Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 9: Lưu vong, cấm đoán



Chương 9: Lưu vong, cấm đoán

Tòa nhà hai tầng đã sớm thành một đ·ống đ·ổ n·át.

Lúc nó sụp xuống động tĩnh rất lớn nhưng mọi âm thanh đều bị ẩn giấu mất.

Meo ~

Một con mèo đen ngồi trên đống thịt giữa bãi hoang tàn.

Không, không phải đống thịt mà là nhân trệ, tay chân đầu đều bị chặt xuống, chỉ còn lại phần thân thể với hàng trăm vết trảo sâu hoắm.

Mèo đen chớp chớp hai mắt vàng nhạt, vuốt mèo giơ lên vạch nhẹ, cái đầu gấu quái dị ở giữa ngực bay ra một bên lăn lóc vài vòng.

Xì hụp ~

Mèo đen le lưỡi hồng phần, liếm liềm máu đen đang chảy ra...

Xì hụp ~

Thật sự mà nói mèo đen vẫn rất đáng yêu nếu bỏ qua việc nó đang liếm máu trên một bộ t·hi t·hể.

Cắt mở ngực, vừa cắt vừa liếm một hồi, trong hai con mắt hoàng kim hiện xuất hiện một quả tim đen kịt mọc ra vô số bọc mủ màu tím.

Bịch, bịch, bịch...

Quả tim kỳ dị vậy mà vẫn còn đập, những cái bọc mủ màu tím ngày càng to như thể muốn nứt toát ra.

Meo ~ ?

Tiếng kêu trở nên kỳ quá, như nhìn phải thứ không nên nhìn, trong đôi mắt hoàng kim, hai cái đồng tử đen dần nhiễm phải một tầng khói tím nhạt.

Ngao !!!!

Nó bất ngờ trở nên táo bạo, hai chiếc răng nanh lộ ra, há mồm liền cắn xuống.

Phốc ~ bọc mủ nứt toát, dịch thể màu tím kỳ dị bị nó nuốt vào trong bụng, đồng tử xen lẫn hai màu đen tím lóe lên,

Ngao ~ ngoàm ~

Ăn, muốn ăn ~

Ăn,

Ăn,

Ăn,

Trái tim bị nó dùng miệng nhỏ gặm từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại một nửa.

Mèo đen lòng tham không đáy muốn tiếp tục, há mồm đầy máu đen tím liền muốn gặm

Phốc ~

" Ngao ~ "

Hai chiếc răng nanh tự đâm vào khoang miệng, mèo đen mơ hồ không hiểu tại sao lại có thể như vậy, không kịp suy tư tiếp nó lại há mồm.

Ngao !

Lại một tiếng kêu thảm, nó lại tự cắn vào miệng mình.

Meo ~

Mèo đen không hiểu, hai cái đồng tử đen xen lẫn tím nhìn nửa cái quả tim đang phập phồng trước mắt.



Meo ô ~

Không cho ăn ?

Không muốn ~

Mèo đen không từ bỏ, loay hoay quanh nửa quả tim vài vòng, tự cắn vào miệng vài chục lần cuối cùng cũng chịu thua.

Ngao ~

Không cho thì thôi ~

Ăn cái khác ~

Nó mặc kệ đống hỗn độn mà mình tạo ra, nhảy thoắt một cái liền lên nóc nhà lân cận

Hai mắt dần chiếu rọi hình ảnh của khách sạn, răng nanh lộ ra, nỗi khát máu bùng nổ.

Trong đó có món ngon ~

Meo ô ~ !

X..o...ạ...t...

Mèo đen vừa đi vài giây, ở hiện trường liền có biến, nửa quả tim còn lại của Lâm Phi vậy mà mọc ra vô số sợi tơ máu.

Chúng chảy ra dịch nhờn, dần dần kéo dài chui vào thân thể nát bấy của Lâm Phi.

Sợi tơ máu ngày càng nhiều, chỉ nửa phút đã hình thành một cái kén lớn chừng đầu xe container.

...

Phịch ~

Một cái bóng đem dễ dàng lao vào khách sạn qua cửa sổ, hai tên linh canh nằm ngủ mê mang trong phòng bất chợt run rẩy thân thể, từ cổ chảy xuống một dòng máu tươi, ở ngực, không biết từ khi nào xuất hiện lỗ lớn.

Nhùn vào trong, không có tim.

Meo ~

Tiếng kêu trầm thấp quỷ dị vang lên trong đêm, nó vẫn còn thấy đói, cực kỳ đói.

Meo ô ~

Bên trên ?

...

Không có gì là vô địch tuyệt đối...

Meo ~

" Đáng c·hết ! "

Lân Ngân Nguyệt từ trong ác mộng tỉnh lại, không kịp phán đoán lập tức lật người nhìn về phía hông, v·ết t·hương vốn nên gần như khôi phục lại bắt đầu phát tác.

Nó tới ?

Nó đuổi theo đến đây !?

Sắc mặt nàng trầm xuống, tay phải trắng nõn hơi giơ lên sờ vuốt v·ết t·hương.

Chỉ thoáng chốc v·ết t·hương liền dần mơ hồ, cuối cùng biến mất.

Không phải khôi phục mà là tạm thời làm cho nó biến mất, đây là một cách sử dụng năng lực ẩn thân.



" Móng vuốt của con dị chúng này không có dễ giải quyết như vậy, ta không còn nhiều thời gian, che giấu chỉ là tạm thời "

" Tối đa hai giờ "

Xác nhận thời gian, Lân Ngân Nguyệt lao nhanh khỏi phòng, tốc độ nhanh dọa người đến xe máy cũng đuổi không kịp.

Oe oe —

Tiếng còi báo động vang vọng khắp Hải Cảng, rất nhiều người sống sót bừng tỉnh nhưng không một ai dám tùy tiện ra ngoài.

Nếu là những căn cứ khác gặp tình huống này sẽ trở nên hỗn loạn vì lo sợ xác sống xâm nhập,

Nhưng đây là Hải Cảng, xác sống sẽ không tiếp cận chỗ này, do đó còi báo động hẳn là vì chuyện khác, chẳng hạn như động vật đột biến hoặc người biến dị gây chuyện.

Uỳnh uỳnh uỳnh —

Rất nhanh, mấy trăm binh lính được xuất động, mười mấy chiếc xe bọc theo lao nhanh về hướng khu tập trung, thậm chí có hai chiếc xe tăng bắt đầu lăn bánh xích.

...

Có gì đó không đúng !

Phong Vũ đột nhiên nhảy khỏi giường, hai mắt hơi híp.

Động tĩnh bên ngoài hắn đã sớm nhận ra.

Con đường " Thẩm Phán " vào danh sách 8 có tên là " Cảnh sát trưởng " sở hữu năng lực trực giác vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng cảm nhận được hỗn loạn, mất trật tự, hoặc phạm tội.

Bên ngoài đánh nhau lớn như thế chắc chắn không giấu được trực giác của hắn, chuẩn xác hơn là của Găng tay.

Nếu lúc đầu mượn nhờ trực giác còn nghe được một chút âm thanh, thì giờ một chút cũng không nghe thấy.

" A ! "

" Quái vật cứu mạng ! "

Oành —

Phanh ! Phanh !

Bên ngoài đột ngột vang vọng tiếng hét thảm, sau đó là một loạt tiếng súng.

Ầm, cửa phòng bị đẩy sụp chốt từ bên ngoài, Quân Hạo cùng Lý Hổ xách theo súng xông vào phòng.

" Lão đại không sao chứ, có cái gì xông vào khách sạn đang đại khai sát giới " Lý Hổ vội giải thích tình hình.

" Biết "

Phong Vũ gật đầu, mùi máu tanh nồng nặc đều bay tới đây, nhìn lại hai tên thuộc hạ...

" Đeo kính đâu ? "

" Hắn không có ở trong khách sạn, nghe bảo là đi gặp vài người bạn, chắc là còn chưa trở về "

Soạt ~

Meo ô ~

Một tiếng kêu vang lên từ cửa, Quân Hạo không do dự, ngay lập tức nổ súng.

Phanh phanh phanh —



Cái bóng đen vừa lộ ra hai cái chân liền b·ị b·ắn cho bay tán lạn, Quân Hạo ngừng súng, thầm nhủ:

" Giải quyết rồi !? "

Phong Vũ nâng cao cảnh giác, nhìn thoáng qua liền thầy một cái vuốt mọc ra từ vách tường, nó quơ ngang liền muốn cắt cổ Quân Hạo.

Hắn lập tức vươn tay ngăn lại trước cổ thuộc hạ, trên tay nhanh chóng mọc một lớp vảy cá mờ ảo, hai bên trong vòng cái chớp mắt va vào nhau.

Két —

Tia lửa lóe lên, Phong Vũ một cước đá Quấn Hạo lùi về sau, trở tay liền toàn lực một quyền đánh tới vuốt mèo đen.

Uỳnh — vuốt mèo biến mất, trên tường bị hắn đập ra một cái hố lớn.

" Phanh phanh " Lý Hổ phản ứng lại liền hướng vách tường bắn vài phát, nhưng không có tác dụng gì.

Lại nhìn về cánh tay lão đại...

" Cmn, lão đại ngươi thành người cá...không đúng, ngươi trở thành người thức tỉnh !? "

Lý Hổ một mặt kích động hét lớn, trong tận thế người thức tỉnh nắm giữ địa vị cỡ nào thì ai cũng hiểu rõ.

Một cái bóng đen lại hiện lên, lần này mục tiêu là Lý Hổ.

" Cẩn thận ! "

Phong Vũ thầm mắng một tiếng, tay mang găng tay mở rộng, hướng về phía bóng đen giơ lên.

Vào thời điểm này hắn trở nên cao lớn, khí thế vô cùng uy nghiêm, chính là đại biểu cho pháp luật, lập tức sử dụng ngôn ngữ siêu phàm quát lớn;

" Lưu vong "

Bóng đen vung trảo chỉ cách gáy Lý Hổ nửa milimet liền bị một sức mạnh vô hình thổi bay, v·út một tiếng liền bay ra khỏi cửa phòng, đợi đến khi đập vào mặt sàn hành lang nó liền chui vào bên trong trốn mất.

Lại biến mất, đúng là lúc ẩn lúc hiện, quỷ thần khó lường.

Phiền phức !

Phong Vũ ghét nhất là loại kẻ địch kiểu này, đánh nhau thì đánh trực diện, trốn trốn tránh tránh như chuột ấy.

Người phi phàm thuộc con đường " Bạo Quân " tuyệt đối không thích kiểu đánh này.

Lại nhìn hai cái cục nợ đứng đó cảnh giác tới lui, chỉ sợ lại có cái bóng đen nhảy ra, Phong Vũ nhanh chóng có quyết sách.

" Ở yên đây ! " Hắn đi ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại, lòng găng tay hướng về chốt, lại là ngôn ngữ siêu phàm:

" Cấm đoán "

Lời vừa dứt, cả căn phòng của hắn liền trở nên vô cùng rắn chắc, một bức tường vô hình bịt kín tứ phía, ngăn cách trong ngoài, người bên trong không thể ra, người ngoài không thể vào.

" Găng tay Phán quyết " có thể sử dụng tất cả năng lực siêu phàm từ danh sách ba trở xuống của con đường " Thẩm Phán "

Danh sách 9 " Trọng tài "

Danh sách 8 " Quan trị an "

Danh sách 7 " Người thẩm vấn "

Danh sách 6 " Quan tòa "

Danh sách 5 " Kỵ sĩ Trừng phạt "

Danh sách 4 " Pháp sư Luật lệnh "

Danh sách 3 mới là " Thợ săn Hỗn Loạn "

Từ nãy đến giờ hắn sử dụng " Lưu vong " cùng " Cấm đoán " đều là năng lực của danh sách 6 " Quan tòa "

" Lưu vong " tác dụng như tên, cưỡng ép đưa kẻ khác đi xa, " Cấm đoán " thì giam cầm một căn phòng hoặc một kiến trúc, một nơi nào đó, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Như đã nói từ trước, Phong Vũ không muốn sử dụng năng lực cấp độ quá cao, vì nếu làm thế có thể sẽ xuất hiện quy tắc mới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.