Thời gian nhanh chóng đến trưa, Lý Hổ khá hứng thú tổ chức các ngư dân đi câu cá chuẩn bị cho bữa trưa.
" Lão đại, mau lại ăn cá nướng " Lý Hổ đứng trước một cái lò than vung vẩy hai con cá cháy khét.
"..."
Hình như hơi đen...là quá đen !
Ăn được không ?
Phong Vũ vẻ mặt hoài nghi nhận lấy, nhìn hai cục vật thể lạ đen thùi lùi rơi vào trầm tư.
...
Đoạn đường biển này vẫn rất an toàn,
Khi hoàng hôn dần buông xuống thì một hải cảng to lớn nhưng có chút đổ nát hiện lên trước mắt Phong Vũ.
Vượt qua vành đai an toàn, hai chiếc ca nô đột nhiên từ một cái bến tàu chạy về hướng thuyền của họ, trên ca nô là mấy tên binh sĩ manh súng trường.
" Ý gì ? " Phong Vũ hơi híp mắt nhìn qua tên đeo kính.
" Phong Vũ ca bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là kiểm tra thông thường, chủ yếu là xác nhận thân phận của chúng ta, không cần thiết xung đột với bọn họ "
Lý Hổ cũng đi tới, kỳ quái hỏi. " Ai cũng phải kiểm tra ư ? Quá phiền phức "
" Vậy thì không hẳn, Hải Cảng có tổng cộng ba khu vực chính, một là nội bộ, cũng chính là chỗ đậu thuyền nó thuộc về nơi quan trọng nên cần phải kiểm tra kỹ lưỡng "
" Hai khu còn lại là khu giao dịch, cùng khu tập trung phía ngoài cùng, khu tập trung thì không cần kiểm tra có thể tự do đi lại, chỉ cấm xung đột. Còn khu giao dịch cần giao phí khi vào "
Trong lúc mấy người trò chuyện, ca nô đã tiếp cận thân thuyền, Phong Vũ suy nghĩ chút rồi nói.
" Thả thang "
" Được "
Lý Hổ nhìn sang hai tên ngư dân, thang nhanh chóng được đưa xuống cạnh thân thuyền.
Mỗi ca nô bốn tên binh sĩ, nhưng chỉ có một chiếc tiếp cận thân thuyền, chiếc còn lại dừng ở khoảng cách xa, súng ống đầy đủ, xem ra là đang đề phòng bọn người Phong Vũ.
Một nam nhân tầm bốn mươi, mặc quân trang leo lên thân thuyền, đi cạnh là ba binh sĩ, xem ra hắn là người cầm đầu.
" Các ngươi là ai trông rất lạ mặt...lần đầu đến đây ? "
Nghe trung niên sĩ quan hỏi, tên đeo kinh lập tức ló đầu ra. " Vương đội trưởng, là ta, đã lâu không gặp "
" Ngươi là...Chu Văn ? Người của đảo Tam Giác ? "
Vương đội trưởng tất nhiên nhận ra, hội Hắc Trùng từng giáo dịch ở đây nhiều lần rồi.
" Đúng thế "
" Mấy lần trước không phải là tên gù sao ? "
Tên gù là đội trưởng đội ba, lưng hơi gù chút nhưng không phải kẻ dễ trêu.
Đáng tiếc, khó trêu hơn nữa mà đụng phải người thức tỉnh cũng chỉ có một con đường c·hết.
" Hải ca có việc bận, lần này người dẫn đầu là Phong Vũ ca, chính là vị này " Tên đeo kinh hơi nhấc người ra cho hai vị này trò chuyện.
Ngươi đang làm gì ? Ta không muốn nói chuyện !
Phong Vũ lẩm bẩm trong lòng, tay như kìm sắt bóp lấy cổ tên đeo kính đặt trước mặt Vương đội trưởng.
" A ? Phong Vũ ca ? " Tên đeo kinh nghi ngờ nhìn qua.
" Ngươi nói đi "
" ? "
Cmn, kiệm lời cũng không cần đến mức độ này chứ.
Tên đeo kính thầm mắng một tiếng, chỉ có thể tự mình lên giao lưu, Vương đội trưởng thấy cảnh này chỉ thấy có chút kỳ quái nhưng không tiện nói gì thêm.
Làm đúng quy định là được rồi, ai cũng thế.
...
Tàu cập bến, Phong Vũ vừa xuống thuyền liền để tên đeo kính dẫn đường đến nơi giao dịch.
Hắn chỉ mang theo Quân Hạo cùng Lý Hổ, mấy người khác ở lại canh giữ thuyền cùng hàng hóa, tên đeo kính thì xách theo tên đầu trọc.
Trên đường đi khá sạch sẽ, không hề giống khung cảnh tận thế, phải biết trên đảo cũng không sạch thế này.
Đây là nội bộ hải cảng nên không có nhiều người đi lại, chủ yếu vẫn là các đội binh sĩ vũ trang tuần tra, cả đám khí thế không kém.
Phong Vũ đoán nếu bùng nổ xung đột thì đối phương chỉ cần một tiểu đội tám người là đủ bắn cả thuyền bọn họ thành tổ ong, tất nhiên số này không tính chính hắn.
Chính hắn dù là yếu gà danh sách 9 " Thủy thủ " nhưng " Găng tay Phán quyết là hàng thật giá thật vật phong ấn cấp 1, tương đương Bán thần, nửa thần nửa người.
Mấy khẩu súng, mấy chiếc xe tăng còn chưa đủ gây sợ.
Tầm ba phút đi bộ,
" Đây là khu giao dịch mà ngươi nói ? " Lý Hổ nhếch mép nhìn tòa nhà hai tầng ở trước mặt.
Còn tưởng là một khu chợ hay gì đó, ai ngờ chỉ có thế này.
Không hiểu sao hắn lại có chút thất vọng.
" Đúng thế " Tên đeo kính nhún vai một cái. " Này là chỗ giao dịch, một khi đã bước vào rồi thì dù có hoàn thành giao dịch hay không thì vẫn phải giao phí dịch vụ "
" Quá bá đạo " Phong Vũ đưa ra đánh giá, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía một góc tường.
" Bá đạo lại thế nào, tiểu đoàn bộ binh 404 là thế lực mạnh nhất toàn bộ thành phố Duyên Hải, bọn ta hoàn toàn có tư cách này "
" Ai !? "
Âm thanh lạnh nhạt vang lên sát bên cạnh, dọa Lý Hổ giật mình đều muốn rút rìu chữa cháy ra chém loạn, cũng may Phong Vũ nhanh tay đè lại hắn.
" Bình tĩnh " Phong Vũ lạnh nhạt nói, cũng không thể để hắn làm bậy, mấy tên lính canh trên nóc nhà đều nhìn qua đây rồi.
Lúc này hắn mới rảnh tay nhìn qua kẻ vừa đến.
Là một nữ nhân tóc ngắn mặc quân trang tác chiến, khuôn mặt lãnh khốc nhưng không giấu được vẻ đẹp anh khí, bộ quân phục bó sát ngươi tăng thêm chút mỹ cảm.
Ánh mắt nhìn thoáng qua phần bụng, nơi đó có ba v·ết t·hương dài kéo đến gần ngực, rõ ràng cắt rất sâu nhưng kỳ quái là không có tí máu chảy ra.
" Ngươi có thể nhìn thấy ta ? "
Lân Nguyệt Ly thoáng nhìn chăm chú vào kẻ cầm đầu nhóm người sóng sót này.
Nàng thế nhưng là người thức tỉnh, năng lực càng là " Che giấu hiện diện " một khi nàng sử dụng thì dù có đứng trước mặt người thường thì họ cũng không nhìn thất.
Nó không chỉ đơn thuần là tàng hình mà còn che đậy hơi thở, mùi vị, sự tồn tại.
Có thể nói là trời sinh sát thủ.
Chính chủ chưa nói, Lý Hổ trước hết nhảy ra. " Này bà cô nói gì đấy, lão đại của bọn ta dù hơi tự kỷ nhưng không có bị mù "
Đồ chó, nói khùng điên gì !
Phong Vũ sắc mặt thoáng chút liền hóa thành màu đen, nếu còn là bán thần hắn đã cho một tia chớp đập xuống.
" Đi "
Ô khục khục...
Phong Vũ một cái tay thiếu chút bóp gãy cổ Lý Hổ, quay sang gọi tên đeo giao dịch.
" Giao dịch "
Một ánh mắt, tên đeo kính lập tức hiểu rồi.
Mấy người bỏ qua Lân Nguyệt Ly đi vào tòa nhà giao dịch, nàng lập tức liền không vui, giọng lạnh xuống cực điểm.
" Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta "
Phong vũ liếc cô nàng cố chấp này một cái.
Trong tầm mắt của hắn có thể thấy quanh người Lân Nguyệt Ly có rất nhiều ánh sáng màu đen mờ ảo, " vị trí " của nàng cũng có khác biệt.
Đây là năng lực của " Găng tay Phán quyết " đó là đại diện cho pháp luật, mà người thức tỉnh và người bình thường rõ ràng không thuộc về cùng một thế giới, đứng dưới cái nhìn của pháp luật nàng nằm ở một " vị trí " hoàn toàn khác, nó cực kỳ nổi bật so với người thường.
Do đó, che giấu là vô dụng.
" Không biết "
"..." Lân Nguyệt Ly sâu kín nhìn cả đám rời đi.
Lúc này hai tên nữ binh sĩ đi tới, còn mang theo một hộp dụng cụ cứu thương.
" Nguyệt Ly thiếu tá, ngài b·ị t·hương mau đến phòng y tế "
" Không sao, v·ết t·hương nhỏ " Ngân Nguyệt Ly lắc đầu, sờ sờ ba vết trảo ở bụng.
Hôm nay nàng đúng là rất xui xẻo, ai ngờ hộ tống hàng hóa đi ngang qua khu an toàn lại đụng phải dị chủng cơ chứ, còn là trung cấp dị chủng
Rõ ràng khu đó vừa được dọn dẹp sạch sẽ vào tuần trước, vậy mà có nguy hiểm lẻn vào, còn không ai hay biết.
Con mèo đen đó, chính là thiên địch của ta !
" Đúng rồi, đám người lúc nãy là ai ?" Nàng quay sang hỏi một nữ binh sĩ.
" Là nhóm người sống sót tự xưng hội Hắc Trùng thuộc quần đảo cách cảng một trăm hải lý "
" Hội Hắc Trùng ? "
Hội nghị nửa tháng trước có nhắc tới bọn hắn, là một trong ba thế lực sống sót tại quân đảo Phong Nhật, chiếm lĩnh đảo Tam Giác, dự tính có gần ngàn người sống sót.
Thượng tá nói bọn hắn chỉ có hai tên người thức tỉnh, một là thủ lĩnh Long Xà thức tỉnh cường hóa thể chất, cái còn lại là phó thủ lĩnh Ngân Lam, bị nghi ngờ cũng là người thức tỉnh.
Giờ chắc lại phải tăng thêm một tên, một thế lực ba tên người thức tỉnh thì không phải thế lực nhỏ nữa.