Chu An nắm ống tay áo của Thẩm Chu Niên, chậm rãi bước từng bước phía sau anh. Cô không biết điểm đến là nơi nào, nhưng hương thơm tươi mát và ngọt ngào của các loại hoa và cỏ hương trên đường đi khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Bước chân của Chu An trở nên nhanh hơn.
“Bệnh viện bên kia còn phải sắp xếp một thời gian nữa mới đến lượt chúng ta.”
Thẩm Chu Niên nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Trước tiên em cứ ở nhờ tu viện cạnh bệnh viện này một thời gian. Những nữ tu và y tá ở đây rất chuyên nghiệp, cũng có các khóa học dành cho người bị khiếm thị như em. Mỗi ngày họ tổ chức vài hoạt động, nếu em không thích thì có thể từ chối.”
Khái niệm tu viện trong đầu Chu An vẫn còn dừng lại ở bộ phim điện ảnh kinh dị xem hồi cấp hai, bầu không khí chỗ nào cũng u tối.
Kết quả là sau khi nói xong, Thẩm Chu Niên thấy bàn tay nắm áo anh của Chu An càng chặt hơn, anh muốn nói rồi lại thôi.
Chu An tỏ ra sợ hãi, ngầm muốn giữ anh lại: “Anh không ở lại đây sao?”
“Bên này chỉ nhận phụ nữ.” Thẩm Chu Niên thấy sắc mặt trắng bệch của Chu An, khóe mắt anh chợt hiện lên ý cười: “Em sợ ở một mình ở đây sao?”
Chu An thành thật gật đầu.
Sau đó nhỏ nhẹ nói: “Trong phim mấy chỗ như thế này rất u ám.”
Thẩm Chu Niên nhìn tu viện ngập tràn hoa cỏ xanh tươi dưới ánh mặt trời, giống một nơi dùng để uống trà chiều. Anh tiến lại gần Chu An, nhỏ giọng dọa cô: “Vậy em phải nhớ rõ số điện thoại của anh, tốt nhất là đặt nó lên vị trí đầu tiên. Nếu buổi tối sợ đến mức không ngủ được thì có thể gọi cho anh, biết chưa?”
Chu An gật đầu như gà mổ thóc: “Biết rồi ạ.”
Thẩm Chu Niên vui vẻ nhếch môi.
Bọn họ đi về phía trước khoảng năm phút, có hai nữ tu mặc áo choàng trắng xám đi tới, dùng tiếng Đức nói chuyện với Thẩm Chu Niên. Người còn lại nói tiếng Trung Quốc có vẻ trẻ hơn, thân thiện tiến đến bên cạnh Chu An, tỏ ý rất hoan nghênh cô.
Nữ tu người Hoa chắp tay trước ngực: “Ôi thượng đế, cảm tạ ngài đã mang một tiên nữ tới đây!”
Chu An cảm nhận được sự nhiệt tình từ giọng nói của nữ tu người Hoa, cũng như từ tu viện. Quả nhiên lúc bước vào, Chu An đã cảm nhận được bầu không khí vui vẻ.
Phía đông có ca sĩ đang đàn hát, phía tây có diễn viên diễn kịch, phía sau hình như đang chơi trò chơi. Cho dù là chỗ nào cũng rất náo nhiệt, ai nấy đều cười vang.
Hóa ra lúc nãy Thẩm Chu Niên dọa cô…..
Chu An mím môi, lén véo vào thắt lưng của Thẩm Chu Niên một cái để trả thù.
Thẩm Chu Niên chỉ cảm thấy thắt lưng hơi nhột, anh nghi hoặc quay đầu lại nhìn Chu An một cái, sau đó lại quay đầu đi.
Nữ tu người Hoa phiên dịch lời của trưởng nữ tu cho Chu An nghe: “Tu viện chỗ này của chúng tôi là một nơi an ủi tinh thần. Chúng tôi hy vọng khi ở đây, các cô gái có thể giảm bớt ốm đau, vui vẻ sống qua từng ngày. Đó chính là sứ mệnh của chúng tôi.”
“Chúng tôi có phòng cầu nguyện, phòng tĩnh tâm, phòng tập yoga, ngoài ra còn có các hoạt động khác như câu lạc bộ sách, âm nhạc, làm bánh.” Vị trưởng nữ tu chậm rãi giới thiệu: “Cô Chu muốn tổ chức hoạt động nào, chúng tôi sẽ cố hết sức để phối hợp. Ở trong này mọi người không phải là bạn chung phòng bệnh, mà là bạn cùng nhau chơi.”
Chu An nghe vậy, mũi có hơi chua xót.
Thẩm Chu Niên thật tốt bụng.
Chu An đi theo họ lên tầng ba, phòng đầu tiên bên trái thang máy chính là phòng của cô.
Từ tiếng vang có thể nghe ra không gian bên trong rất lớn, có thể lớn gần bằng phòng bệnh của bà nội ở viện dưỡng lão. Trên sàn nhà có các chỉ dẫn dành cho người mù, tất cả đồ dùng trong phòng được làm viền mềm để tránh va đập.
Chu An và Thẩm Chu Niên ăn trưa ở tu viện. Hai người cùng với nữ tu người Hoa lúc nãy dẫn đường cho họ và một nữ tu khác ngồi thành một bàn ăn.
Chu An không yêu cầu món ăn Trung Quốc, cô nhờ lấy giùm cô một phần thức ăn địa phương. Lần đầu ăn thử, mỗi thứ cô đều ăn một ít. Có lẽ do chưa quen với khẩu vị nên không ăn được nhiều lắm.
Sau khi ăn xong, trưởng nữ tu còn có việc bận nên để nữ tu người Hoa dẫn bọn họ đi dạo một vòng quanh tu viện.
Trong khu vườn nhỏ yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng chim hót.
Sau khi trở lại phòng, nữ tu bưng trà lên cho bọn họ: “Đây là trà Long Tỉnh, tôi không biết cách pha trà cho lắm, mọi người đừng chê nhé.”
“Cảm ơn.” Chu An nói.
Nữ tu rời khỏi phòng, đi kiểm tra tình hình của những người khác.
Thẩm Chu Niên thấy trên mặt Chu An có chút nước mờ mờ bốc lên. Các đường nét trên gương mặt Chu An bị hơi nước bao phủ như một bức tranh thủy mặc, anh nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
Chu An uống một ngụm trà, cười nói: “Rất thích.”
“Ngoại trừ các hoạt động trong tu viện, em còn muốn học cái gì nữa không?” Thẩm Chu Niên tự hỏi tự trả lời: “Tuần này tôi phải bay đi bay về giữa Trung Quốc và Đức để xử lý một số chuyện. Trước khi tôi rời đi sẽ sắp xếp mọi thứ thật tốt.”
Rời đi…..
Chu An chỉ nắm bắt được từ này.
Dường như cô có tâm lý kháng cự hai từ này. Đầu tiên là Đại Hoàng, tiếp đến là bà nội. Tất cả đều khiến cô sợ hãi cảm giác rời đi này.
Nhưng cô biết đây là chuyện bình thường. Bây giờ Thẩm Chu Niên là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, cô rất dễ sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh.
Chu An giả vờ không để ý, chỉ nói: “Em muốn học tiếng Đức.”
Tuy rằng ở đây có nữ tu người Hoa, hai vị phụ trách chăm sóc cô biết tiếng Trung. Nhưng cô muốn hòa nhập với nơi này, thì học tập ngôn ngữ của bọn họ là điều không thể thiếu.
“Được.” Thẩm Chu Niên rất hài lòng với thái độ chủ động của Chu An, anh nói: “Tôi sẽ sắp xếp giáo viên dạy ngôn ngữ cho em.”
Đợi trong phòng một lát, Thẩm Chu Niên đi ra ngoài một chuyến. Đến lúc trở về, trên tay anh cầm một chiếc điện thoại mới cho Chu An.
“Em làm quen với một vài chỉ lệnh một chút.” Thẩm Chu Niên ngồi trên ghế sô pha, cách Chu An mười centimet, chỉ dạy cho cô từng chút một, cuối cùng anh nhẹ giọng nói: “Trong điện thoại này, số đầu tiên là số của tôi, thứ hai là của người phụ trách chăm sóc em. Nếu như em nhàm chán thì có thể tìm tôi.”
“Anh không bận việc sao?” Chu An nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của anh, công việc của những người giàu như anh có khi càng bận rộn hơn cả Phó Minh Sâm: “Có việc gì em sẽ nhắn lại cho anh.”
“Không cần phải nhắn lại.” Thẩm Chu Niên không khỏi bật cười, nói: “Tôi biết bên nào quan trọng hơn, tôi sẽ nghe điện thoại của em.”
Chu An ngẩn người, nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Chu Niên đứng lên, nói với Chu An: “Em đứng lên một chút.”
Chu An không biết tại sao anh bảo mình đứng dậy. Cô không nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng mở cửa và có tiếng bước chân đi đến. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, chắc là của một cô gái.
Thẩm Chu Niên lùi ra phía sau vài bước, xoay người đưa lưng về phía Chu An, nói với người vừa mới tới: “Làm phiền cô rồi.”
“Không có gì phiền cả.” Cô gái cười đáp, sau đó cô cầm thước dây đi đến trước mặt Chu An, lễ phép nói: “Cô Chu, cô giơ hai tay lên một chút. Tôi giúp cô lấy số đo.”
Chu An ngơ ngác làm theo.
Đợi cô gái kia thống kê xong số liệu, cô ấy đưa tờ giấy đó cho Thẩm Chu Niên. Thẩm Chu Niên bỏ tờ giấy vào trong ví tiền, xoay người nói với Chu An: “Tôi giúp em đi mua chút quần áo, em thích màu gì nhất?”
Chu An nghĩ đến trong tờ giấy đó ghi số đo ba vòng của cô, mặt hơi đỏ. Cô hơi khẩn trương nói: “Sao cũng được. Em không nhìn thấy, mặc màu gì cũng giống nhau cả thôi.”
Thẩm Chu Niên nhìn cô, ánh mắt hơi sắc bén, giọng của anh hơi nghiêm túc: “Cứ coi như là mặc cho tôi xem. Em chọn một màu đi.”
Chu An nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Em khá thích màu nude.”
Thẩm Chu An đứng yên không nhúc nhích. Anh dùng kinh nghiệm sống hai mươi mốt năm của mình cũng không thể nghĩ ra đó là màu gì, nên không được tự nhiên hỏi: “Màu nude… Là màu gì?”
Chu An cười.
Cô cố gắng để mình cười không quá lộ liễu, bình tĩnh vài giây rồi mới nói: “Màu be, màu trắng sữa, màu hồng nhạt gì gì đó gần giống màu nude.”
“Biết rồi.” Thẩm Chu Niên nhìn chằm chằm cô, giọng điệu trêu chọc nhưng cũng rất chân thành: “Em cứ cười anh đi. Đừng đè nén cảm xúc. Sau này ở đây em muốn cười thì cứ cười, muốn khóc thì cứ khóc, không cần phải để ý ánh mắt của bất kỳ người nào cả.”