Ở bãi đỗ xe, tài xế thấy Chu An đi ra thì vội vàng chạy tới, tiến lên đón cô, quan tâm hỏi: “Cô Chu An, xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Đương nhiên anh ta thấy được vết cà phê trên váy của Chu An.
Chu An mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào.
Tài xế cũng lên xe, quay đầu hỏi cô: “Có cần để Phó tổng cử người đến xử lý không ạ?”
Nếu như cô Chu An bị bắt nạt khi đi cùng với anh ta, thì chắc công việc nhẹ nhàng lương cao này của anh ta sẽ mất. Lúc này, tài xế cực kỳ hối hận vì một tiếng trước đã lười biếng, không đi theo Chu An để chăm sóc cô.
Chu An kéo cửa kính xe xuống, để khí lạnh thổi vào, cô hít sâu một hơi, sau đó đưa tay mò mẫm phía sau lấy một cái chăn đắp lên đùi.
Giọng nói của cô rất nhẹ: “Không cần nói cho anh ấy. Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận làm bẩn váy thôi.”
Trở lại biệt thự Gia Ninh, Chu An về phòng của mình rồi lập tức đóng cửa lại. Ném gậy dò đường xuống, cô bịt miệng, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vào phòng vệ sinh.
“Ọe —–“
Hai tay Chu An chống trên thành bồn cầu, ngồi xổm xuống đất nôn ọe.
Dạ dày vẫn còn khó chịu, nhưng chỉ có thể nôn khan. Một bên Chu An duy trì tư thế nôn, một bên cởi chiếc váy ra ném vào thùng rác.
Cô cởi hết quần áo, mở nước vòi sen, dùng nước ấm để tắm rửa.
Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm!
Hai tay Chu An dùng sức chà xát chỗ đùi bị người kia chạm vào, khiến làn da sưng đỏ một mảng. Lúc này, trong đầu Chu An đang cực kỳ rối rắm, cô vừa nghĩ tới bàn tay to lớn dơ bẩn kia, giây tiếp theo lại nghĩ tới cô gái có hương nước hoa hồng kia.
Trong lúc sơ ý, Chu An trượt chân ngã xuống sàn nhà trong phòng tắm. Hai đầu gối cô đụng phải thành bồn tắm, nước mắt lập tức chảy ra.
Chu An ngồi xổm trong bồn tắm lớn, hay tay ôm đầu gối, đầu gối lên cánh tay. Đây là tư thế của người thiếu cảm giác an toàn. Nước mắt cùng với dòng nước ấm của vòi hoa sen hòa lẫn với nhau, không biết là do đau hay là buồn.
—–
Sự việc Chu An bị sàm sỡ chỉ là khúc nhạc đệm trong ngày của Tần Duyệt Nhan. Thấy cảnh sát dẫn người đàn ông đó đi, Tần Duyệt Nhan và cô bạn kia cũng xách túi ra về.
Sau khi lên xe riêng, Tần Duyệt Nhan suy nghĩ một chút rồi xuống xe. Cô ấy lấy chiếc túi vừa mua ở trung tâm mua sắm trong cốp xe ra, bên trong là một chiếc khuy măng sét cô mua cho Phó Minh Sâm.
Cô nói với cô bạn và tài xế trong xe: “Phiền chú Lưu đưa Niệm Niệm trở về, cháu còn có chỗ này muốn đi, cháu đi trước đây.”
Tần Duyệt Nhan đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến tập đoàn Phó thị.
Đứng trước cao ốc tổng bộ của tập đoàn Phó thị, đột nhiên Tần Duyệt Nhan có hơi chần chừ. Cô không báo trước mà cứ thế đến thẳng công ty của Phó Minh Sâm, liệu anh có cảm thấy cô liều lĩnh quá hay không?
Nhưng mà sau khi xác định thái độ của mình đối với Phó Minh Sâm xong, cô chỉ muốn gặp anh ngay lập tức.
Quản lý cấp cao của công ty không phải nói muốn gặp là có thể gặp được.
Tần Duyệt Nhan đứng trước cửa quán cà phê dưới lầu của tập đoàn Phó thị, gửi cho Phó Minh Sâm một tin nhắn, nói bây giờ cô đang ở dưới lầu công ty anh, không biết bây giờ anh có thời gian gặp mặt hay không, cô có chuyện muốn nói với anh.
Phó Minh Sâm tạm dừng cuộc họp, bước ra khỏi phòng họp trước ánh mắt tò mò của các quản lý, sau đó bấm thang máy đi xuống lầu.
Vài phút sau, anh đã xuất hiện ở phía đối diện Tần Duyệt Nhan.
Tần Duyệt Nhan đang nhàm chán nghịch điện thoại thì thấy có tin nhắn của Phó Minh Sâm gửi đến:【Ngẩng đầu】
Tần Duyệt Nhan mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Minh Sâm đang đứng ở phía đối diện. Trái tim cô đập lỡ một nhịp, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Người đàn ông này đúng là khiến người ta phải động lòng.
“Không bận sao?” Tần Duyệt Nhan khẽ cười nói: “Ba phút trôi qua vẫn không thấy tin nhắn trả lời của anh, em còn tưởng anh đang bận họp.”
Phó Minh Sâm ga lăng đẩy cửa giúp cô, cười ôn hòa, nói: “Từ tầng mười bảy xuống đến đây mất khoảng ba phút, lần sau tôi sẽ cố gắng nhanh hơn.”
Anh nhìn khuôn mặt của Tần Duyệt Nhan, bổ sung thêm: “Không để em phải chờ.”
Mặt Tần Duyệt Nhan đỏ lên. Đây là câu nói mà một người đàn ông nghiêm túc như anh có thể nói ra sao.
“Tôi dẫn em đi tham quan công ty một chút nhé?” Phó Minh Sâm không hỏi mục đích Tần Duyệt Nhan đến đây.
Tần Duyệt Nhan đương nhiên là muốn. Khi thích một người, bạn sẽ càng tò mò hơn về công việc và cuộc sống của người đó. Cô mím môi, cười rộ lên: “Nếu như các anh tiện.”
Hiện nay Phó thị đang tập trung vào thị trường đồ gia dụng, chủ yếu là sô pha, giường ngủ, đồ dùng vệ sinh và nước hoa. Công ty đã có mặt ở các thành phố lớn và nhỏ trên khắp cả nước, đáp ứng nhu cầu của thế hệ trẻ.
Từ lúc Tần Duyệt Nhan bước vào đại sảnh cùng với Phó Minh Sâm, ánh mắt của tất cả nhân viên trong công ty đều dính chặt trên người bọn họ.
Ngay cả người da mặt dày như Tần Duyệt Nhan cũng có hơi xấu hổ, nhưng dường như Phó Minh Sâm không cảm thấy, ngược lại còn tự nhiên nghiêng người nói chuyện với Tần Duyệt Nhan.
Có thể thấy quan hệ của hai người cực kỳ không bình thường, sự không kiêng kị của Phó Minh Sâm khiến trong lòng Tần Duyệt Nhan cực kỳ vui vẻ.
Phó Minh Sâm thoải mái đưa cô đi tham quan một số phòng ban, sau đó lại dẫn cô đến văn phòng của mình, kéo rèm lại, khóa cửa.
Nhóm chat trong công ty đã sớm thảo luận sôi nổi xem cô gái Phó Minh Sâm đưa đến là ai. Mấy thư ký của tổng giám đốc cũng tụ nhóm lại, nhỏ giọng thảo luận.
“Tôi biết người này! Là một thiên kim nhà giàu có vài triệu lượt theo dõi trên ins. Trời ạ, cô ấy ngoài đời còn xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều!”
“Lần đầu tiên tôi thấy tiểu Phó tổng đưa một cô gái tới công ty đó. Đây không phải là bà chủ tương lai của chúng ta đấy chứ?”
“Hơn nửa là đúng rồi, môn đăng hộ đối, thật là xứng đôi mà!”
“Thật ra không thể nói là môn đăng hộ đối được, nhà Phó tổng của chúng ta vẫn kém nhà cô Tần kia khá nhiều đó.”
“Nếu tiểu Phó tổng của chúng ta và cô Tần có thể thành đôi, vậy chẳng phải anh ấy sẽ nhanh chóng lên nắm quyền sao? Chúng ta không cần phải…. chịu đựng cơn tức giận của đại thiếu gia bên kia nữa.”
“Suỵt! Nhỏ tiếng chút đi…..”
…..
Tần Duyệt Nhan lấy một chiếc hộp trong túi mua sắm cô cầm theo ra, đặt trong lòng bàn tay Phó Minh Sâm: “Buổi chiều đi mua sắm, em nhìn thấy cái khuy măng sét này, thấy nó rất thích hợp với anh nên đã mua.”
“Cô Tần thật có lòng,” Phó Minh Sâm nhìn khuy măng sét, rõ ràng không phải phong cách của anh, nhưng vẫn nói: “Tôi rất thích.”
Tần Duyệt Nhan kéo tay Phó Minh Sâm, cởi khuy măng sét cũ của Phó Minh Sâm ra, đeo cái mới lên. Phó Minh Sâm nhìn chằm chằm bàn tay đang tháo chiếc khuy măng sét sẫm màu mà anh thường dùng ra, có hơi mất tập trung.
Ánh mắt trở nên ngưng trệ.
Nhưng Tần Duyệt Nhan lại hiểu lầm. Cô tưởng vì mình đến gần nên Phó Minh Sâm không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô để che dấu.
“Anh Minh Sâm có hơi đáng yêu đó.” Tần Duyệt Nhan thấp hơn anh một cái đầu, lúc nhìn anh phải ngẩng đầu lên. Hai người đứng gần nhau, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, hơi thở đan xen vào nhau, sau đó Tần Duyệt Nhan đột nhiên kiễng chân, hôn lên mặt Phó Minh Sâm.
Phó Minh Sâm hoàn hồn lại, mở to mắt, lần này thật sự không biết phải làm thế nào.
Tim Tần Duyệt Nhan đập rất nhanh, cô hôn anh hoàn toàn là vì nhất thời rung động, hôn xong đến chính mình cũng căng thẳng. Nhưng thấy vẻ mặt gần như cứng ngắc của Phó Minh Sâm, Tần Duyệt Nhan lại bị chọc cười.
Để giảm bớt sự xấu hổ, Tần Duyệt Nhan giả vờ cười đùa nói: “Này…..Đây không phải là lần đầu tiên anh Minh Sâm được con gái hôn đấy chứ?”
Phó Minh Sâm sững sờ “Ừm” một tiếng.
Anh nhớ ra, An An vẫn chưa từng hôn anh.
Cảm giác áy náy nhanh chóng bao phủ khắp người anh.
Tần Duyệt Nhan kinh ngạc, sau đó lại thầm vui vẻ. Chưa từng có người nào hôn Phó Minh Sâm, nói cách khác, cô chính là mối tình đầu của Phó Minh Sâm sao?
Vậy cô lại càng phải quý trọng đoạn tình cảm này rồi.
“Vậy hôm nay chính là ngày đầu tiên của chúng ta?” Tần Duyệt Nhan nhìn về phía đôi tai đỏ ửng của Phó Minh Sâm.
Phó Minh Sâm cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, miễn cưỡng cười trừ một cái, cúi đầu nắm chặt tay của Tần Duyệt Nhan, gật đầu nói: “Được.”
Các giám đốc vẫn đang ngồi trong phòng họp đợi Phó Minh Sâm nên đã cử người đến hỏi. Thấy anh đang bận, Tần Duyệt Nhan có hơi tiếc nuối vì không thể dành nhiều thời gian cho ngày đầu tiên bọn họ xác định quan hệ, nhưng dù sao công việc vẫn quan trọng hơn.
Tần Duyệt Nhan lưu luyến bàn tay của anh, sau đó nói: “Anh Minh Sâm làm việc đi, em về đây.”
Phó Minh Sâm giữ chặt tay cô, cúi đầu hỏi: “Cuộc họp của anh còn nửa tiếng nữa là kết thúc, hay em chờ anh một chút, chúng ta cùng đi ăn bữa tối?”
Tần Duyệt Nhan: “Được.”
Nửa tiếng sau, Phó Minh Sâm hiên ngang nắm tay Tần Duyệt Nhan ra khỏi công ty, vài nhân viên đi ngang qua còn lén lút chụp ảnh của bọn họ rồi gửi vào trong nhóm chat.
Trên tầng cao nhất, Phó Tấn Hoa đứng trước cửa sổ sát đất che miệng ho khan một tiếng, nhìn xuống phía dưới thấy Phó Minh Sâm đang ga lăng mở cửa xe giúp Tần Duyệt Nhan. Ông hài lòng, cong môi cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Nhà hàng trên tầng cao nhất trong trung tâm thương mại, tiếng đàn piano êm dịu phát ra từ chiếc dương cầm ở bên cạnh. Phó Minh Sâm kéo ghế ra giúp Tần Duyệt Nhan, sau khi cả hai ngồi xuống, anh lại thân thiết gọi món giúp cô.
Ngày hẹn hò đầu tiên, anh học được quá nhanh. Đây chính là thiên phú bẩm sinh của đàn ông sao? Tần Duyệt Nhan uống một ngụm rượu vang, nhìn chằm chằm Phó Minh Sâm, sau đó cười rộ lên.
Có lẽ gia giáo của Tần Duyệt Nhan chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn Chu An rất nhiều, nhưng cô cũng không quá im lặng. Mà ngược lại, cô còn nói rất nhiều, đề tài nói chuyện từ bắc tới nam khiến Phó Minh Sâm không thể tập trung ăn cơm được.
Lúc nghe Tần Duyệt Nhan nói về sự nghiệp làm blogger của mình, điện thoại trên bàn của Phó Minh Sâm bỗng sáng lên.
Tần Duyệt Nhan không cẩn thận nên đã nhìn thấy.
Là WeChat, nhưng bị ẩn tên người gửi.
Trên màn hình chỉ hiện dòng chữ【Bạn nhận được một tin nhắn WeChat】
Phó Minh Sâm không xem tin nhắn, anh tắt màn hình, nâng ly chạm nhẹ vào ly của Tần Duyệt Nhan, hơi hếch cằm ra hiệu cô cứ nói tiếp, tỏ vẻ rất hứng thú với chuyện của cô.
Lúc Tần Duyệt Nhan đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại, Phó Minh Sâm mới cầm điện thoại mở tin nhắn ra đọc.
Một tiếng trước, Chu An gửi cho anh một voice chat
Phó Minh Sâm không mở ra nghe, mà chọn chuyển thành văn bản.
Chu An:【Anh Phó, đêm nay anh có thể quay về biệt thự Gia Ninh một chuyến được không? Em có chuyện muốn nói với anh.】
Phó Minh Sâm mở ghi âm, trả lời: “Anh sẽ trở về muộn một chút.”
“Sao thế, tối rồi mà anh Minh Sâm còn có việc sao?” Tần Duyệt Nhan cầm túi đi từ lối đi phía sau Phó Minh Sâm đến chỗ ngồi, hỏi anh.
“Ừ”, Phó Minh Sâm nói: “Công việc có chút vấn đề.”
Tần Duyệt Nhan: “Vậy anh cứ bận….”
“Không cần.” Phó Minh Sâm cắt ngang lời cô: “Không phải chuyện gì lớn, anh đưa em về nhà trước đã. Muộn thế này rồi, một mình em về nhà anh không yên tâm.”
Có gì mà không yên tâm chứ, cô có lái xe chuyên dụng mà.
Nhưng Tần Duyệt Nhan không nói lời đó, cô vui vẻ nhận lời hộ tống của bạn trai mới.
Nhà của Tần Duyệt Nhan và biệt thự Gia Ninh ở hai hướng khác nhau của thành phố, đi đi về về cần chút thời gian. Lúc anh trở lại biệt thự Gia Ninh đã gần rạng sáng.
Đèn trong phòng khách sáng như ban ngày. Lúc Chu An ở một mình sẽ không bật đèn. Đối với cô mà nói, có bật đèn thì cũng không thể chiếu sáng thế giới của cô được.
Nhưng cô đang đợi Phó Minh Sâm trở về, cho nên bật đèn để đợi anh.
Phó Minh Sâm đổi giày rồi đi vào phòng khách, Chu An đang ngẩn người cũng hoàn hồn lại, đứng dậy xoay người đối mặt với anh, cười dịu dàng, giống như những ngày khác đợi anh trở về: “Anh Phó, anh trở về rồi.”
Phó Minh Sâm cởi áo khoác dính nước hoa của phụ nữ ra đặt ở một bên, đến gần cô nói: “Ừ. Anh về hơi trễ.”
“Không sao đâu.” Chu An đứng yên nói.
Cô rất gầy, dưới lớp váy ngủ hoa màu trắng lại càng nhỏ bé nhu nhược. Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt trắng thuần khiết của cô, hàng mi dày như lông chim khẽ chuyển động, tạo ra một vẻ đẹp mong manh.
Quả thật cô rất dễ bị thương.
Phó Minh Sâm liếc một cái đã nhận ra xương bánh chè của Chu An có một mảng vừa xanh vừa hồng, dưới làn da trắng muốt lại trở nên cực kỳ nổi bật.
“Sao lại bị thương thế?” Phó Minh Sâm nhíu mày, bước lên phía trước.
Nhưng lúc anh sắp chạm vào Chu An thì cô lại lùi về sau hai bước.
Phó Minh Sâm sững sờ ngay tại chỗ. Chu An chưa từng kháng cự anh như vậy.
Anh chậm rãi hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói dịu dàng của Chu An khiến trong lòng anh lộp bộp một tiếng, cơ thể cứng ngắc không thể động đậy.
Cô cười, nhẹ nhàng nói: “Anh Phó, có phải anh đang yêu đương với một cô gái khác không?”