Sau khi vào mùa thu, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh. Trong một lần tình cờ, Chu An nhìn sang gốc cây ngô đồng bên đường nước Pháp, phát hiện lá đã vàng cả cây.
Từ khi tỉnh lại sau khi thôi miên, Chu An có hơi mất bình tĩnh.
Đoạn ký ức mà cô chôn vùi kia xem ra còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.
“Thẩm Chu Niên.” Trong khoang máy bay hạng nhất, Chu An thu hồi ánh mắt đang nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía Thẩm Chu Niên: “Em nhớ ra anh rồi.”
Thẩm Chu Niên yên lặng cài dây an toàn cho cô, nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn cô một hồi lâu, nhếch khóe miệng, dáng vẻ bất cần: “Vậy gọi một tiếng anh trai nghe thử nào. Lúc nhỏ em gọi anh là anh trai, bây giờ lớn lên miệng không còn ngọt như trước nữa.”
Chu An mỉm cười.
Cô biết Thẩm Chu Niên đang dỗ cô vui vẻ, khi nghe giọng của anh, cô cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Những đoạn ký ức phủ bụi không ngừng hiện lên trong đầu cô, lúc này cô nghĩ đến một chuyện, đột nhiên cúi người vạch vạt áo của Thẩm Chu Niên lên.
“…” Thẩm Chu Niên bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, ánh mắt lóe lên: “Em muốn làm gì?”
Chu An liếm môi dưới, chậm rãi nói: “Em nhớ rõ anh giúp em đỡ một đòn, bên hông bị thương, em muốn xem có ổn không.”
Hóa ra là vì cái này, Thẩm Chu Niên nghĩ thầm.
Anh cụp mắt, tầm mắt rơi vào chỗ tay của anh và cô đang ở chung một chỗ: “Đã nhiều năm như thế rồi, vết sẹo đã mờ đi rồi.”
Ánh mắt của Chu An dừng trên khuôn mặt anh, cũng không buông tay ra, giống như không nhìn thấy thì sẽ không buông tay.
Thẩm Chu Niên thở dài một hơi: “Được rồi, anh cho em xem.”
Chu An nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Chu Niên ngả người vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, giọng điệu cợt nhả: “Em gọi một tiếng anh trai, anh sẽ cho em xem.”
Chu An: …
Không biết tại sao cô không thể mở miệng được.
Không xem thì không xem.
Cô quay mặt đi, ngắm nhìn những đám mây.
Thẩm Chu Niên mỉm cười nhìn bộ dạng tức giận đến mức phồng hai má của cô.
Máy bay đáp xuống, bọn họ ngồi trên chiếc xe có rèm che mà Thẩm Chu Niên đã sắp xếp trước đó.
“Thẩm Chu Niên, anh muốn dẫn em đi gặp hung thủ sao?” Chu An hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Chu Niên.
“Không phải, lúc tới anh sẽ nói với em.” Thẩm Chu Niên dừng một chút: “Hai tên hung thủ đã bị kết án 15 năm tù vì tội buôn bán trẻ em và phụ nữ, tên chủ mưu thi hành án được mười năm thì bị một tên côn đồ trong tù đâm tử vong, đồng phạm của anh ta lúc phạm tội chưa đủ 18 tuổi nên được pháp luật khoan hồng, như gia đình anh ta cũng tan nát từ đó: bố nghiện rượu và cờ bạc, mẹ tái giá, em gái của anh ta trong một lần bố say rượu cho uống nhầm thuốc nên bị tăng tiết niệu, bây giờ thời gian sống chỉ có thể đếm từng ngày.”
Chu An sững sờ khi nghe anh bình tĩnh kể lại mọi chuyện, không biết vì sao cô lại cảm thấy cực kỳ buồn bã.
Hung thủ hại họ năm đó cuối cùng cũng gặp quả báo.
Cô nhắm mắt lại để trái tim đang căng thẳng bình tĩnh lại.
Cô nghe Thẩm Chu Niên nói: “Bây giờ chúng ta sống rất tốt, những đứa nhỏ và người phụ nữ năm đó cũng đang cố gắng để sống.”
Thẩm Chu Niên đưa Chu An đến một quán mì. Quán mì nằm trong một con ngõ nhỏ gần khu đại học ở ngoại thành, phải rẽ qua rất nhiều ngóc ngách mới có thể tìm thấy, nhưng bên trong không trống vắng chút nào, ngược lại còn có rất nhiều học sinh đang ngồi đó.
Thẩm Chu Niên lấy khăn giấy lau bàn của hai người, Chu An nhìn tờ giấy đã lau bàn, trắng tinh không một vết bẩn.
Trong cửa hàng nhỏ có rất nhiều người, bầu không khí rất náo nhiệt, Thẩm Chu Niên cũng không cố ý hạ thấp giọng, anh rót nước tráng ly, sau đó rót cho Chu An một ly trà nóng, nhìn người đầu bếp nữ rồi nói: “Cô ấy cũng là nạn nhân của vụ mua bán người năm đó.”
Hàng lông mi của Chu An rung lên, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thẩm Chu Niên đang nhìn. Trong phòng bếp có một nam một nữ ăn mặc giống đầu bếp, người đàn ông nhìn rất thật thà chất phác, đang dùng tay nhào bột, người phụ nữ thấp hơn anh ta một cái đầu, đang đứng bên cạnh nấu mì. Người đàn ông vừa cười vừa nói chuyện với người phụ nữ, người phụ nữ cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh ta.
Động tác rất thuần thục, trên mặt cũng nở nụ cười.
Chú ý tới ánh mắt của Chu An, người phụ nữ nở nụ cười với cô. Khi cô ấy cười lên để lộ nếp nhăn hai bên gò má, tuy có dấu vết của năm tháng, nhưng Chu An có thể cảm thấy cô ấy rất hay cười.
Chu An đột nhiên hỏi Thẩm Chu Niên: “Chúng ta gọi món gì đây?”
Thẩm Chu Niên liếc qua thực đơn ở chiếc bàn gỗ bên cạnh, nhìn cô rồi nói: “Mỳ trứng cua ở đây rất nổi tiếng.”
Chu An đứng dậy đi đến phía nhà bếp, người phụ nữ lập tức nói: “Cô gái xinh đẹp muốn ăn gì nào?”
Chu An bị hơi nóng của nồi nước khiến khóe mắt hơi ướt, cô cong môi: “Cho chúng tôi hai tô mì trứng cua.”
“Mỳ của nhà chúng tôi rất ngon, nhưng lúc này học sinh hơi nhiều, hai người đợi một chút nhé.” Tốc độ của người phụ nữ không giảm, còn cười nói với Chu An: “Cô và bạn trai cô cũng là học sinh đúng không, năm nhất phải không? Lần đầu tiên gặp đó nha.”
Chu An ừ một tiếng, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ vài giây, nói rất chậm, giọng điệu rất ôn hòa: “Chúng tôi tớ gặp một cố nhân.”
Người phụ nữ cười nói: “Hai người có gặp được không? Tôi cùng với chồng tôi ở đây đã nhiều năm, quen biết khá nhiều người quanh đây, nếu không tìm được tôi có thể tìm giúp cô.”
“Chúng tôi tìm thấy rồi.” Chu An nhìn cô, hốc mắt không kìm được mà đỏ lên, nước mắt chưa kịp trào ra thì đã cụp mắt xuống, nói câu cảm ơn với người phụ nữ.
“Việc nhỏ thôi mà, sống là phải giúp đỡ người khác mà.” Người phụ nữ nhìn Thẩm Chu Niên một cái, rồi lại nói với Chu An: “Cô mau trở lại chỗ ngồi đi, bạn trai cô đã nhìn qua đây mấy lần rồi. Cậu ấy dính người thật đấy.”
Chu An trở về bàn, ngồi xuống.
Thẩm Chu Niên đưa khăn giấy cho cô.
Chu An nhận lấy khăn giấy lau khóe mắt hai lần, im lặng một lúc rồi nói: “Thẩm Chu Niên, em nhớ lại cả rồi.”
Một đứa trẻ qua mười năm có thể thay da đổi thịt, nhưng người phụ nữ này năm đó đã hai mươi tuổi, mười năm đó dường như chỉ để lại một vết nhăn mờ nhạt trên khuôn mặt cô.
Chu An vừa nhìn ánh mắt của cô ấy, trí nhớ lập tức như thác nước ùa về.
Cô nhớ lại cô gái xinh đẹp này bị lôi ra khỏi xe tải như thế nào, cô ấy đã ở bên ngoài khóc lóc thảm thương thế nào, cũng nhớ lại mặc dù cô ấy bị thương khắp người nhưng vẫn cầu xin đám người kia cho bọn trẻ ăn bánh mì.”
Có lẽ là vì quá cảm kích, nên cô đã chủ động đem những tổn thương mà người phụ nữ kia phải chịu đặt lên trên người mình.
“Cha mẹ anh đã âm thầm mở ra cơ hội cho cô ấy vài lần.” Thẩm Chu Niên nói: “Có lẽ cô ấy đã phát hiện ra nên không nhận lấy. Cuộc sống hiện tại của cô ấy chính là thành quả mà cô ấy tự mình cố gắng đạt được.”
Chu An cảm khái nói: “Thật tốt.”
Chủ tiệm thật thà chất phác bưng mì lên cho bọn họ, cười nói: “Hai vị từ từ thưởng thức, nếu mì và nước không đủ có thể miễn phí thêm.”
Hai người đồng thời nói cảm ơn.
Chu An và Thẩm Chu Niên ngầm nhìn nhau rồi cúi đầu ăn mì.
Lúc đến trời nắng, lúc về trời lại mưa to.
Xe không thể chạy vào con ngõ nhỏ, Chu An vừa định nói hay là cùng nhau chạy ra thì Thẩm Chu Niên đã chạy ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu “Chờ anh mua ô về.”
Gần đây hình như không có cửa hàng tiện lợi, Chu An đứng dưới mái hiên, lo lắng nhìn về phía con hẻm sâu.
Học sinh đến cửa tiệm rất nhiều. Một đám học sinh nam mặc đồng phục lúc đi ngang qua Chu An đều đỏ mặt nhìn cô.
Chu An tránh khỏi đám đông, đứng dưới mái hiên. Mười phút sau cô mới nhìn thấy Thẩm Chu Niên đang từ phía xa chạy về.
Thấy nước mưa đọng trên tóc Chu An, anh muốn cởi áo khoác của mình ra để cô giữ ấm, nhưng khi chạm vào chiếc áo khoác đã ướt đẫm thì lại không nhúc nhích.
Thẩm Chu Niên mở ô ra, nhếch môi nói với Chu An: “Cửa hàng tiện lợi chỉ còn một cái ô thôi.”
Chu An nhìn chiếc ô chỉ có thể che đủ cho một người, nghĩ thầm chiếc ô này thật là nhỏ quá đi.
Hai người cầm chung ô nhất định sẽ có rất nhiều va chạm, Chu An có hơi do dự. Thẩm Chu Niên nhìn ánh mắt của cô, bỗng nhiên nhớ tới chướng ngại của Chu An.
Haiz, biết vậy đã không giở trò chỉ mua mỗi một chiếc rồi.
“Em dùng ô đi.” Thẩm Chu Niên che ô trên đỉnh đầu Chu An, bộ dạng giống như đang chuẩn bị đội mưa đi.
Chu An lại không nhúc nhích.
Thẩm Chu Niên: ?
Anh nâng chiếc ô màu đỏ lên cao hơn một chút, nhìn Chu An: “Anh mắc mưa cũng không sao —“
Còn chưa dứt lời, Chu An đột nhiên bước ra khỏi tán ô, ôm lấy tay anh.
Cơ thể Thẩm Chu Niên cứng đờ, ô cũng tuột khỏi tay, chiếc ô màu đỏ rơi xuống vũng nước làm nước bắn lên tung tóe.
“Không phải em…” Yết hầu Thẩm Chu Niên lên xuống, trầm giọng nói: “Không thể chạm vào đàn ông sao?”
Chu An vùi đầu vào vai Thẩm Chu Niên, giọng điệu dịu dàng nói: “Anh Thẩm Chu Niên là ngoại lệ.”