Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 178



Sở Cảnh Hòa cảm giác mình gần đây có hơi không thích hợp, anh bắt đầu đặc biệt chú ý nữ sinh tên Tạ Hân kia.

Rõ ràng anh đối với cô ta cũng không hiểu rõ, thậm chí ngay cả một câu chào hỏi cũng không hề chào hỏi, nhưng không hiểu sao đối với cô ấy sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt, bắt đầu không khắc chế được chú ý cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy.

Bởi vì muốn nhìn thấy cô ấy thậm chí bắt đầu nói dối với Tống Đại, tiếp theo nhân lúc đi hái hoa quả, vụng trộm đi đường vòng trường học, ghé vào trên cửa sổ trường học, mặt ngoài là nhìn học sinh học tập, thực tế xác thực lại vụng trộm nhìn cô ấy.

Không đúng lắm.

Nhưng anh lại không nói rõ ràng đến tột cùng là chỗ nào không thích hợp, thậm chí ở trong nội tâm của anh vẫn có một giọng nói nói cho anh biết, anh và Tống Đại cùng một chỗ nhiêu năm như vậy, lúc đụng vào cô giống như là tay trái sờ tay phải, anh đã sớm chán ghét cô, bọn họ hẳn là nên mở ra cuộc sống mới.

Giọng nói này giống như bầy ong, vẫn ong ong bên tai anh không ngừng ong ong, ban ngày đêm tối vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Hơn nữa khi anh tới gần Tống Đại, loại giọng nói này sẽ trở nên đặc biệt mãnh liệt, tiếng ong ong bắt đầu biến thành tiếng nổ bén nhọn, giống như hận không thể đ.â.m thủng màng nhĩ của anh, gân xanh đau nổi lên.

Nhưng chỉ cần anh tới gần Tạ Hân, loại giọng nói này sẽ lập tức đình chỉ, thậm chí ngay cả gió thổi trên người cũng trở nên nhu hòa, phảng phất tất cả đều bởi vì Tạ Hân xuất hiện mà trở nên năm tháng tĩnh lặng.

Tạ Hân bị Sở Cảnh Hòa đột nhiên nhảy ra kinh hãi, hét to một tiếng.

Tống Đại lo lắng tình trạng sức khỏe của anh, đi tìm Ngu Ngọc Trạch.

Tống Đại rất lo lắng tình trạng sức khỏe của Sở Cảnh Hòa, đi tìm bác sĩ có kinh nghiệm trong căn cứ, Đông y Tây y đều có thể, nhưng ngay lúc này, đầu Sở Cảnh Hòa đau muốn nứt ra, tiếng nổ bén nhọn biến thành tiếng oanh tạc càng thêm xé rách, làm cho tinh thân của anh sụp đổ tới cực điểm.

Ngay cả Ngu Ngọc Trạch cũng kết luận, những người khác càng không biết vì sao Sở Cảnh Hòa lại đột nhiên ù tai.

Ngu Ngọc Trạch sờ trán anh, khóe môi như cười như không, chắc chắn nói: "Anh ta rất tốt, tôi không có phát hiện trên người anh ta có thương tích gì."

Anh lảo đảo chạy ra ngoài, tìm được Tạ Hân.

Cứ như vậy ngày qua ngày thường xuyên oanh tạc, tinh thần của anh càng ngày càng kém.

Tạ Hân còn nói thêm: "Vậy muốn tôi giúp anh đi thông báo cho Tống Đại không?” Tạ Hân nhận ra Sở Cảnh Hòa, cũng biết anh là chồng của Tống Đại, nhìn bộ dáng này của anh, có lòng tốt tiến lên hỏi: "Xin chào, anh bị thương sao?"

Sở Cảnh Hòa mở to mắt, ánh mắt mệt mỏi: "Không có việc gì, cám ơn cô."

Nhưng Sở Cảnh Hòa lại bởi vì giọng nói trong nháy mắt biến mất mà rốt cục từ trong tra tấn tỉnh thân sắp c.h.ế.t được giải thoát ra ngoài, chật vật tựa vào góc tường.

"À kia, chúng ta tới nơi này làm gì?"

"A... Được." Tạ Hân gật gật đầu.

Cũng không lâu lắm, hai người cùng nhau xuất hiện trong núi sâu bị tuyết lớn bao phủ, Tạ Hân quấn chặt quần áo trên người, vẫn bị khí lạnh trong núi lạnh run lẩy bẩy, trong không gian yên tĩnh như vậy, trong lòng Tạ Hân cũng chậm rãi dâng lên một loại cảm giác bất an, dù sao cũng cô nam quả nữ.

Sở Cảnh Hòa nhẹ nhàng lắc đầu, bước chân không vững vịn tường đứng lên, đáy mắt hiện đầy tơ máu: "Không cần, chút chuyện này không cần phiền toái Tiểu Đại... Đúng rồi, xin hỏi, cô có thể giúp tôi một chuyện không?”

Sở Cảnh Hòa đưa lưng về phía Tạ Hân, đứng ở trong tuyết nhìn bầu trời lam bạc, lạnh nhạt nói: "Kéo cô vào thật sự là xin lỗi, nhưng phiền toái cô trước khi anh ta đến, ở chỗ này chờ một lát trước, sau đó tôi nhất định sẽ hết sức bồi thường cho cô."

Một tiếng thét chói tai thê lương từ trong rừng rậm truyền đến, nhất thời kinh hãi đến mọi người trong căn cứ, mọi người nhao nhao chạy tới, nhìn thấy lại là Cận Lạc Bạch thân mang trọng thương, cùng với Tạ Hân thất kinh, còn có Sở Cảnh Hòa độc lập ở trong gió tuyết.

Tạ Hân nghĩ mà sợ trốn sau một cây tuyết tùng, đột nhiên lại bị một đống tuyết lớn đập cho mơ hồ.

Vừa mới hỏi xong, đột nhiên cả người Tạ Hân bay lên không trung, sau đó ngã xuống trong tuyết, hoảng sợ kêu một tiếng, lúc này mới phát hiện ở dưới mặt đất bị tuyết lớn bao trùm vô số dây leo giống như một tấm lưới cực kỳ dày đặc, vừa rồi chính là những tấm lưới lớn này xuất hiện, nâng toàn bộ cô ấy lên.

Nhưng, cô ấy cân nhắc chút lời Sở Cảnh Hòa vừa rồi, lại hỏi: "Anh nói anh ta là ai? Tống Đại sao?"

Tùng châm tuyết tùng từ cành cây tróc ra hóa thành từng cây gai nhọn màu xanh biếc sắc bén, giống như mũi tên che khuất bầu trời b.ắ.n về cùng một phương hướng.

"2" Tạ Hân nghe lời này cảm giác có hơi khó hiểu, nhưng cũng may bỏ đi một ít băn khoăn kỳ quái của cô ấy.

"Trời ạ, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Lý Liễm nâng Cận Lạc Bạch bị thương m.á.u thịt mơ hồ dậy, nhìn lá thông rơi đầy đất, cùng Sở Cảnh Hòa vẻ mặt rõ ràng không thích hợp.

Tất cả mọi người hiểu là ai làm tổn thương Cận Lạc Bạch, nhưng ngại mặt mũi Tống Đại, ai cũng không dám nói thẳng. Chỉ có Tạ Hân núp sau cây tuyết tùng, dùng ánh mắt khiếp đảm hoảng sợ nhìn Sở Cảnh Hòa, ánh mắt này đã nói rõ tất cả.

"Sở Cảnh Hòa anh ta,..."

"Đủ rồi." Tống Đại lạnh lùng nói: "Các người đều trở về, cũng đưa Tạ Hân về."

Lý Liễm thở dài, đỡ Tạ Hân rời đi.

"Tống Đại, Sở Cảnh Hòa anh ta," Cận Lạc Bạch nhìn Sở Cảnh Hòa, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Tống Đại không thể nhịn được nữa, đập một phát vào mặt anh ta: "Cận Lạc Bạch, dùng loại thủ đoạn xấu xa này có ý nghĩa sao!"

Ánh mắt Sở Cảnh Hòa khẽ giật mình, tựa như không nghĩ tới Tống Đại sẽ không hỏi một câu, trực tiếp cho Cận Lạc Bạch một quyền, nhưng sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, thì gợi lên nụ cười của người thắng.

"Mày không khống chế được Tiểu Đại, không cách nào khiến em ấy thay lòng đổi dạ, cho nên muốn khống chế tao? Hãm hại tao và Tạ Hân, sau đó khiến cho Tiểu Đại thương tâm rời đi? Nhưng mày đánh giá thấp tao, cũng đánh giá thấp Tạ Hân." Sở Cảnh Hòa xoa xoa đầu, cho dù đã thoát khỏi khống chế, nhưng tinh thần của anh vẫn mệt mỏi thống khổ, mơ hồ đau đớn.

Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng chịu đựng khó chịu, khống chế một cây thông châm sắc bén rạch một lỗ thật sâu trên mặt anh ta, nhìn m.á.u tươi tuôn ra, nhỏ giọt trên mặt tuyết, trong lòng Sở Cảnh Hòa rốt cục cảm thấy thoải mái hơn chút.

"Cận Lạc Bạch, nếu có lần sau, tôi sẽ trực tiếp g.i.ế.c anh." Tống Đại không chút lưu tình nói.

Nói xong, cô liên lôi kéo Sở Cảnh Hòa rời đi, nhìn Cận Lạc Bạch nằm ở trong tuyết chán chường, Sở Cảnh Hòa lộ ra nụ cười vui sướng, nhìn xem, Tiểu Đại cho dù gì cũng không biết, vẫn lựa chọn tin tưởng tao. Cận Lạc Bạch, mày căn bản không có khả năng thắng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.