Cũng giống như những lần trước, sau khi đã tắm rửa và ngâm mình với tinh dầu, Y Sương sẽ phải theo tì nữ đi đến phòng của Hắc Lan để hầu hạ.
Cô yên lặng bước từng bước chân đều đặn với người tì nữ, không hề có một chút lệch nhịp. Tuy nhiên, sau đó người tì nữ bên cạnh cô lại bỗng dưng dừng chân, mày nhướng cao, và khuôn mặt tỏ ra một sự sợ hãi. Tì nữ đó giật mình vì tiếng hét rất lớn phát ra từ căn phòng của Hắc Lan, ngay cả cô cũng không thể không kinh hãi vì điều đó.
Tì nữ và Y Sương quay sang nhìn nhau, sau đó cùng hướng về cánh cửa phòng. Y Sương để lại người tì nữ đang bối rối, một mình trực tiếp đi tới cánh cửa ấy.
Khi cô vừa mới mở cửa ra, đã phải vội né đi vì một chiếc ghế bị ném bay ra bên ngoài. Cũng may cô phản ứng nhanh, nếu không rất có thể đã phải bị thương.
Tì nữ không muốn phải nhận lấy cơn thịnh nộ của Hắc Lan chủ, nên đã lập tức bỏ đi.
Y Sương chau mày lại, cô bước vào bên trong phòng. Trước mắt cô là một mớ hỗn độn. Hắc Lan đang đập phá mọi thứ vì cơn đau dữ dội từ cánh tay.
Lại là Kim thuật của Nguyệt Minh đang hoành hành, bà ta lựa lúc này để ra tay nhằm cho Hắc Lan không được ngủ yên giấc.
Hắc Lan là một kẻ cao ngạo, hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận sự khống chế này. Chính vì thế khi mọi cách ngăn chặn loại thuật này không thành công, Hắc Lan đã quyết định chặt bỏ cánh tay. Thanh kiếm Chiến được hắn triệu hồi nó lập tức xuất hiện, và quay mũi kiếm về hướng cánh tay đang chịu sự đau đớn của chủ nhân.
“Kiếm Chiến chém đi!” Giọng nói của Hắc Lan dứt khoát vang lên.
Kiếm Chiến bay lên trên cao, ánh sáng phát ra, một đường giáng xuống cánh tay của Hắc Lan.
Nhưng sức mạnh của kiếm đã bị khống chế bởi một luồng khí vô cùng mạnh mẽ khác.
Hắc Lan quay sang trái, liếc đôi mắt ngạc nhiên đến Y Sương. Chính cô ấy đang phóng ra thần lực để ngăn cản kiếm Chiến, không cho nó thực hiện ý định mà Hắc Lan muốn.
“Thu lại ngay sức mạnh của nhà ngươi!” Hắc Lan tức giận nói.
Y Sương không phải lần đầu tiên đấu với thanh kiếm thần này. Nhưng đây lại là lần đầu tiên, cô muốn dùng hết khả năng của mình để ngăn cản nó. Cuối cùng cô đã có thể đánh bay được thanh kiếm ấy, khiến nó biến mất không còn hiện hình.
Hắc Lan gay gắt nhìn Y Sương, khuôn mặt hắn toát nhiều mồ hôi.
Y Sương bước lại gần, cô chạm tay vào cánh tay mà chàng đã muốn chặt đứt. Kim thuật hành hạ chàng đến mức như vậy, khiến cho lòng cô vừa áy náy lại vừa đau xót. Vì thế, cô dùng thần lực của mình, muốn thử hút lại cây kim vào tay mình. Tuy nhiên, Hắc Lan đã ngăn cô lại.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì? Cút ra ngoài cho ta!”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Ta làm gì ư? Ta muốn lấy lại những gì vốn dĩ là của ta, Kim thuật này người trả lại cho ta đi!”
Hắc Lan nhếch khóe miệng lên, sau đó lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi đừng bao giờ xen vào chuyện của ta!”
Y Sương vẫn ngoan cố, cô tiếp tục phóng thần lực vào cánh tay của Hắc Lan. Nhưng không ngờ, cô càng làm thế Hắc Lan lại càng thêm đau đớn.
Nguyệt Minh cảm nhận được có sức mạnh tác động lên Kim thuật, nên đã cố ý điều khiển khiến nó hoạt động mạnh mẽ hơn, gây ra đau đớn khủng khiếp.
Hắc Lan bóp chặt lòng bàn tay, luồng thần lực phát ra rất mạnh ở cánh tay này, nhưng cũng không thể khiến hắn giảm được cơn đau.
“Hắc chủ!”
Y Sương bối rối không biết phải làm gì để giúp đỡ. Mọi thứ trong căn phòng lại bị hắn đập phá, dùng đau đớn để giảm bớt đau đớn.
Mu bàn tay của Hắc Lan đã chảy nhiều máu, cánh tay bị nhiều lực tác động gây thương tích bên trong.
Y Sương không muốn chứng kiến cảnh Hắc Lan tự làm đau mình, nên cô lao vào ôm lấy hắn.
Hắc Lan như phát cuồng, khó khống chế được cảm xúc lúc này, nên đã đánh bay Y Sương vào tường.
Cô ngã xuống sàn, miệng nhổ ra máu đỏ.
Hắc Lan nhìn Y Sương, hắn vừa rồi không cố ý. Nhưng chính cơn đau này khiến hắn mất kiểm soát.
Hắc Lan tức giận nhắm chặt mắt, sau đó lại một lần nữa triệu hồi kiếm Chiến. Lần này hắn muốn quyết tâm chặt bỏ cánh tay này.
“Đừng, Hắc Lan!” Y Sương đau lòng thốt lên.
Thanh kiếm bay lên thực hiện một cú chém giáng xuống cánh tay. Bất ngờ lúc đó Hỏa Thiên và các vị trưởng lão đã xông vào.
Nhìn thấy thanh kiếm sắp chém vào cánh tay của Hắc Lan chủ, Hỏa Thiên đã lập tức chưởng một luồng linh lực đến Hắc Lan, để đẩy ngài ấy ra xa khỏi thanh kiếm. Tuy nhiên, hành động đó đã vô tình khiến Hắc Lan bị đánh rơi khỏi cửa sổ.
“Hắc Lan!” Y Sương thốt lên, cô gắng gượng ngồi dậy chạy thật nhanh đến cửa sổ nhảy phóng xuống.
Cô vươn cánh tay đến Hắc Lan: “Sức mạnh của ta xin hãy nâng đỡ cho chàng, như lúc ta rơi xuống chàng đã nâng đỡ cho ta!”
Luồng ánh sáng vàng dịu dàng bao quanh lấy Hắc Lan, đỡ người hắn từ trên cao hạ dần xuống mặt đất. Nhưng xen lẫn luồng khí vàng này lại bỗng dưng có một làn khói đen, làn khói ấy dần làm mất đi ánh sáng mà Y Sương đang phóng ra.