Phó Minh Sâm nắm tay Chu An trở về biệt thự Gia Ninh. Những người giúp việc trong biệt thự, bao gồm cả dì Khương đều cực kỳ vui vẻ.
Có vẻ như mâu thuẫn giữa cặp tình nhân nhỏ đã được giải quyết ổn thỏa, công việc của bọn họ được giữ lại rồi!
Hai ngày không gặp, Chu An gầy đi rất nhiều, sắc mặt lộ vài phần tiều tụy. Phó Minh Sâm biết cô mới bình phục sau cú sốc nên không hỏi cô quá nhiều chuyện, chỉ bảo người giúp việc đưa cô đi tắm rửa.
“Buổi tối em muốn ăn gì?” Phó Minh Sâm đứng trước cửa phòng ngủ của cô hỏi: “Anh bảo dì Khương đi chuẩn bị.”
Chu An cởi từng lớp quần áo, sau đó ngâm mình vào trong làn nước ấm, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ phòng tắm: “Làm những món anh thích đi.”
Phó Minh Sâm mím môi cười nhẹ một tiếng. Chỉ cần làm những món anh ta thích ăn, xem ra Chu An vẫn rất để ý đến anh ta.
Có lẽ qua một khoảng thời gian, vướng mắc trong tâm lý của cô đối với anh ta sẽ được gỡ giải thôi.
Phó Minh Sâm đi đến cửa phòng bếp, bảo dì Khương làm vài món Chu An thích ăn.
Chu An sấy tóc, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy giọng Phó Minh Sâm vẫn còn ở đây, cô hơi ngạc nhiên: “Anh Phó, đêm nay anh không cần đi cùng với cô Tần sao?”
Nghe thấy đề tài nguy hiểm này, dì Khương vội vàng dọn dẹp, sau đó ra lệnh cho mấy người làm kia đi ra phòng khách.
Phó Minh Sâm bỗng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Chu An, anh ta im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Không cần, hôm nay anh chỉ ở đây với em.”
Giọng nói anh ta lộ vẻ chán nản cùng một chút tức giận, giống như đang bực mình với chính mình, lại giống như đang khó chịu khi Chu An hỏi vấn đề này trong khi hai bọn họ đang ở cùng nhau.
Anh ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao, trong lòng anh ta chỉ có Chu An. Còn đối với Tần Duyệt Nhan, anh ta chỉ đang lợi dụng cô ấy mà thôi.
Qua vài giây, Phó Minh Sâm không nhịn được, cau mày nói: “Sau này trước mặt anh, em không cần phải nhắc đến cô ấy. Cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Anh có thể đảm bảo.”
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Chu An ngẩng đầu cười: “Được, em nghe lời anh Phó.”
Trên mặt Phó Minh Sâm lại hiện ra ý cười, anh ta gặp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong chén của Chu An: “Anh bảo dì Khương làm món sườn xào chua ngọt mà em thích nhất.”
“Cảm ơn.” Chu An cười cười, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Phó Minh Sâm rung lên một cái. Anh ta mở điện thoại ra, là Tần Duyệt Nhan gửi tin nhắn đến cho anh ta.
Tần Duyệt Nhan:【Em tưởng đêm nay anh sẽ ở lại công ty tăng ca /icon dở khóc dở cười/, em còn đóng gói đồ ăn của Thanh Hà Đường mang tới cho anh】
Phó Minh Sâm theo bản năng liếc nhìn Chu An một cái, mặc dù chắc chắn cô không phát hiện ra điều gì, nhưng anh ta vẫn có chút chột dạ.
Anh ta buông đũa, nhanh chóng trả lời lại:【Em vẫn còn ở công ty của anh sao? Bây giờ anh qua đó tìm em.】
Tần Duyệt Nhan gửi một đoạn voice chat đến, Phó Minh Sâm nhấn chuyển thành văn bản:【Không cần đâu, không cần đâu. Thư ký nói hôm nay anh không khỏe nên về sớm nghỉ ngơi. Em tới không đúng lúc. Anh đã ăn cơm chưa?】
Phó Minh Sâm:【Đang ăn.】
Tần Duyệt Nhan:【Em muốn nhìn xem anh ăn những gì / icon thăm dò】
Phó Minh Sâm cau mày nhìn tin nhắn vừa gửi tới. Anh ta đảo mắt một vòng nhìn bàn ăn, sau đó cầm điện thoại chụp món ăn trước mặt mình, cố gắng không để Chu An và đồ ăn của cô lọt vào ống kính.
Tần Duyệt Nhan:【Hóa ra anh thích ăn những món này, lần sau em sẽ mang đến cho anh!】
Tần Duyệt Nhan lại gửi thêm một tin nhắn nữa:【Tối mai chúng ta tới Thanh Hà Đường ăn cơm tối nhé. Em có chuyện vui muốn nói với anh~ 】
Phó Minh Sâm trả lời lại:【Đương nhiên là được, anh sẽ dành chút thời gian đi ăn tối với em.】
Đợi đến lúc Phó Minh Sâm bỏ điện thoại xuống, Chu An đã ăn xong từ lâu. Cô im lặng ngồi thẳng trên ghế chờ anh ta. Phó Minh Sâm nhìn chén của cô, còn hơn nửa chén cùng với miếng thịt anh ta gắp cho cô.
Quên đi, chắc là nguội rồi, không nên ăn nữa.
Sau khi ăn xong, Phó Minh Sâm muốn dẫn Chu An đi dạo xung quanh. Chu An lắc đầu, nói cô mệt rồi, không muốn đi dạo.
Phó Minh Sâm mở TV ngoài phòng khách lên, trên TV đang chiếu một bộ phim hài mới được lên sóng. Anh ta gọi Chu An tới xem. Chu An ngồi xem mười phút, sau đó ngáp ngắn ngáp dài.
Chu An mở miệng nói: “Anh Phó, em mệt rồi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.”
Bàn tay cầm điều khiển của Phó Minh Sâm bất giác di chuyển, anh ta mím môi nói: “Được, ngủ ngon.”
Anh ta tắt TV.
Một mình anh ta xem phim không có ý nghĩa gì cả, huống hồ anh ta cũng không thích xem phim. Anh ta chỉ muốn ở bên cạnh Chu An lâu thêm một chút.
Phó Minh Sâm đi phía sau Chu An, duy trì khoảng cách một mét, im lặng một lát rồi nói: “Tối mai anh có việc, nên sẽ không tới đây.”
“Vâng.” Chu An cũng không hỏi gì nhiều.
Cô đóng cửa lại.
Rửa mặt trong phòng vệ sinh xong, Chu An gọi điện thoại cho y tá chăm sóc bà nội ở viện dưỡng lão.
Y tá nói bà cụ vẫn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon.
Chu An nhớ rõ, từ lúc lên máy bay đến lúc tới viện dưỡng lão, bà nội vẫn luôn ngủ. Cô hơi hoang mang. Y tá kiên nhẫn giải thích với cô, nói bà cụ đã quên rất nhiều thứ. Nếu như bà không có áp lực hay lo lắng gì thì sẽ ngủ nhiều hơn bình thường một chút.
Chu An hơi yên tâm.
Ngày hôm sau, đợi Phó Minh Sâm đi làm rồi, Chu An hủy bỏ buổi học sáng nay, sau đó bảo lái xe đưa cô tới viện dưỡng lão. Hai tuần này là tuần thi cuối học kỳ của Trương Phượng Khiết nên cô xin nghỉ, vì thế nhiệm vụ đi cùng Chu An được giao cho dì Khương.
Dì Khương nhìn môi trường xung quanh viện dưỡng lão, nghĩ thầm, Phó tổng thật sự để tâm tới Chu An. Bà nhỏ giọng nhắc nhở: “An An, phía trước có một bậc thang tam cấp, cẩn thẩn một chút.”
“Cảm ơn dì Khương.” Chu An bước đến chỗ đó, dùng gậy dò đường đo đạc một chút, sau đó bước lên.
Chu An mang theo món cháo hải sản thanh đạm do dì Khương làm đến.
Y tá vừa mới tới phòng bệnh của bà cụ ra, thấy Chu An tới thì chậm rãi đi đến trước mặt cô chào hỏi, tiện thể báo cáo tình huống sáng nay của bà cụ.
“Sáng nay bà cụ ăn hai miếng, sau đó nằng nặc đòi chúng tôi đưa bà ấy đi tìm cháu gái.” Y tá khó xử nhìn Chu An.
“Cảm ơn cô, tôi biết rồi. Để tôi đến an ủi bà nội.” Chu An cong môi cười, rồi đi vào phòng bệnh.
Dì Khương đứng ở bên ngoài, không quấy rầy không gian chung của hai người.
“Bà nội.” Chu An gọi một tiếng, không nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh. Cô cẩn thận đi vào trong, dùng giọng địa phương gọi một tiếng: “Bà nội.”
Giọng nói mềm mại uyển chuyển đặc trưng của miền sông nước Giang Nam vang lên khiến bà cụ chú ý. Bà nhìn ra phía ngoài cửa, nhìn về phía Chu An, nghi ngờ: “An An? Là An An của bà nội sao?”
“Là cháu, là cháu, bà nội.” Chu An cầm lấy tay của bà cụ, rơi nước mắt.
Đại não của bà cụ khi thấy Chu An khóc lập tức tỉnh táo, ký ức mấy ngày qua lại hiện lên. Bà cụ nhìn ánh mắt của Chu An, giơ tay lên trước mặt cô quơ quơ vài cái, nhưng đồng tử của Chu An không có phản ứng nào.
Cả người bà cụ lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững.
Đôi mắt vẩn đục của bà cụ đã ươn ướt, bà kéo Chu An ngồi xuống ghế sô pha, nâng tay xoa nhẹ lưng của chu An. Giống như trước đây, mỗi lần Chu An từ trong ác mộng tỉnh lại, bà cụ thường xuyên an ủi cô như vậy.
Chu An lau nước mắt, cười nói: “Bà nội, cháu không sao đâu.”
“Mắt sao lại bị thương thế?” Bà cụ hỏi.
“Không cẩn thận nên bị ngã ạ.” Chu An không nói thật. Cô sợ, nếu như nhắc tới ba ruột và mẹ kế, bà nội sẽ liều mạng với họ mất. Bây giờ bà cụ không thể chịu được kích thích quá lớn.
Bà cụ trì hoãn vài phút, sau đó chậm rãi lấy vài tờ tiền giấy trong túi ra – chính là những tờ tiền ngày hôm qua Chu An trả lại cho bà.
Bà cụ nhét mấy tờ tiền vào trong tay Chu An, giọng điệu không cho phép từ chối: “Cháu cầm trước đi, trong nhà còn quyển sổ tiết kiệm. Bà nội sẽ nghĩ cách đi vay chút tiền, đưa cháu đến bệnh viện tốt nhất để khám mắt.”
“Nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách. Cháu còn nhỏ như vậy, không thể để cả đời này không nhìn thấy được.” Bà cụ thấp giọng nói.
Chỉ vài tờ tiền mỏng manh, nhăn nheo, nhưng lại khiến lòng Chu An nặng trĩu.
Sao cô có thể nói ra sự thật là cô sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa chứ?
Chu An nuốt nước miếng, cười nói: “Bà nội, không cần phải lo lắng cho cháu đâu, bạn trai cháu sẽ mời bác sĩ giỏi về mắt nhất để chữa cho cháu, nhưng mà vị bác sĩ ấy rất bận rộn. Bà cũng biết bác sĩ giỏi thì sẽ có rất nhiều bệnh nhân mà. Chờ ông ấy sắp xếp đến lượt cháu thì cháu có thể trị khỏi mắt rồi.”
“Bạn trai?” Bà nội Chu An hoang mang suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ hình như mình có nghe người khác nhắc tới bạn trai của Chu An. Là cậu ta cử người tìm bà về, sau đó đưa bà lên thủ đô đoàn tụ với cháu gái, còn sắp xếp viện dưỡng lão tốt như thế này cho bà.
“Bà nội nhớ rồi.” Bà nội Chu An cầm lấy phích nước bên cạnh cô, mở ra rồi đặt lên bàn, nói: “Lần sau nếu rảnh thì dẫn cậu ấy tới gặp bà nội.”
Tuổi càng lớn, bà cụ lại càng sợ mình sẽ bỏ cháu gái ở lại một mình.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải nhìn xem bạn trai Chu An là người như thế nào. Nếu như đến lúc bà đi rồi, Chu An bị cậu ta xem thường, linh hồn của bà có thể tìm được người bắt nạt cháu gái bà.
“Vâng.” Chu An đáp: “Chờ anh ấy không bận nữa, cháu sẽ dẫn anh ấy tới gặp bà.”
Chu An ngửi thấy mùi cháo hải sản, cô ngồi xuống bàn, nói: “Đây là cháo của dì chăm sóc cháu nấu. Cháu mang đến cho bà ăn thử một chút. Sáng nay bà ăn ít lắm đúng không ạ?”
Bà cụ nở nụ cười: “Bây giờ đói rồi.”
—–
Phố thị lên đèn.
Những nhà hàng nổi tiếng trong thủ đô tràn ngập ánh sáng của đèn lồng, dòng suối chảy róc rách. Phong cảnh hữu tình như thế, Tần Duyệt Nhan lại chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phó Minh Sâm, càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Tuy rằng không đến mức nhìn qua một lần đã nhớ như in giống như anh họ cô, nhưng cũng cực kỳ đẹp trai.
Nhà hàng này mỗi ngày chỉ đón lượng khách có hạn, Tần Duyệt Nhan vất vả lắm mới đặt chỗ được, sau đó Tần Duyệt Nhan lấy điện thoại ra chụp các món ăn, còn nhân tiện chụp lén sườn mặt của Phó Minh Sâm.
Tần Duyệt Nhan chống cằm, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm, nói: “Anh Minh Sâm, em có thể đăng ảnh chụp của hai chúng ta lên vòng bạn bè và Weibo được không?”
Phó Minh Sâm: “Có thể.”
Phó Minh Sâm đang lau đũa cho Tần Duyệt Nhan, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô: “Đúng rồi, chuyện vui mà em nói là chuyện gì thế?”
Tần Duyệt Nhan giả vờ thần bí, sau đó không nhịn được, nói: “Em đến tập đoàn Thẩm thị thực tập rồi! Lúc trước em có nghe anh nhắc đến nhà anh muốn hợp tác với anh họ em, nên em đã xin đến Đường Tống để thực tập.”
Phó Minh Sâm gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt, cười lên theo bản năng: “Anh rất vui.”
“Em không thích ăn thịt, cho anh đó.” Tần Duyệt Nhan gắp trả lại miếng sườn xào chua ngọt cho Phó Minh Sâm, rung đùi đắc ý nói: “Em cũng giúp anh như thế rồi, có phải anh Minh Sâm cũng nên tỏ chút thành ý không?”
Phó Minh Sâm có hơi không hiểu ám chỉ của Tần Duyệt Nhan.
Quần áo? Túi xách? Xe? Mấy thứ này Tần Duyệt Nhan không thiếu.
Mắt Tần Duyệt Nhan hơi giật giật, không nghe được câu nói ngọt ngào từ miệng của Phó Minh Sâm khiến cô buồn bực bĩu môi. Quên đi, anh Minh Sâm lần đầu tiên yêu đương, không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi. Lính mới cần phải có người dẫn dắt.
Tần Duyệt Nhan vươn tay ra nắm lấy tay anh ta, chớp mắt nói: “Cuối tuần em phải đi London để tham dự tuần lễ thời trang. Em muốn anh tạm gác lại công việc, cùng em qua đó. Chúng ta ra nước ngoài hẹn hò hai ngày.”
Phó Minh Sâm tự hỏi vài giây, thời gian hai ngày cũng không phải quá dài. Anh ta gật đầu, đáp: “Được, để anh sắp xếp công việc một chút, dành chút thời gian rảnh đưa em đi chơi.”
“Nói rồi đấy nhé, đến lúc đó anh phải tắt điện thoại, để ở chỗ của em.” Tần Duyệt Nhan vui vẻ ra mặt: “Chỉ có hai ngày thôi, chúng ta phải chơi thật vui, không được để bất cứ chuyện gì làm phiền.”