Vì đầu bếp riêng của nhà họ Ân bỗng nhiên có việc đột xuất nên Ân lão phu nhân liền gọi điện thoại cho Trương Uyển Du, do đó sau khi hết giờ làm Trương Uyển Du đã mua đồ ăn
đem tới nhà họ Ân.
Khi Trương Uyển Du đang chuẩn bị nấu bữa tối, Ân lão phu nhân đột nhiên gọi điện thoại
cho Ân Hàn Tín. Lúc đó Trương Uyển Du đang bận nấu cơm, nghe thấy Ân lão phu nhân hét vào điện thoại nói: “ Hàn Tín”, không nhịn được chột dạ một phen. “Tối nay cháu không tăng ca ...... tốt...được rồi, ta biết rồi”. Đợi khi cúp điện thoại xong, Ân lão phu nhân quay ra nói với Trương Uyển Du: “ Lạc Lạc, anh trai cháu nói tối nay nó ăn cơm bên ngoài nên không phải chuẩn bị bữa tối
cho nó nữa”
“Vâng ạ!” Bí mật này suýt chút nữa là bị phát hiện mất rồi, bữa tối của Ân Hàn Tín suy cho cùng vẫn
là do cô sắp đặt mà thành.
Rất nhanh Trương Uyển Du đã dùng nguyên liệu nấu được 6 món ăn và một món canh, khi cô vừa bưng đồ ăn lên bàn, có một người bất ngờ từ bên ngoài chạy vào đây. " Ai yaaa, hôm nay thật là đói quá đi mà”. Trương Uyển Du có chút kinh ngạc khi nhìn người con trai xa lạ đi từ bên ngoài biệt thự vào,
cậu ấy là một cậu thanh niên tràn đầy sức sống, trên người mặc một bộ quần áo trông rất thoải mái, trên tay cậu ấy còn cầm một quả bóng da. Ân lão phu nhân vừa nhìn thấy cậu thanh niên ấy trên mặt lộ ra vài phần thần sắc rạng rỡ.
“ Mộ Bạch, cháu đến đây khi nào vậy? Bố mẹ cháu đâu rồi?”
“ Hai người họ đều ra ngoài đi công tác hết rồi ạ, cháu đến đây một mình, vừa may ngày mai cháu có một trận đấu, nếu xuất phát từ đây đi thì đường sẽ gần hơn một chút. Tối nay cháu sẽ ngủ ở bên này ạ”. * Được, vậy lát nữa bà sẽ nhắc người làm dọn dẹp sạch sẽ căn phòng mà cháu hay ở” Khi cậu bé nhìn thấy Trương Uyển Du ở bên trong biệt thự, gương mặt đẹp trai ngời ngời nở
ra một nụ cười thanh tú.
“Cháu chào dì ạ, cháu là Tần Mộ Bạch, dì có thể gọi cháu là Mộ Bạch” Trương Uyển Du:.............” Ở đâu ra cô lại có một đứa cháu ngoại lớn như thế này? Nghe ngữ khí của cậu thanh niên này có lẽ là đã biết đến sự tồn tại của cô, chắc là Ân Hàn Tín từ sớm đã nói qua rồi ư?
Bởi vì Tần Mộ Bạch vẫn chưa ăn tối nên cậu ấy ăn cùng Ân lão phu nhân và Trương Uyển
Du.
Tần Mộ Bạch là một cậu bé hoạt bát, trong lúc ăn cơm cậu ấy không ngừng kể về những
điều thú vị ở trong trường học, vài mẩu chuyện vui vẻ của đội bóng rổ.
Nói mãi nói mãi, Tần Mộ Bạch bất ngờ chuyển chủ đề. “ À đúng rồi, bà ngoại ơi, tối nay cậu đi ăn cơm với ai rồi ạ?” Ân lão phu nhân:
“Điều này thì ta không hỏi Hàn Tín, sao tự nhiên cháu lại hỏi chuyện này?”
“ Tối nay cháu có gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu không nghe máy mà người trợ lí của cậu nghe máy, nói là cậu đang ở trung tâm thương mại thử quần áo”
“ Chắc là một vị khách hàng quan trọng nào đó”
Tần Mộ Bạch lẩm bẩm mãi:
“Vị khách hàng nào quan trọng tới mức khiến cậu cháu chú ý tới hình tượng của bản thân
đến thế này chứ?”
Trương Uyển Du: "..." Trong lòng Trương Uyển Du bất giác lo lắng: Chắc là quần áo của Ân Hàn Tín bỗng nhiên xảy ra sự cố gì đó nên mới đột xuất đi mua quần áo đây mà? Cô đương nhiên sẽ không cho rằng nghĩ là Ân Hàn Tín mua quần áo mới chính là vì mình. Lúc này... Ân Hàn Tín chắc là đã đến nhà hàng Chung Tình rồi chứ?
Nhà hàng Chung Tình
Nhà hàng Chung Tình là một nhà hàng dành cho các cặp tình nhân, nằm ở tầng cao nhất
của một toà nhà thương mại, ở khu trung tâm của thành phố Hải Thành.
Chung Tình là nhà hàng của các cặp tình nhân, vì thế bên trong nhà hàng nội thất được lắp đặt và bố trí vô cùng mơ mộng, khắp nơi trong nhà hàng đều chứa đựng những thứ tượng
trưng cho sự ngọt ngào khiến cho thực khách cảm nhận được một không khí vô cùng nồng
nàn và lãng mạn. Hôm nay là thứ sáu. Trong nhà hàng các đôi tình nhân hầu như đã ngồi kín chỗ. Cố Thư ngồi trong phòng riêng của nhà hàng, cứ thỉnh thoảng lại cầm chiếc gương ra nhìn ngắm bản thân, xem xem bộ dạng của mình đã ổn chưa hay còn chỗ nào đó chưa tốt, sau đó lại tiếp tục nóng lòng chờ đợi.
Cố thư của ngày hôm nay đã chau chuốt bản thân một cách tỉ mỉ, cô tự cho rằng nhan sắc của mình cũng không tệ, gia thế là hàng thượng lưu, bản thân nắm giữ chức vụ trong công
ty, đàn ông theo đuổi cô là vô số, cô cho rằng chỉ có duy nhất Ân Hàn Tín là xứng đáng sinh
đối với cô.
Sau khi chờ đợi một lúc, Cổ Thư đã nghe thấy giọng của nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa phòng ăn. “Thưa tiên sinh, đây chính là phòng A6”
Ngay sau đó truyền đến giọng nói trầm ấm mà quen thuộc của Ân Hàn Tín. " Được!”. Nghe thấy giọng của Ân Hàn Tín, trái tim bé nhỏ của Cố Thư cứ đập thình thịnh, giống như muốn nhảy ngay ra ngoài lồng ngực vậy. Đến rồi, cuối cùng anh ấy cũng đến rồi.