Trên bầu trời, bên ngoài tòa lâu đài vang vọng âm thanh của một con khổng tước màu trắng. Trên lưng khổng tước là một nữ nhân mặc chiếc váy màu hồng nhạt, thanh thoát nhẹ nhàng, toát lên khí chất cao sang quyền quý. Bên cạnh nàng là hai tì nữ cưỡi trên lưng khổng tước xanh, kế đó là hai thị vệ cưỡi trên lưng đại bàng có bộ lông màu xám.
Binh lính của Hắc tộc nhìn thấy nhóm người này liền lập tức thông báo vào bên trong lâu đài.
Khổng tước trắng dần hạ xuống mặt đất, nữ nhân thân mặc y phục màu hồng bước xuống. Nàng ta chính là Ưng nữ chủ của Ưng tộc, tên gọi là Ưng Dung.
Sau khi binh lính thông báo xong, Ưng tộc đã được phép bước vào bên trong tòa lâu đài.
Hôm nay, Ưng Dung đến Hắc tộc không phải là một sự đường đột. Trước đó, phía Ưng tộc đã gửi thư xin phép với Hắc Lan. Khi nhận được sự đồng ý, nàng mới đích thân đến đây.
Thế nhưng, chuyện này lại chưa hề được báo trước với nữ nhân của Ma tộc. Ả ta không hề biết rằng lúc này bất thình lình phải đi tiếp đón em gái ruột của Ưng Ái Linh.
Ma tộc vội vàng đi sang cung điện của Hắc Lan, tâm trạng hoang mang và bối rối.
“Khốn kiếp! Lẽ ra hắn phải nói với ta trước một tiếng mới đúng!” Ả lẩm bẩm chửi mắng.
Mèo đen hóa tà khí bay xung quanh, nói: “Có khi nào hắn đã nghi ngờ người là giả mạo không?”
“Thuật hóa hình của ta tốt đến như thế, hắn không thể nào muốn nhận ra là có thể nhận ra được.
Khi gần đến khu cung điện của Hắc Lan, mèo đen không tiến vào cùng, luồng khí của nó bay đi hướng khác.
Nữ Ma tộc một mình bước vào khu cung điện. Nàng ta đi đến căn phòng nơi Hắc Lan đang tiếp đón Ưng chủ của Ưng tộc.
“Phu nhân, nàng đến rồi!”
Hắc Lan vừa cất giọng nói, tầm nhìn của Ưng Dung lập tức dời sang nữ Ma tộc. Nàng dường như lặng người một lúc, mắt mở tròn. Sau đó, nàng từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi rồi tiến lại gần Ma tộc, xúc động gọi:
“Chị, là chị thật sao!”
Nữ Ma tộc đối diện trước sự xúc động nghẹn ngào của Ưng nữ chủ lại không biết phải làm gì. Ả bèn vươn hai tay ôm chầm lấy nàng ấy thật chặt.
“Ôi, em gái! Thật sự là ta đây! Chính là ta, chị của em đây!”
Ưng Dung nhíu mày nhẹ, trong đôi mắt thoáng sự lạ lùng. Ban đầu nàng bồi hồi và rất cảm động, nhưng sau khi bị Ma tộc ôm lấy, cảm xúc đó dường như không còn nhiều nữa.
Ưng Dung lùi lại, quay sang nhìn Hắc Lan. Ánh mắt nàng toát lên sự giận dữ:
“Ngài lừa ta!”
Hắc Lan nhìn Ưng Ái Linh rồi nhìn thẳng Ưng Dung:
“Ta lừa ngươi cái gì?”
Nàng chỉ tay vào Ma tộc, quay lại nhìn ả, nói:
“Cô ta...”
Ưng Dung chưa nói hết câu thì Ma tộc đã lóe ma thuật trong đôi mắt, ả đang dùng thôi miên thuật để tác động lên đối phương.
“Hừm, chưa gì đã nhận ra bất ổn ở ta rồi sao? Ngươi khá đấy, nhưng ta sẽ không cho ngươi có cơ hội được vạch trần ta”
Một lời thì thầm vang lên bên tai Ưng Dung:
“Hãy nhìn đi, nhìn vào mắt ta... nhìn thẳng vào mắt ta... ta là ai?”
“Ngươi là..”
Ma tộc giãn nhẹ đôi môi đỏ thẫm, tiếp tục tấn công thôi miên:
“Ta là Ưng Ái Linh, là chị gái của ngươi.”
Ưng Dung nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ma tộc, miệng nàng khẽ mở:
“Ngươi là Ưng Ái Linh, là...
“Là chị gái ngươi!” Ma tộc đắc ý cười thầm, nhưng nụ cười lập tức vụt tắt.
Ưng Dung mạnh mẽ nói:
“Giả tạo! Ngươi là ai? Còn dám dùng thôi miên thuật lên ta?”
Trên trán Ưng Dung có một vòng dây trang sức, báu vật truyền cho tộc chủ của Ưng tộc. Chính vì thế, thuật thôi miên kia không thể tác động lên nàng.
Hắc Lan gắn giọng:
“Ưng Dung, ngươi không được nói bậy!”
“Ta không nói bậy!”
“Bằng chứng ở đâu mà ngươi dám nói phu nhân của ta là giả?”
“Nếu nhà ngươi không đưa ra bằng chứng thuyết phục, thì ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể nói được.”
Ưng Dung nhìn Hắc Lan gay gắt nhưng không chống đối. Nàng vẫn cố gắng thể hiện sự cung kính với hắn bằng một cái cúi đầu.
Ma tộc muốn xem Ưng Dung chứng minh ra sao. Dù thuật thôi miên đã thất bại, nhưng thuật hóa hình của ả không thể dễ dàng bại lộ như vậy.
“Nếu ngươi thật sự là chị gái của ta, thì ngươi nên biết ta là Ưng nữ chủ của một bộ tộc Ưng quyền quý. Ngươi có thân phận thấp hơn ta, nên hãy hành lễ với ta bằng nghi thức của tộc Ưng.”
Hắc Lan không hài lòng, liền nói:
“Nàng ấy là phu nhân của ta, thân phận và địa vị còn thấp hơn ngươi được sao?”
Ưng Dung tự tin đáp trả:
“Chị gái của ta luôn xem trọng nghi thức của tộc. Chị ấy chắc chắn sẽ hành lễ. Và nếu đã là người của Ưng tộc, thì sẽ phải biết cách hành lễ theo nghi thức của Ưng tộc. Trừ phi... người đó là giả mạo”