Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 62



Tống Đại thấy anh ta sốt ruột tự chứng minh mình trong sạch, nói: "Yên tâm đi, tôi không hoài nghi anh, là hành động của bọn Tạ Vi quá rõ ràng."

Cố Dực phụ họa: "Quả thật, mặc vàng đeo bạc, nếu như trước kia nhất định sẽ bị cướp."

Sở Cảnh Hòa nói: "Sau khi thu hết mọi thứ vào không gian, lại còn đeo nhãn, giày thể thao số lượng có hạn trên người, rất dễ khiến người ta đoán được là bọn họ làm. Mà bọn họ lại chỉ có dị năng không gian, về bản chất cũng vẫn là một người phổ thông, nếu như bị những dị năng giả Hoắc Bình gặp phải trước đó theo dõi, bọn họ không phải bị giết, thì chính là trở thành kho hàng sống của những dị năng giả kia."

Khóe môi Tống Đại hơi nhếch lên một nụ cười, nhìn về phía Sở Cảnh Hòa: "Không sai."

Cố Dực nhìn nụ cười trên mặt Tống Đại, dường như tất cả lời Sở Cảnh Hòa nói đều ở trong lòng cô, anh ta mím môi: “Thật ra trong lòng tôi cũng nghĩ ý này."

Chỉ là lời của anh ta đều bị Sở Cảnh Hòa giành nói trước mà thôi.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Hoáắc Bình hỏi.

"Bình thường xung quanh loại trung tâm thương mại cỡ lớn này đều sẽ mở một ít cửa hàng nhỏ, tôi nhớ rõ cạnh trung tâm thương mại Cayrol còn có một con phố, đi nơi đó xem thử đi."

Đó là một loại đồ chơi nhỏ trông trọt, mỗi một chiếc hộp nhỏ đều tự có một chiếc chậu nhựa, đất dinh dưỡng, hạt giống, dụng cụ trồng trọt.

Tống Đại còn nhớ rõ cô trước khi sống lại nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp, tất nhiên muốn sớm chuẩn bị những thứ này, chỉ là tựa như trước ngày tận thế cô để lại ở trong siêu thị Sở Cảnh Hòa một ít đồ ăn, lần này cô cũng không lấy toàn bộ.

Cố Dực tuy rằng rất không hiểu vì sao trời nóng lại trữ những thứ này, nhưng cũng theo ý Tống Đại cầm một ít, lại cầm chút bàn chải đánh răng, kem đánh răng và đồ dùng vệ sinh.

Hoắc Bình rất nghe lời, câm mấy đôi dày vớ và dép lê bông phù hợp cỡ chân anh ta.

Mà chỉ lấy phần của cô, Sở Cảnh Hòa, cũng để Cố Dực và Hoắc Bình lấy một phần.

Sau đó bọn họ lại đi dạo những cửa hàng khác, cầm một ít quần áo, giày cùng với nội y dùng để thay giặt. Có một cửa hàng đồ chơi trẻ em ở một góc, cô vô ý phát hiện rồi ngay lập tức bị thu hút bởi những thứ bên trong.

Bốn người bọn họ bắt đầu tìm kiếm vật tư xung quanh trung tâm thương mại, đầu tiên đi tới một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức vụn vặt, cô bỏ qua đồ trang điểm và đồ ăn vặt, đi tới khu đồ dùng sinh hoạt, câm mấy chiếc khăn quàng cổ nhung, vớ dày, dép bông, tuy rằng những thứ này lúc trước ngâm nước lại bị nhiệt độ cao hong khô, mùi vị rất khó ngửi, nhưng cầm về giặt rửa còn có thể dùng.

Các loại hoa cỏ lần lượt có hoa hướng dương, hoa bìm bìm, Ngu Mỹ Nhân, cúc Ba Tư, cỏ xấu hổ, bạc hà mèo, sao Mãn Thiên. Cô đi vào, thấy những chậu cây nhỏ này được chia thành hai loại rau quả và hoa.

Các loại rau quả lần lượt có cà rốt anh đào, quả thánh nữ, đậu mùa, ớt, dâu tây, ngô, cải trắng, nấm.

Đây quả thực là hào quang sinh mệnh ngày tận thế mài

Cô không biết khi nào ngày tận thế sẽ dừng lại, liệu cô có dự trữ đủ thức ăn trong không gian hay không, nhưng nếu có hạt giống, thì có thể thử tự trông rau và trái cây mà không phải lo lắng chuyện miệng ăn núi lở.

Thậm chí còn có phòng ánh mặt trời nho nhỏ để cho các em nhỏ thuận tiện quan sát quá trình nảy mầm sinh trưởng của hạt giống.

Hai mắt Tống Đại nhất thời tỏa sáng, căn bản đi không nổi.

Ngoài ra còn có các loại thực vật thủy canh như rau cần, giá đỗ, rau muống, rau xà lách, đậu Hà Lan.

Nghề trông hoa khắc ở bên trong huyết mạch bắt đầu thức tỉnh, thừa dịp Hoắc Bình không chú ý, cô lấy đi một phần từng loại chủng loại bồn hoa nhỏ trông trọt, còn lại thì xem ai có vận may tốt.

Tiếp theo các cô lại cùng nhau đi siêu thị Gia Nhạc, tuy rằng phần lớn đồ ăn đều ngâm nước tới biến chất hư thối, thế nhưng loại loại gạo chân không cần nhiệt độ cao nấu chín vẫn có thể lấy, các cô mỗi người lấy hai túi.

"Tống Đại, tôi giúp cô chuyển." Trên vai Hoắc Bình khiêng hai túi gạo 30 cân, nhìn Tống Đại chuẩn bị chuyển gạo nói.

"Không cần, tôi tới là tốt rồi." Trên vai Sở Cảnh Hòa cũng khiêng hai túi gạo, nhưng tay kia rất nhẹ nhàng xách túi gạo trước mặt cô lên.

Dù sao cũng làm việc nặng nhọc từ nhỏ ở trên công trường lớn lên, tuy rằng cơ bắp không to lớn như Hoắc Bình, nhưng sức lực lớn, một tay có thể nhẹ nhàng ôm Tống Đại lên.

Sở Cảnh Hòa khiêng hơn một trăm cân gạo bước đi như bay ở phía trước, lấy ra một sợi dây thừng cố định gạo ở ghế sau xe.

Hoắc Bình nhìn bóng lưng Sở Cảnh Hòa, có hơi xấu hổ thu tay lại.

"Anh trước đây đã từng là một huấn luyện viên thể hình?" Tống Đại hỏi.

Khi anh ta khiêng gạo đặt ở trên xe ba bánh đưa lưng về phía Tống Đại, nụ cười trên mặt Tống Đại nhạt đi, buông xuống một tia cảnh giác cuối cùng đối với anh ta.

"Thì ra anh là ông chủ nhà trọ, làm nhà trọ ở đâu?"

Hoắc Bình nhìn cô, trên mặt tuấn tú mang theo ý cười: "Chờ tận thế qua đi, cô có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.

"Tôi trước kia ở nhà trọ nếu gặp được ông chủ như anh thì tốt rồi." Tống Đại cười nói.

"Ở Khu thắng cảnh Vân Lạc Sơn Phong. Khi mùa thấp điểm không bận rộn, tôi sẽ đưa du khách đến rừng trúc trên núi để trải nghiệm việc đào măng, tìm sâu tre, chuột trúc, thêm chút vui vẻ cho chuyến đi của họ." Nói vậy, khuôn mặt của Hoáắc Bình tràn ngập hoài niệm.

"Được." Tống Đại một lời đồng ý.

Đôi mắt Hoắc Bình giật mình chút, lập tức lắc đầu trên mặt, anh tuấn cương ngạnh lộ ra nụ cười ngại ngùng: "Phản ứng đầu tiên phần lớn mọi người khi nhìn thấy tôi đều cảm thấy tôi là huấn luyện viên thể hình, thật ra không phải, tôi chỉ là thích tập thể hình mà thôi, trước đó luôn làm ăn nhà nghỉ, vào trước tận thế mưa to bắt đầu theo anh họ đến thành phố H chơi, kết quả chơi không tới vài ngày đã gặp phải mưa to, rốt cuộc không trở về được."

"Tống Đại, ghế sau xe đạp các người buộc gạo, hẳn là không ngồi được, nếu không cô ngồi xe ba bánh của tôi đi, tôi chở cô trở vê" Hoắc Bình nói. Cho nên lời nói cô vừa rồi mới cố ý bẫy Hoắc Bình, hiểu rõ quá khứ anh ta.

Khi Hoắc Bình nói với cô, trước kia anh ta thường xuyên đào chuột trúc, tất cả đều giải thích thông suốt, chuột trúc còn có thể đào được, đào hang chuột cũng không có gì kỳ quái.

Lúc trước khi anh ta đưa chuột cho cô, phản ứng đầu tiên của cô là, dưới nhiệt độ cao tận thế, chuột cho dù sống sót, cũng sẽ trốn trong động không ra, hơn nữa cửa động cũng sẽ rất bí mật, người sống trong thành phố trừ phi có vận may nghịch thiên, nếu không không có khả năng tìm được động chuột.

Cố Dực đặt hai túi gạo trên xe đạp của mình vào trong xe ba bánh của Hoắc Bình, nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Hoắc Bình, anh ta lộ ra nụ cười chân thành: "Lão Hoắc, anh thật sự là một người tốt, cám ơn."

"Nhưng cô ngồi phía trước không an toàn... Bằng không các người thả gạo trên ghế sau lên trên xe ba bánh đi, dù sao tôi là dị năng giả hệ cường hóa thể lực, đồ vật nhiều hơn nữa tôi cũng có thể kéo được." Hoắc Bình nói.

"Vậy sao? Vậy tôi sẽ không khách khít”

Tống Đại lắc đầu, trực tiếp ngồi trên xà trước xe đạp, ôm eo Sở Cảnh Hòa, lộ ra nụ cười, đôi mắt sáng long lanh: "Không cần, tôi ngồi ở phía trước cũng được."

Sắc mặt Hoắc Bình cứng ngắc lại chút, thấy khóe miệng Sở Cảnh Hòa nhếch lên độ cong rất khó phát hiện, bàn tay nắm tay lái xe siết chặt, giọng nói buồn bực: "Không cần gọi tôi là lão Hoắc, tôi mới 26 tuổi."

Anh ta rất trẻ, tuyệt đối không già.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.