Nhan Tịch hoảng hốt mấy giây, cho rằng khoảnh khắc kia chỉ là ảo giác, cô trộm ngắm Tạ Gia Diên, phát hiện vẻ mặt của anh vẫn trước sau như một, đặc biệt bình tĩnh tự nhiên.
Có lẽ anh căn bản không cảm thấy có cái gì, là cô nghĩ quá nhiều.
Mắc cỡ đỏ mặt, Nhan Tịch đứng dậy đi nhanh về phía mép giường.
"Em ngủ, hai anh ngủ ngon."
Bởi vì tâm trí không yên, khi cô đi ngang qua giường, cẳng chân không cẩn thận đụng phải, Nhan Tịch phản xạ có điều kiện mà kêu lên, đau đến thấu trời.
"Làm sao vậy?" Tạ Gia Diên quan tâm hỏi.
"Không..... không có việc gì, bị bóng dáng dọa rồi." Nhan Tịch chịu đau giải thích, xốc chăn nằm lên giường.
Cô nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng cái loại cảm giác tê dại truyền đến, ngay lúc đó anh cách cô gần như vậy, cô có thể thấy được trong đồng tử sáng ngời hình ảnh của mình.
Nhan Tịch ngẫm lại liền cảm thấy thẹn thùng, vội vàng kéo chắn bông lên che mặt của mình.
Lâm Trạm chơi game rất dễ kích động, vừa định muốn chửi đồng đội, bị Tạ Gia Diên đạp một cái, anh dùng ánh mắt không tiếng động cảnh cáo hắn, khiến hắn câm miệng.
_____
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhan Tịch phát hiên Lâm Trạm cùng Tạ Gia Diên một người ngủ trên đất, một người ngủ trên bàn.
Cô lẳng lặng đi đến trước mặt Tạ Gia Diên, bộ dạng anh ngủ nhu hòa hơn rất nhiều, ánh mắt rũ xuống, đôi môi mỏng mím lại, dưới sống mũi cao tạo thành nụ cười hơi hướng lên trên, nhìn qua giống như một con mèo lười biếng.
Nhan Tịch rất muốn vươn ngón tay vẽ đường viền khuôn mặt anh, cô nhớ mang máng tối hôm qua mình nằm mơ, anh đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, dùng giọng điệu ái muội nói:
"Anh rất nhớ em."
Cô chỉ có thể nhớ tới đoạn này, tưởng tượng liền cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Nhan Tịch đánh giá anh, ai ngờ anh bỗng nhiên mở mắt, cô rơi vào đôi mắt thâm thúy mà không hề dự liệu.
"Anh trai đẹp không?"
Khóe môi Tạ Gia Diên gợi lên nụ cười hài hước, lười biếng ngồi dậy ngáp dài.
Anh như vậy, mười phần yêu nghiệt, có loại câu hồn nhiếp phách tuấn mỹ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhan Tịch nào không biết xấu hổ trả lời, vô thố nắm góc váy chạy vào toilet.
Chú ý tới cẳng chân cô có một vết bầm tím, Tạ Gia Diên chau mày.
Anh đi qua đá đá chân Lâm Trạm, kêu hắn đi ra ngoài, Lâm Trạm mơ mơ màng màng, đi theo anh ra ngoài, thấy anh đi hướng ngược lại, không khỏi kỳ quái hỏi:
"Cậu không về phòng, đi đâu?"
"Đi xuống đây một chuyến."
_____
Nhan Tịch rửa mặt xong, chuẩn bị ra cửa ăn sáng, bỗng nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa.
Cô kéo cửa ra thấy Tạ Gia Diên xách theo một cái túi đứng ở cửa, kỳ quái chớp chớp mắt.
"Anh, anh lấy cái gì?"
"Chân em không phải bị thương?" Tạ Gia Diên đem túi đặt ở trên bàn, lấy ra một ống thuốc mỡ.
"Bôi lên sẽ mau khỏi."
Nhan Tịch không biết sao anh lại chú ý tới, theo bản năng cử động chân, nói không có việc gì.
"Ngồi xuống, duỗi chân ra."
Tạ Gia Diên vặn một ít thuốc mỡ đổ vào lòng bàn tay, rồi sau đó nửa ngồi xổm trước mặt Nhan Tịch, đem thuốc mỡ bôi lên chỗ cô bị bầm tím.
Truyện <Mật Hôn Tám Phần Ngọt> chỉ được đăng tải trên Wattap saurienggne.
Nơi đầu ngón tay anh chạm vào có chút tê dại, cô cúi đầu nhìn anh, có thể thấy lông mi rũ xuống che đi gò má của anh.
Nhan Tịch mất tự nhiên chuyển tròng mắt, nhìn cái túi nói sang chuyện khác, hỏi:
"Anh, đó là cái gì?"
"Bữa sáng." Tạ Gia Diên đứng lên, không yên tâm mà dặn dò.
"Mấy ngày nay cẩn thận một chút đừng đụng phải."
"Được." Nhan Tịch đã đói bụng, chạy nhanh tới xem có gì ăn ngon, cô mở túi ra, thấy tôm hùm đất sandwich, nháy mắt đôi mắt sáng lên.
"Nhìn là muốn ăn."
Tạ Gia Diên cong môi: "Buổi sáng còn muốn đi đâu chơi?"
"Ngô......." Nhan Tịch cắn miếng sandwich.
"Em nhớ điện ảnh 《Thính Phong》 chính là lấy cảnh bên cạnh một hòn đảo nhỏ, em muốn đi xem."
"Được." Tạ Gia Diên gật đầu đáp ứng.
"Chúng ta trộm đi."
Trộm?
Nhan Tịch nhấp môi cười trộm một chút:
"Không gọi các anh ấy sao?"
"Em muốn đi cùng bọn họ?"
Cái đầu nhỏ của Nhan Tịch lắc nhanh, cô đương nhiên không muốn.
Hai người ăn sáng xong liền xuất phát, đến hòn đảo nhỏ kia cần phải đến bến tàu đi thuyền, Tạ Gia Diên mua hai vé tàu, đợi một lát liền lên thuyền.
Có rất nhiều hành khách, cơ hồ đều là gương mặt trẻ tuổi, bọn họ ngồi ở phía sau cùng, đi ra ngoài chính là boong tàu.
Nơi xa trời xanh và biển giáp nhau thành một đường, gió biển thôi trên mặt biển, gợn từng lớp sóng nhẹ.
Nhan Tịch hưng phấn mà chạy đến bên boong tàu, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Nhóc con dễ dàng thỏa mãn.
Tạ Gia Diên đứng ở bên cạnh cô, hỏi:
"Có cần anh giúp em chụp ảnh không?"
Nhan Tịch gật đầu, cô hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng, gió biển thổi qua làm chiếc váy tung bay, đặc biệt phù hợp với hoàn cảnh.
Tạ Gia Diên dùng di động của anh chụp cho cô, lý do là di động của cô độ phân giải không tốt, không đẹp bằng điện thoại anh.
Nhan Tịch dựa vào lan can, Tạ Gia Diên nửa ngồi xổm xuống chụp cho cô, lúc trước anh có hiểu biết qua nhiếp ảnh, biết góc độ này sẽ khiến chân cô trông dài ra.
Một đôi tình nhân đi ngang qua, nữ sinh nhìn thấy Tạ Gia Diên, đầu tiên thốt lên "Đẹp trai quá", rồi sau đó trách cứ bạn trai cô ấy, "Anh xem người ta chụp ảnh cho bạn gái, anh còn không có kinh nghiệm."
Nhan Tịch nghe được lời này, gương mặt ửng đỏ, ở trong mắt người khác, cô và anh trai Gia Diên giống như bạn trai bạn gái sao?
Liếc mắt lén nhìn Tạ Gia Diên một cái, anh cũng không định giải thích, Nhan Tịch cũng yên tâm thoải mái tiếp nhận.
"Nhìn xem, chụp như thế nào?" Anh đem ảnh chụp đưa cho Nhan Tịch xem.
"Oa, em cao như vậy sao?" Nhan Tịch cảm thấy thẹn thùng, này đem chân cô chụp đến quá dài.
Đang xem ảnh chụp, bỗng nhiên có cuộc điện thoại gọi đến, trên màn hình hiện lên tên Lâm Trạm.
Ồ, là anh họ thân ái của cô gọi tới.
Nhan Tịch đem điện thoại trả lại cho Tạ Gia Diên.
"Điện thoại của anh em."
Tạ Gia Diên trực tiếp cúp máy, sau đó đem điện thoại bỏ vào trong túi.
Anh cười xấu xa với Nhan Tịch: "Làm sao bây giờ? Anh đem em gái của cậu ta bắt đi rồi."
Anh cười rộ lên đặc biệt mê người, đôi mắt cong lên giống thượng huyền nguyệt, Nhan Tịch ngượng ngùng nhìn thẳng.
Cô cố tình lảng tránh anh nói, sờ sờ cánh tay nói:
"Bên ngoài quá lạnh, em vào đây."
Tạ Gia Diên nhìn thân ảnh cô chạy trối chết, độ cong khóe môi chậm rãi mở rộng.
__
Lâm Trạm không liên lạc được với Tạ Gia Diên và Nhan Tịch, gấp đến độ phải báo nguy, anh nhắn cho Nhan Tịch thật nhiều tin nhắn cũng chưa trả lời lại, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể uy hiếp cô.
【Nếu em không trả lời tin nhắn của anh, anh sẽ báo cho mẹ em.】
Quả nhiên nhắc tới mẹ cô, tiểu nha đầu liền thành thành thật thật trả lời lại.
"Hả, Tạ Gia Diên làm việc trắng trợn táo bạo như vậy sao? Tớ chưa thấy qua cậu ấy đối với nữ sinh nào như vậy, nói cậu ta trong lòng không có quỷ tuyệt đối không thể."
"Có thì có đi, lấy nhân phẩm của cậu ta, khẳng định sẽ không làm gì em gái tớ." Lâm Trạm nói xong, đi qua tìm Ninh Nghiên cùng Mạnh Tịnh Hàm.
"Tạ Gia Diên dẫn em gái tớ đi rồi, chúng ta bốn người đi chơi đi."
Vừa nghe Tạ Gia Diên đi rồi, Mạnh Tịnh Hàm hừ một tiếng: "Tôi còn ở lại nơi này làm gì?"
Nói xong, cô ta quay đầu trực tiếp rời đi.
Truyện <Mật Hôn Tám Phần Ngọt> chỉ được đăng tải trên Wattap saurienggne.
Ninh Nghiên bất đắc dĩ mà nhún nhún vai: "Tôi cùng cậu ấy trở về."
Lâm Trạm mắt trông mong mà nhìn hai nữ sinh đi xa, trong mắt tràn đầy mất mát.
__
Đến đảo nhỏ, sau khi xuống dưới Nhan Tịch nhìn thấy cây côi xanh um tươi tốt, điểm xuyến vài bông hoa nhỏ đủ màu sắc.
Đây giống như thiên đường, yên tĩnh và thanh bình, toàn bộ hòn đảo được biển bao bọc, bên bờ có rất nhiều đá ngầm màu vàng nâu, chúng có hình dạng khác nhau, vừa nhìn là biết trải qua hàng năm nước biển cọ rửa, mặt trên có rất nhiều rêu xanh.
Tạ Gia Diên thấy mặt trời chói chang, từ trong bao lấy ra một cây dù, che trên đỉnh đầu Nhan Tịch.
Bóng râm đột nhiên bao phủ, Nhan Tịch tâm cả kinh, ngẩng đầu thấy Tạ Gia Diên bung dù.
Anh một tay cắm ở túi, biểu tình lãnh khốc, giống một vệ sĩ.
"Anh, sao anh chỉ che dù cho em? Anh không sợ nắng sao?"
"Đàn ông nắng một chút thì có làm sao?" Anh không để bụng nói, trên dưới nhìn nhìn cô: "Đâu giống em, da thịt non mịn."
Nhan Tịch thản nhiên lè lười, cất bước đi về phía trước.
Tạ Gia Diên đi đường nhanh hơn cô, nhưng vì phối hợp bước chân với cô, cố tình thả chậm từng bước.
Bọn họ đi dọc theo đá cuội bên con đường nhỏ ngắm phong cảnh, hai bên có mấy quầy hàng nhỏ nằm rải rác, Nhan Tịch tò mò đi qua nhìn nhìn, nhìn thấy đồ vật đều là vòng cổ vỏ sò, lắc tay trân châu linh tinh.
Cô đối với trang sức không có hứng thú, nhưng thật ra bị một con chó làm bằng vỏ sò hấp dẫn, chó nhỏ thoạt nhìn đáng yêu.
Tạ Gia Diên hỏi Nhan Tịch muốn không, cô lắc đầu, nói bài bản hẳn hoi.
"Thích nhiều đồ vật, nếu đều mua hết về nhà có thể để chúng ở đâu?"
"Cái này với mấy thứ kia không giống nhau, nó mang theo hồi ức không phải sao?"
"Hồi ức lưu lại trong lòng là tốt rồi."
Tạ Gia Diên vẫn luôn nghĩ cô là một đứa trẻ, nhưng nhìn cô ngay lúc này ánh mắt lại bừng tỉnh phát giác, nội tâm cô kỳ thật rất thành thục.
__
Buổi chiều, Tạ Gia Diên dẫn Nhan Tịch về, biết được Lâm Trạm cùng Triệu Triết Hiên đã đi về trước.
"Anh trai em không cần em." Anh trêu đùa với Nhan Tịch nói, cô nhún vai: "Dù sao anh cũng sẽ đem em trở về."
"Anh còn muốn dẫn em đi ăn no rồi mới trở về."
Tạ Gia Diên lái xe trở về Vân Thành, lại dẫn Nhan Tịch đi ăn cơm, trước khi trời tối đem cô trở về nhà.
Nhan Tịch xuống xe, phất phất tay với Tạ Gia Diên: "Cảm ơn anh đã dẫn em đi chơi một ngày, vất vả."
Tạ Gia Diên cười: "Trở về đi."
Đợi thân ảnh Nhan Tịch biến mất trong bóng đêm, anh mới chậm rãi đóng cửa sổ xe, chuẩn bị khởi động xe, lại thấy vật gì đó lấp lánh trên ghê phụ.
Cầm lên nhìn xem, là con chó vỏ sò nhìn thấy trên đảo ngày hôm nay.
Không phải nói hồi ức muốn lưu lại trong lòng sao?
Thời điểm nhóc con này lấy cơ đi vệ sinh trộm mua.
Bên môi anh nở nụ cười lộng lẫy, nhìn qua chó nhỏ phảng phất thấy được bộ dáng nghịch ngợm của Nhan Tịch.