Hắc Lan lạnh lùng quay lại, cất giọng trầm thấp: "Đưa cô ta về phòng!"
Y Sương được Hỏa Thiên đưa về phòng. Cảnh tượng đó được một người tì nữ lớn tuổi nhìn thấy. Bà ta là người bí ẩn đã nói chuyện với Y Sương, khi cô ấy đang nhìn lén Ưng nữ chủ thực hiện điệu múa của Ưng tộc. Khuôn miệng của người đàn bà bất giác nở nụ cười, không hiểu vì nguyên nhân nào lại có nụ cười ấy.
Trong căn phòng của các tì nữ, cô gái có tên Phong Vân đi vào. Cô ôm trên tay một xấp đồ, đi đến cái tủ rồi mở cửa ra cho đồ vào.
Sau đó Phong Vân nhìn đến Y Sương đang nằm trên giường. Bây giờ đã sắp chiều tối, cô ấy từ khi bị ngất đã ngủ đến tận lúc này.
Hai hàng chân mày của Y Sương từ từ nhíu xuống, cô đang muốn mở mắt ra nhưng cảm giác lại rất bí bách, bồn chồn, có một áp lực gì đó đang đè lên người của cô, khiến cô cảm thấy rất khó chịu trong người.
"Là mặt trời đang xuống!" Phong Vân bỗng nói.
Hiện tượng này đôi khi sẽ khiến cho người ngủ bị mệt mỏi, hay còn gọi là bóng đè người.
Phong Vân đã nhận ra Y Sương bị mệt vì nguyên nhân này. Cô đi đến gần cô ấy, sau đó dùng linh lực tạo một màn chắn, ngăn cản sức tác động từ mặt trời.
Lúc này, Y Sương mới cảm thấy nhẹ người và dễ chịu hơn, cô đã có thể mở mắt ra.
"Đan Y cô thấy khỏe hơn rồi chứ?"
Y Sương ngồi dậy, cô nhẹ gật đầu một cái.
Phong Vân có chút thở dài: "Ngài Hắc Lan làm khó cô nhiều lắm phải không? Trước đây ngài ấy không có như thế đâu, chỉ là từ lúc…"
"Ta biết!" Y Sương lên tiếng.
Phong Vân hạ mắt: "Ừm, chúng ta đều biết nguyên nhân cả. Nhưng chúng ta lại không có cách nào để thay đổi, chỉ có thể hứng chịu sự hà khắc."
Trong lòng Phong Vân có nỗi buồn trắc ẩn, lúc này cô bỗng muốn nói ra: "Cô có hối hận không Đan Y, vì đã chọn vào đây để làm việc. Nếu có thể, thì cô có muốn thay đổi lại quyết định không?"
"Cô thấy hối hận ư?"
Phong Vân nhìn Y Sương một chút sau đó lắc đầu: "Ta không giống cô, vì cô tự xin vào cung điện để làm việc. Còn bọn ta thì đều là do Hắc tộc lựa chọn, bọn ta không có quyền quyết định."
Phong Vân lại nhìn vào Y Sương rồi hỏi: "Cô thích Hắc chủ phải không?"
Y Sương ngạc nhiên, cô nâng mắt lên: "Sao cô lại cho rằng ta như vậy?"
"Vì ta nghe được nhịp đập của trái tim thiếu nữ. Ta có linh lực đó."
Phong Vân nói xong thì nở nụ cười: "Yên tâm đi, ta không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết đâu! Cô hãy mau đi chuẩn bị bữa tối cho ngài Hắc Lan, đã sắp đến giờ rồi đó!"
"Tại sao lại là ta, hôm nay chúng ta đã phân chia cho người khác làm rồi mà?"
"Ngài ấy chọn cô, không làm khác được."
Cô ấy nói xong thì đi ra ngoài làm việc.
Y Sương vẫn tồn đọng sự kinh ngạc trong đôi mắt.
Hắn chọn cô ư? Nhưng tại sao hắn lại muốn chọn cô mà không phải là người khác? Hành cô nhiều như vậy còn chưa đủ ư?
Y Sương bực bội sau đó cô cảm thấy tim có chút nhói, cô đưa tay lên tim của mình.
Phong Vân nói cô ấy có linh lực nghe được trái tim thiếu nữ? Có phải là đang đùa cô không? Cô hận Hắc Lan còn chưa hết, chẳng lẽ nào lại ngốc nghếch một lần nữa? Linh lực của Phong Vân chắc chắn là không chính xác, mà có lẽ là chính xác với người khác, còn với cô thì không.
Trước đây, Hắc Lan luôn dùng cơm tại phòng ăn riêng, không cần tì nữ phải đứng bên cạnh hầu hạ. Bây giờ, vì sự việc với Ưng nữ chủ mà phải thay đổi. Bữa ăn tối của một Hắc chủ đương nhiên không thể sơ sài, qua loa, chỉ là Hắc Lan chẳng chịu ăn uống cho đàng hoàng, kén cá chọn canh, nên Y Sương có mang quá nhiều món cầu kỳ dâng lên, thì hắn cũng chả muốn động đũa. Hôm nay cô cũng chỉ mang một món súp nhưng nhiều bổ dưỡng.
Hắn ỷ hắn là chủ nên thích sao cũng được, phận là tì nữ mới là khổ cùng. Y Sương cảm thấy mình thật xui xẻo khi bị bắt làm tì nữ thân cận bên cạnh hắn. Cô nhìn vào chén súp thật chỉ muốn hạ độc dược vào. Nhưng cô làm thế sẽ là không quang minh chính đại, hắn sẽ xem thường cô, với lại có thể liên lụy đến các tì nữ khác. Dù sao đây cũng là mối thù của cô và Hắc Lan, không liên quan đến ai cả.
Đến cửa phòng của Hắc Lan, Y Sương khừ nhẹ giọng sau đó cất tiếng nói: "Hắc chủ, ta xin phép được mang đồ ăn vào cho ngài."
Cô đứng ngoài đợi tiếng trả lời. Nhưng đợi một lúc lâu, cô cũng không nghe thấy Hắc Lan đáp trả. Vậy nên, cô đành thử lại một lần nữa: "Hắc chủ, ta xin phép mang bữa tối vào cho ngài!"
Cô thinh lặng chờ đợi nhưng hắn vẫn không đáp lời. Hắn muốn làm khó cô, hay là đang ngủ? Không thể, người có thần lực như Hắc Lan dù có ngủ say, thì cũng không thể là không cảm nhận được gì khi có người ở bên ngoài. Huống hồ, cô lại còn cất tiếng nói đến hai lần.
"Hắc chủ, ta…"
"Ngươi hãy mang rượu lên sân thượng!"
Y Sương hoang mang nhìn xung quanh, cô vừa nghe thấy tiếng nói của Hắc Lan, mà lại chẳng thấy người. Tiếng nói này vang lên bên tai cô một cách kỳ lạ, không giống như từ trong phòng truyền ra, cũng không giống như từ một hướng nào truyền đến. Chắc chắn là hắn đã dùng thần lực để truyền thông tin cho cô.
"Lên sân thượng ư?"
"Hắn ở trên đó sao? Để làm gì chứ?"
Cô thở ra, ngán ngẩm, sau đó cũng phải đi lên trên sân thượng.
Lên đến nơi, cô thấy Hắc Lan đang ngồi trên bậc cao, nhìn phong thái có vẻ rất thong dong. Dưới ánh trăng sáng ngời, trong đôi mắt đen huyền bí của hắn, cô nhìn thấy nỗi buồn thoáng hiện, như phản chiếu nỗi đau trong tim hắn. Hắc Lan, hắn nhớ nàng ta! Cô đã thấy nước mắt hắn rơi xuống, trên tay hắn cầm chai rượu vang đỏ, dùng nó trút nỗi muộn phiền. Nhưng có lẽ càng uống lại càng cảm giác rất rõ thống khổ của bản thân.
"Ngươi không mang thứ ta cần?" Hắc Lan nói, mắt nhìn về xa xăm.
"Người nhiều ngày ăn uống không tốt, ta không nghĩ thứ người cần lúc này sẽ là rượu?"
Hắc Lan cười nhẹ: "Ta cần gì, ngươi biết hay sao?"
"Người cần được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt, để quên đi nỗi nhớ nhung về Ưng nữ chủ."
Y Sương nhắc đến phu nhân đã mất Hắc Lan liền quay đầu lại nhìn cô. Ánh mắt hắn tỏa ra một mũi tên vô hình, sắc nhọn: "Ngươi bảo ta nghỉ ngơi là có thể quên? Ngươi có dám lấy cả tính mạng của ngươi ra, để chắc chắn với ta điều đó hay không?"
Hắc Lan đang giận dữ, nếu lúc này Y Sương mà nói sai điều gì đó hắn chắc chắn sẽ trút giận lên cô, thậm chí là có thể cho cô chết ngay tức khắc.
"Ta chỉ là đang khuyên ngài thôi, cũng chỉ là có ý tốt."
"Trong cung điện này làm trái ý của ta là không có ý tốt. Ta bảo ngươi mang rượu đến, ngươi không mang lại còn nói lời hàm hồ. Xem ra ta không trừng phạt ngươi, thì ngươi sẽ càng không biết điều."
Hắc Lan đưa bàn tay lên phía trước hút Y Sương đến. Cô tức khắc bị nhào đến Hắc Lan mà không có cách nào kháng cự lại được.
Chén súp nóng bị làm đổ, Y Sương mở to mắt. Cô bị Hắc Lan choàng tay qua eo, thả nửa thân trên của cô ngửa xuống bên dưới. Phía dưới cô là đất, chỉ cần hắn muốn là có thể cho cô hồn lìa khỏi xác bất kỳ lúc nào.
Y Sương nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn Hắc Lan: "Ngài lại chẳng khác gì so với Hắc Nhật, đều chỉ thích bắt nạt tì nữ của mình."