Sáng ngày hôm sau vì An Nhi không có triệu chứng gì nên Cảnh Hiên làm giấy xuất viện cô .Trêи xe Cảnh Hiên không nói gì chỉ tập chung lái xe, An Nhi cũng không muốn nhắc chuyện hôm qua nên cô chỉ nói những chuyện riêng của hai người
Cảnh Hiên cũng muốn nói cho cô biết việc mình sẽ đến nước F giọng nói anh điềm tĩnh quay sang nhìn cô
"An Nhi anh sẽ đến nước F vào cuối tuần tới để sử lí công việc "
An Nhi ngạc nhiên vì cô biết từ khi quen anh thì chưa thấy anh rời khỏi nước bao giờ, cô ngập ngừng đáp lại
" anh đi...có để em theo không "
Cảnh Hiên vội vàng hơn khi thấy cô nói vậy, anh muốn là cô ở trong nước đợi anh về
"Nơi đó không thích hợp với em"
An Nhi vẫn không nghe theo anh, cô sợ khi ở một mình, hai năm qua anh đều nghe theo ý cô mà, cô cũng có điều gì quá với sức anh đâu, An Nhi rũ mắt xuống lời nói trở nên buồn bã
"em... em sẽ không làm phiền anh đâu "
Cảnh Hiên không muốn thấy cô như vậy, anh giờ đã mềm lòng với cô rồi, anh khẽ nghiêng đầu qua nhìn cô, anh đặt tay lên mái tóc của cô khẽ xoa nhẹ
"được rồi, anh không ngăn được em nhưng hứa với anh đến đó em phải nghe lời của anh "
An nhi mở đôi mắt to tròn nhìn anh ý vui vẻ hiện hẳn lên trêи mặt ,cô cuối cùng cũng được đi ra khỏi nước rồi, sẽ được thấy những khung cảnh khác mới mẻ hơn ,cô rất mong chờ vào ngày đó
Cảnh Hiên ngồi bên cạnh cô đang lo lắng, anh mong những điều tiêu cực của mình không sảy ra
Cuối Tuần cuối cùng cũng đến, An Nhi rất đợi chờ ngày hôm nay cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình và còn giúp anh thu xếp quần áo, hai người thật sự rất giống một đôi nhưng An Nhi và Cảnh Hiên biết rõ họ chỉ xem nhau như người thân anh em trong gia đình
trong sân bay An nhi đang rất vui vẻ, Cảnh Hiên cũng biết đây là lần đầu tiên cô được đi xa nên anh hiểu cảm giác vui vẻ của cô, anh khẽ nhẹ xoa đầu An Nhi, cô khẽ nheo mắt nói
"em không còn là con nít mà sao lúc nào anh cũng xoa đầu em vậy "
Cảnh Hiên cười nhẹ vừa kéo tay cô vừa kéo theo vali nói
"anh quen rồi "
An Nhi không nói với anh nữa, cô nhanh chóng đi vào bên trong để lên máy bay,Cảnh Hiên nhìn cô vui vẻ anh cũng vui theo, anh giờ cũng không muốn nghĩ đến chuyện không vui nữa
Một chuyến bay dài hơn hai mươi tiếng thì cuối cùng cũng đáp cánh , An Nhi vì mệt mỏi nên ngủ quên trêи máy bay, Cảnh Hiên tiện tay lấy điện thoại chụp cảnh An Nhi đang say giấc, An Nhi cũng vì tiếng cười của anh mà tỉnh dậy
"Hiên... anh làm gì vậy "
cảnh Hiên nhanh chóng cất điện thoại, cố ý không nghe câu nói của cô
"em dậy rồi sao, xuống thôi ta đến nơi rồi "
An Nhi đưa tay lên khẽ rụi mắt cho tỉnh, cô đi xuống cũng cần anh phải nắm chặt tay cô khiến cho mọi người xung quanh ngưỡng mộ, người đàn ông như cảnh Hiên chững chạc lạnh lùng với người xung nhưng ánh mắt và lời nói luôn dịu dàng và ân cần với cô
An Nhi không thể nhìn thấy tình cảm của anh vượt quá mức tình anh em nhưng những người xung quanh thấy rất rõ
Xe của anh cũng đang đợi bên ngoài Cảnh Hiên và An Nhi tươi cười nói chuyện với nhau ,An Nhi bước đến cửa bỗng lạnh người đứng yên một chỗ, khuôn mặt cô hiện lên rõ sự sợ hãi
cô nhanh chóng quay người lại nhìn bóng lưng người đàn ông mới khẽ lướt qua người mình người đàn ông đang đi giữa hai hàng thị vệ ,người cô bỗng lạnh toát nhưng bị Cảnh Hiên gọi lại