức của Mộ Ngôn. Còn ngoài phạm vi này, vào sâu trong trung tâm thành G thì chắc chắn sẽ có.
Về 2 đội sinh tồn, hẳn là đến từ căn cứ thành A.
Mộ Hàn lên tiếng hỏi: "Cha, hôm nay chúng ta có tiến sâu vào trung tâm không?"
Đoàn người Mộ Đình Phong dừng xe lại trước cửa một kho hàng nhỏ. Vì loại kho này nhỏ và hơi khuất mặt tiền nên hầu như chưa có dấu hiệu càn quét qua.
Kho này do Mộ Ngôn phát hiện, bên trong chứa một lượng lương thực khá sung túc.
Sau khi giải quyết gọn mấy tang thi bốc hàng trong kho, moị người liền bắt đầu bốc từng bao lương thực chất lên xe.
Bỗng từ cách đó khoảng vài trăm mét vang lên tiếng dị năng va chạm nổ tung, cùng với tiếng đồ vật vỡ nát.
Theo dị động bất ngờ xảy ra, tang thi cũng bắt lầu gào thét tụ tập tới.
Người Mộ gia thoáng sững sốt một chút, động tác trên tay hơi khựng lại rồi cũng riếp tục việc ai người nấy làm, hầu như đối với những chuyện tự tìm chết như thế này đã gặp nhiều thành quen, thuận tiện bàn tán một chút.
Mộ Lễ: "tôi cứ nghĩ có mỗi chúng ta ở đây, không ngờ còn có những kẻ khác."
Mộ Trí: "không biết có bao nhiêu phương thế lực ở đó, thật tò mò, không biết bọn họ tranh chấp với tang thi hay tranh chấp lẫn nhau đây."
Mộ Tín: "Chật, loại nào tranh chấp thì có liên quan gì đến chúng ta đâu, chỉ cần đừng kéo phiền phức đến chỗ chúng ta là được."
Mộ Trí: "nhưng tính ra bọn họ cũng thật xui xẻo, xem mức độ vụ nổ kia ở đây còn nghe rõ như bên tai, thì với độ mẫn cảm biến thái, tang thi bị thu hút tới khẳng định không ít."
Mộ Lễ: "Đúng vậy, thật là, ngu ngốc dẫn đến xui xẻo. Nếu là bình thường có lẽ suy xét hỗ trợ một phen, đằng này bọn họ tự đi vào tử lộ, trời thương cũng không giúp được."
"Loại người ngu ngốc, cứu về cũng sẽ lại tự tìm chết thôi." Mộ Hàn vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi các chú, tranh thủ thu thập thêm một ít rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Biết đâu xui xẻo từ bên đó lan hẳn sang đây thì khổ."
Người ở đây ai cũng ý thức được tình hình, động tác trên tay nhanh hơn một chút. Lương thực được sắp xếp gọn trên nóc xe, buộc chắc lại bằng những sợi dây vô cùng chắc chắn, dù có bốc đầu đánh võng cũng không sợ rơi.
Đột nhiên thân thể Mộ Ngôn cứng lại, Mộ Đình Phong phát hiện ra cậu khác lạ liền nói khẽ: "Có chuyện?"
Mộ Ngôn sắc mặt sầm xuống, đáp: "Đám người bên kia tựa hồ phát hiện ra chúng ta, bọn họ đang chạy tới đây, còn kéo theo rất nhiều tang thi."
Mộ Ngôn vẫn luôn duy trì linh thức để quan sát tình hình. Cậu không quản bên kia người đánh nhau là ai, diễn biến như thế nào, chỉ một mực quan sát để phòng ngừa việc bị dính phải xui xẻo không đáng.
Nhưng không ngờ chuyện cậu ghét nhất vẫn xảy ra.
Hai người nói chuyện rất nhỏ nên không có ai chú ý.
Sau khi nghe Mộ Ngôn nói xong, thần sắc Mộ Đình Phong chuyển lạnh, đáy mắt ẩn chứa nét âm tàng cùng sát ý.
Y nói với tiểu đội: "lập tức lên xe rời khỏi chỗ này."
Những người khác nghe thế tuy có nghi hoặc trong lòng nhưng thân thể lại không một động tác thừa mà làm theo mệnh lệnh của y, dứt khoác lên xe.
Thành viên ở hai xe vẫn như cũ, chỉ là lúc này Mộ Ngôn lái xe, Mộ Đình Phong ngồi ở ghế phó lái.
Cậu đạp mạnh chân ga phóng lên, đi trước xe của ba người Mộ Nghĩa. Lúc này cậu chính là người dẫn đường, Do có linh thức duy trì nên Mộ Ngôn biết rõ phương hướng nào an toàn nhất để đi.
Hai chiếc xe lạng lách qua lại trên đường nhỏ, tránh đi những chiếc xe bị hỏng và tòa nhà đổ nát, không ngừng bẻ lái, cua loạn xạ.
Đoạn đường này hầu như không có một bóng tang thi. Dường như đã được tính toán sẵn.
Mộ Hàn nhìn động thái kì lạ của Mộ Ngôn liền nghi hoặc, quay sang hỏi Mộ Đình Phong: "Cha, rốt cục có chuyện gì xảy ra, Tiểu Ngôn bị làm sao vậy?"
Mộ Đình Phong thản nhiên đáp: "Không có gì, ta bảo nó trên đường cua nhiều một chút."
"Nhưng vì sao chúng ta phải chạy?" - Mộ Hàn.
"Không muốn bố thí thiện tâm giúp đỡ những kẻ phiền phức."
Mộ Hàn một phát liền hiểu ra ngay. Có lẽ cha phát hiện ra, bằng một cách nào đó, một phương thế lực trong trận xung đột vừa rồi đã thoát khỏi trận chiến và mò tới gần chỗ bọn họ. Tang thi bị những người này thu hút theo khẳng định không ít, nếu chạm mặt khó tránh khỏi một phen phiền toái, thậm chí còn bị đám người kia lợi dụng, bám riết không buông. Rời khỏi trước một bước mới tốt.
Trong mắt Mộ Hàn, cha của hắn vốn đã thâm sâu đề cổ thụ vững vàng thấu hết chuyện nhân sinh và không gì là không làm được. Muốn lập đàn cúng bái quỳ lạy.
Nhưng thực chất lại không như hắn nghĩ....
Cách nhóm xe xủa Mộ gia vài con đường có một chiếc oto bảy chỗ đang bạt mạng phóng đi, bám theo phía sau là một đàn tang thi hung ác đông nghìn nghịt, dẫn đầu là những con tang thi tiến hóa tốc độ, theo đằng sau là những tang thi tiến hóa khác và tang thi bình thường.
Kẻ ngồi ở ghế lái thao tác trên vô lăng cực kì điêu luyện, nhưng khổ nỗi loại xe này tính cơ động và khả năng vượt địa hình không cao, nên không tài nào cắt đuôi được tang thi như cách mà hai chiếc xe trước đã làm với bọn họ.
Một người gấp nhịn không được nói: "Thật sự không nắm bắt được tung tích của những người kia sao?"
Quả thật trong đội ngũ này có một người có năng lực cảm nhận tựa như linh thức của Mộ Ngôn.
Chính Người này đã phát hiện ra mấy người Mộ Ngôn ở cách đó không xa, nên không hề ngần ngại di chuyển đội mình tới gần đó, nhằm mục đích chia phần rắc rối này.
Nhưng không ngờ chuyện chẳng như ý mình.
Người có năng lực cảm ứng đặc biệt ấy cũng bực bội nói: "Bọn họ dường như phát hiện ra chúng ta, đã trước một bước rời đi khỏi phạm vi tôi có thể cảm ứng được."
Một người nôn nóng nói: "Nhưng làm sao đám người đó biết được mà bỏ chạy chứ, lẽ nào trong số bọn họ cũng có người có loại dị năng cảm ứng không gian này ư?"
nghe vậy, người có dị năng cảm ứng trong không gian sắc mặt sa sầm xuống: "Không thể như thế được, chắc chỉ là trùng hợp thôi."
Một người có vẻ như không mấy hòa hợp với người có dị năng cảm ứng trong không gian, giễu cợt nói: "Không nhất định là không có a, trong đội chúng ta, người có hỏa dị năng chẳng phải cũng có 2 đấy sao? đừng nghĩ bản thân mình là đặc biệt."
Người có dị năng cảm ứng quát lên: "Gia Hòa!"
"Được rồi!" Người có vẻ như là đội trưởng của đoàn người lên tiếng: "Đã là lúc nào rồi, không hợp lực suy nghĩ biện pháp tránh khỏi tang thi, cãi nhau thì tránh được tang thi à? hai người bớt gây loạn một chút không được sao, nhìn tình hình một chút không được sao?"
Sau tiếng quát này, hai người vốn hay bất hòa cãi nhau chí chóe cũng không còn cách nào ngoài câm miệng.
Tang thi mò đến cách bọn họ ngày một gần, tình huống hết sức nguy cấp.