Thẩm Chu An tìm thấy chuỗi hạt ở giữa khoảng trống của đường bê tông với mặt cỏ, anh xoay người nhặt nó lên. Sợi dây màu đỏ trông còn khá mới, chắc là thường xuyên được thay mới. Nhưng chuỗi tràng hạt có vẻ như đã cũ, chữ khắc trên đó cũng đã mờ đi không ít.
Thẩm Chu An biết dòng chữ này là nguyên gốc, bởi vì nó từng là của anh.
“Tốt quá rồi.” Chu An thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chân thành với Thẩm Chu An: “Đây là thứ duy nhất mà mẹ để lại cho em. Cảm ơn anh, anh kẹo bạc hà.”
Thẩm Chu An nhíu mày, xác nhận lại lần nữa: “Là mẹ em tặng cho em sao?”
Chu An khẳng định: “Đúng vậy ạ.”
Thẩm Chu An vân vê chuỗi hạt một lúc, sau đó nhìn về phía cần cổ trơn bóng mềm mại của cô, hỏi: “Có cần tôi đeo lên giúp em không?”
Chu An ngẩn người, lập tức nói: “Không cần đâu, để em mang về nhà cất. Nếu lần sau còn rơi nữa thì không tìm lại được mất.”
Chu An xòe lòng bàn tay ra, Thẩm Chu An đặt chuỗi hạt vào tay cô.
“Chu An,” Lần đầu tiên Thẩm Chu An gọi tên cô: “Nhà em ở gần đây sao?”
Chu An không biết tại sao anh lại hỏi vấn đề này. Nhưng cô cảm thấy anh kẹo bạc hà này đã giúp cô hai lần, hẳn không phải là người xấu, nên vẫn nói sự thật: “Vâng, em và bạn trai ở gần đây.”
Thẩm Chu An nhìn chằm chằm đôi mắt mờ mịt của cô, nói: “Hôm nay tôi mới chuyển tới gần đây, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm. Nếu có gì cần tôi giúp, em, hai người có thể tới tìm tôi.”
Chu An: “Vâng, anh cũng thế nhé.”
Hai người chia tay nhau, Chu An dẫn theo chó của cô đi bộ dọc bờ sông. Thẩm Chu An sau khi chạy về phía trước hơn một trăm mét thì không muốn chạy tiếp nữa. Anh xoay người, nhìn cô gái đang lặng lẽ bước đi.
Nhìn một hồi lâu, hình ảnh cô gái trong đầu Thẩm Chu An trùng với hình ảnh của Chu An.
Thẩm Chu An tìm được cô gái đã giúp mình chạy thoát khỏi vụ bắt cóc năm đó – mặc dù cô gái đó sợ đến mức run cả người, nhưng vẫn dũng cảm xông lên trước bảo vệ anh.
Thẩm Chu An lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý một cuộc: “Giúp tôi điều tra một người, có bao nhiêu tư liệu thì điều tra hết bấy nhiêu.”
—–
Một tin tức tốt không cánh mà bay cũng không ảnh hưởng đến Chu An quá lâu. Uể oải vài giờ, Chu An nhanh chóng trở lại là một Chu An tích cực lạc quan.
Cô vẫn ở căn nhà đó. Mỗi tuần, người đàn ông đó sẽ trở về một lần. Cô vẫn gửi cho Phó Minh Sâm những tin nhắn tràn đầy yêu thương, và vẫn chờ mong có kỳ tích xuất hiện, giúp cô hồi phục thị lực.
Ngày hôm trước có gió lạnh, nhưng ngày hôm sau mặt trời đã chiếu sáng, thời tiết cực kỳ đẹp.
Có thêm một tin vui mới, Phó Minh Sâm sẽ dẫn Chu An tới công viên giải trí.
Chu An chớp mắt mấy cái, không thể tin được, cô nắm lấy tay Phó Minh Sâm: “Anh Phó, hôm nay anh không cần phải đi làm sao?”
Phó Minh Sâm lấy vé vào cửa công viên giải trí đặt vào tay cô, để cô cảm nhận: “Em không muốn đi sao?”
“Không phải!” Chu An thật lòng trả lời, nhưng cô có hơi áp lực: “Hôm nay anh vì em nên không đi làm sao?”
“Nghỉ một ngày cũng không có việc gì lớn. Anh là giám đốc, có thể tự xử lý công việc của mình.” Phó Minh Sâm nói: “Đã lâu lắm rồi chúng ta không ra ngoài thả lỏng.”
Nhớ tới trạng thái của Phó Minh Sâm mấy ngày gần đây, Chu An cũng hiểu được anh cần phải nghỉ ngơi nên gánh nặng tâm lý cũng vơi đi rất nhiều. Cô mỉm cười nói: “Vậy hôm nay chúng ta đi chơi thôi, những chuyện khác cứ mặc kệ nó.”
Dưới sự dụ dỗ của Chu An, Phó Minh Sâm thay bộ vest màu đen ra, mặc một chiếc áo len màu đen và quần jean cùng màu, giống hồi sinh viên. Chu An thì thay một chiếc áo len màu trắng và một chân váy lưới. Người giúp việc khen hai người rất xứng đôi.
Phó Minh Sâm thấy bộ dạng vui vẻ của Chu An khi hai người họ mặc đồ đôi, trái tim anh như bị gai đâm vào.
Cái gai này bắt đầu từ lúc anh đồng ý với ba chuyện anh sẽ không tìm bác sĩ trị liệu cho Chu An.
Mặc dù rất bất lực, nhưng anh hy vọng việc dẫn cô đến công viên giải trí có thể làm cho cô vui hơn một chút. Như vậy anh cũng sẽ giảm bớt được vài phần áy náy trong lòng.
Ở lối vào công viên giải trí, Phó Minh Sâm đeo cho Chu An một chiếc vòng tay.
Chu An chủ động đưa tay ra, quơ quơ trước mặt Phó Minh Sâm, đôi tai đỏ bừng, nói: “Trong công viên giải trí rất nhiều người, em không nhìn thấy được, anh Phó phải nắm tay em, nếu không em sẽ đi lạc mất.”
Phó Minh Sâm nắm chặt tay Chu An, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng nói: “Sẽ không đi lạc đâu, anh sẽ nắm chặt tay em.”
Trong lòng Chu An, Phó Minh Sâm là một người luôn thụ động trong chuyện tình cảm. Từ trước đến nay, giữa bọn họ, Chu An luôn là người chủ động. Quen nhau một năm, Chu An chưa bao giờ nghe được câu tỏ tình rõ ràng như “Anh yêu em” hay là “Anh thích em”.
Cho nên câu “Nắm chặt tay em” lọt vào tai Chu An khiến cô cảm thấy đây là một câu nói cực kỳ ngọt ngào, mặt cô đỏ tới tận mang tai.
Bởi vì lý do bệnh của Chu An nên cô không thể chơi những trò chơi mang tính mạo hiểm kích thích. Nhưng Chu An cũng rất dễ thỏa mãn, có thể cùng với Phó Minh Sâm làm những chuyện mà những cặp đôi bình thường hay làm. Ví dụ như nắm tay nhau đi giữa đám đông, cũng là một chuyện rất đáng mừng rồi.
Chu An muốn đi vòng quay ngựa gỗ giống hồi nhỏ. Vốn tưởng Phó Minh Sâm không muốn tốn thời gian chơi trò trẻ con này với cô, nhưng không ngờ Phó Minh Sâm không cần phải suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý.
Anh còn nhờ người chụp ảnh lúc hai người bọn họ lên ngựa gỗ.
Người qua đường thấy đôi tình nhân có giá trị nhan sắc cao thì nói đùa: “Chụp một tấm hai người hôn nhau đi!”
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Chu An sững sờ, cô chớp mắt do dự hai giây, sau đó chậm rãi đi gần về phía Phó Minh Sâm.
Bàn tay nắm chặt trong vô thức, sắc mặt Chu An cũng trở nên trắng bệch. Phó Minh Sâm nhìn hàng mi cong run rẩy của Chu An. Anh biết cô đang sợ hãi nên ngăn cô tiến lại gần mình, mở miệng nói: “Không sao. Chúng ta cứ từ từ, không cần phải gượng ép bản thân.”
Anh nói với người kia: “Thật ngại quá, bạn gái tôi có hơi nhát. Chúng ta cứ chụp như vậy là được rồi.”
Chụp ảnh xong, Phó Minh Sâm đưa Chu An rời khỏi đám đông. Anh hơi cúi đầu, hỏi Chu An: “Em có mệt không?”
Chu An lắc đầu: “Có một chút, nhưng vẫn được.”
Phó Minh Sâm vuốt mái tóc lòa xòa của Chu An, đưa cô đến ngồi xuống một băng ghế dài: “Anh đi mua chút đồ uống, em ngồi đây nghỉ ngơi một chút nhé. Ngoan ngoãn chờ anh trở lại.”
Chu An nghe lời gật đầu, giơ tay làm một hình trái tim với Phó Minh Sâm: “Vâng ạ!”
——-
Ở phía bên kia của công viên giải trí, Thẩm Chu An bị Tần Duyệt Nhan kéo đi chơi đủ thứ trò mạo hiểm kích thích. Vẻ mặt anh như sống không còn gì luyến tiếc. Tần Duyệt Nhan dùng hết sức kéo Thẩm Chu An, thúc giục: “Anh họ, nhanh lên. Bác bảo em dẫn anh đi cảm thụ sức sống của người trẻ là như thế nào đó!”
“Có sức sống như thế này, anh về leo lên mấy ngọn núi còn hơn.” Thẩm Chu An khoát tay, không phối hợp chút nào: “Em đi chơi đi, anh đi dạo ở bên ngoài.”
Nói thật, anh không muốn trải qua cảm giác xếp hàng năm phút đồng hồ, sau đó lại tốn hết một tiếng đồng hồ để chơi mấy trò đau khổ đó nữa.
“Em chơi một mình có gì thú vị đâu chứ.” Tần Duyệt Nhan bĩu môi, nhỏ giọng phàn nàn: “Vậy em cũng không chơi nữa, em đi mua đồ ăn đây! Ăn xong chúng ta lại chiến tiếp!”
Tần Duyệt Nhan tung tăng chạy đi, Thẩm Chu An thay đổi nét mặt phải giả vờ từ nãy đến giờ, đứng thẳng bên chỗ lối ra vào. Ánh nắng mặt trời càng thêm nóng nực, Thẩm Chu An chậc một tiếng. Anh mặc một chiếc áo hoodie màu xám, đội mũ lên, nhìn xung quanh một lát. Sau đó anh quyết định đi tìm một chỗ yên tĩnh hơn một chút.
Tầm mắt anh bỗng nhiên dừng lại.
Thẩm Chu An xoay người, đi về phía vòng xoay ngựa gỗ.
Anh thấy Chu An ngồi ở băng ghế dài bên kia. Anh nghĩ đến mũi của Chu An khá mẫn cảm nên Thẩm Chu An dừng bước, dựa vào cây đại thụ cách đó vài mét, yên lặng nhìn cô.
Chắc là cô đi cùng với bạn trai của mình, Phó Minh Sâm của tập đoàn Phó Thị, đến đây nhỉ.
Nhìn thấy Chu An một mình ngồi ở chỗ này, trong lòng Thẩm Chu An có hơi bất mãn với Phó Minh Sâm.
Vốn dĩ Thẩm Chu An muốn chuồn đi trước, nhưng bây giờ anh muốn chờ người mà Chu An đang chờ quay trở lại.
Xe bán kem ở gần vòng xoay đang có hơn mười vị khách đứng chờ, Phó Minh Sâm là một trong số đó. Anh đi mua nước ở cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, sau đó nhìn thấy bên này có xe kem nên anh muốn mua cho Chu An hai cây.
Bả vai đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái, Phó Minh Sâm quay đầu lại, thấy một cô gái đang mỉm cười rạng rỡ. Tần Duyệt Nhan vẫy tay chào hỏi: “Hi, chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc của anh họ Thẩm Chu An của tôi.”
Phó Minh Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô. Không chỉ thế, anh còn nhìn thấy cô gái này trong bức ảnh mà Phó Tấn Hoa ném cho anh xem.
Phó Minh Sâm lạnh nhạt nói: “Chào cô.”
Tần Duyệt Nhan nhìn trang phục của Phó Minh Sâm, hỏi thử: “Anh đi cùng bạn gái tới đây chơi sao?”
Phó Minh Sâm im lặng hai giây, sau đó nói: “Tôi dẫn em gái tới đây thư giãn một chút.”
Nụ cười trên mặt Tần Duyệt Nhan tươi hơn vài phần, cô nói: “Trùng hợp quá, tôi cũng dẫn anh họ tới đây.”
Tần Duyệt Nhan nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phó Minh Sâm một hồi, sau đó vuốt vuốt tóc, ngại ngùng nói: “Tôi sực nhớ ra mình không mang theo điện thoại. Anh có thể trả tiền một cây kem giúp tôi được không? Lát nữa tôi lấy điện thoại rồi chuyển lại tiền cho anh.”
Tần Duyệt Nhan thầm nghĩ, anh đừng có nói không cần đấy nhé.
May là cô nghe thấy Phó Minh Sâm nói: “Được.”
“Cảm ơn nhé.” Tần Duyệt Nhan lấy son môi từ trong túi xách ra, mở nắp son rồi nói: “Anh cho tôi số WeChat của anh đi, lúc về tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh.”
Phó Minh Sâm đọc một dãy số, Tần Duyệt Nhan kéo tay áo lên, viết dãy số đó lên cánh tay.
Kéo tay áo xuống sẽ khiến son môi bị lau đi nên Tần Duyệt Nhan quyết định xắn tay áo lên, híp mắt cười với Phó Minh Sâm: “Phiền anh mua giúp tôi hai ly kem, một ly vị dâu tây, một ly vị vani.”
Phó Minh Sâm vừa mới nhận hai ly kem của anh và Chu An từ người bán hàng, anh cúi đầu nhìn hai ly kem một hồng một trắng trong tay, mỉm cười đưa cho Tần Duyệt Nhan: “Cô lấy phần này của tôi đi.”
Tần Duyệt Nhan cực kỳ hài lòng, cô nhanh chóng nhận lấy, sau đó quơ quơ: “Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
Tần Duyệt Nhan rời đi, Phó Minh Sâm lại mua thêm hai ly kem nữa.
Người bán hàng: “Thật ngại quá thưa anh, chúng tôi hết kem vị dâu rồi, đổi thành hai ly vị vani có được không ạ?”
Phó Minh Sâm: “…..Không cần.”
Chu An thích ăn kem vị dâu nhất, nhưng anh lại tặng nó cho người khác mất rồi.
Lúc Phó Minh Sâm trở về chỉ thấy một hàng học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ ngồi trên ghế, Chu An không có ở đó. Anh gọi điện thoại cho Chu An, giọng tổng đài viên báo đối phương đã tắt máy. Phó Minh Sâm hỏi những người khác gần đó xem có thấy Chu An đâu không, bọn họ đều trả lời không để ý cho lắm.
Mười phút trước, một đoàn học sinh tiểu học lại gần chỗ này, trong miệng lẩm bẩm mệt chết đi được, không biết có chỗ nào có ghế ngồi không. Chu An lập tức đứng lên nhường chỗ cho chúng.
Các nhân vật hoạt hình trong công viên giải trí xếp thành hàng, vừa đi vừa phát kẹo, thu hút một lượng lớn du khách.
Chu An bị cuốn vào trong đám người, vài phút sau bình tĩnh lại thì không biết mình đang ở chỗ nào, điện thoại cũng tắt nguồn vì hết pin.
Thẩm Chu An muốn tiến lên giúp cô. Chỉ là anh nghĩ nếu năm lần bảy lượt xuất hiện bên cạnh cô có lẽ sẽ khiến cô cảm thấy phản cảm. Vậy nên anh đi tìm nhân viên của công viên.
Nhân viên công tác dẫn Chu An tới văn phòng tìm người thất lạc.
Nhân viên đưa cho Chu An một chén trà nóng, ân cần hỏi: “Cô gái, người nhà của cô tên là gì. Chúng tôi phát thông báo giúp cô.”
Mặc dù Phó Minh Sâm không nói gì, nhưng Chu An biết anh không thích mối quan hệ của bọn họ bị truyền ra ngoài. Cô chính là gánh nặng của Phó Minh Sâm.
Chu An cười lắc đầu.
Một phút sau, giọng nói dịu dàng của Chu An từ radio phát thanh truyền đến: “Anh Phó, Chu An không cẩn thận nên đi lạc, bây giờ đang ở văn phòng tìm người thất lạc đợi anh.”