Đây là lần đầu tiên Lãnh Hy Tuyết phải hứng chịu một sự sỉ nhục như thế.
Ả luôn cho bản thân là trung tâm của thế giới, tất cả mọi hành tinh đều xoay quanh ả, vì thế nên lúc này khi bị Phương Tịch Lam và Phương Ái Niệm buông lời sỉ nhục như thế. Lãnh Hy Tuyết vô cùng tức giận.
Nhưng điều làm ả tức giận hơn nữa là… Lusica sở hữu gương mặt giống hệt Phương Tịch Lam.
Cũng không đúng, chỉ giống tám phần mà thôi. Màu mắt và màu tóc hoàn toàn khác.
Ả nghi ngờ Nicolas Á Phong vẫn còn tình cảm với Phương Tịch Lam, vì thế nên mới tìm người giống cô để làm thế thân, mà người đó tình cờ lại chính là quân y đại danh đỉnh đỉnh - Lusica.
Không phải Lãnh Hy Tuyết chưa từng nghĩ đến trường hợp cực đoan nhất, Lusica chính là Phương Tịch Lam. Nhưng ả tin vào bản thân mình, ả tin vào việc mình đã hại chết Phương Tịch Lam, và cô đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Sao có thể… không thể nào mà Phương Tịch Lam vẫn còn sống được!
Tuyệt đối không thể!
Đúng vậy, người phụ nữ trước mắt này chỉ là một người xa lạ tên Lusica mà thôi, là thế thân cho Phương Tịch Lam.
Lãnh Hy Tuyết ngã phịch trên nền đất, toàn thân đầy máu và những lỗ nhỏ do gai đâm vào. Đau nhưng không đến nỗi chết người. Ả vươn tay định cầu xin sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Nhưng Lãnh Hy Tuyết phát hiện ra rằng dường như chẳng có ai muốn giúp đỡ ả.
Từ đầu tới cuối lúc ả bị ngã và bị Lusica hâm dọa, những binh sĩ kia vẫn bàng quang đứng đó, thậm chí còn có thái độ ủng hộ Lusica, vẻ mặt vô cùng vui sướng khi kẻ gặp họa chính là ả.
“Người đâu, đỡ ta đứng lên!”
Người hầu của ả cũng đã bị bé con Phương Ái Niệm bắt nhốt vào quả cầu nước, đã ngất xỉu. Bây giờ ả chỉ có một mình, thân cô thế cô.
“Các người có nghe ta nói gì không. Mau cứu ta! Ai giết chết con nhỏ Lusica đó thì ta thưởng lớn.”
Nhưng chẳng ai cứu ả.
***
Vào lúc này, ở chiến hạm quân Liên Minh. Nicolas Á Phong sau khi nghe được Lãnh Hy Tuyết sẽ đến quân doanh của mình, hắn cười nhạt.
“Giữa tôi và ả chẳng còn gì nữa. Hiện tại người tôi yêu là Tịch Lam!”
Chiến Bất Phàm nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ thâm độc.
“Vậy cậu không sợ Lãnh Hy Tuyết sẽ giở trò gì với Tịch Lam?”
Nicolas Á Phong im lặng một chút, sau đó cười phá lên.
“Đương nhiên không sợ.” Lời của hắn vô cùng kiên định: “Bởi vì em ấy hiện tại không như ngày xưa nữa, em ấy mạnh mẽ hơn bất cứ ai.”
“Em ấy” mà Nicolas Á Phong nói đương nhiên chính là Phương Tịch Lam.
Cô đã khác, lúc trước vì quá mức yếu đuối nên dễ bị người khác bắt nạt ức hiếp, vậy mà anh chẳng bảo vệ cô, thậm chí còn sai người tiếp tục hành hạ dày vò cô.
Bây giờ mọi chuyện đã khác, Phương Tịch Lam của hắn đã trở nên mạnh mẽ với sức mạnh và dị năng phi thường, cô sẽ không còn sợ hay chần chừ trước bất kỳ ai nữa.
Vì vậy nên hắn không lo lắng người bị hại sẽ là Phương Tịch Lam.
Người nên lo lắng lúc này chính là Lãnh Hy Tuyết. Ả không có ai bên cạnh, tất cả mọi người đều ủng hộ Phương Tịch Lam.
Hắn cười, nói với Chiến Bất Phàm.
“Em ấy sẽ không bao giờ chịu thiệt.”
Mà bên này, Phương Tịch Lam đã cho người nhốt Lãnh Hy Tuyết vào ngục sâu trong quân doanh, nơi đây chỉ chuyên dành để nhốt những tù binh mạnh mẽ của Liên Minh.
Lãnh Hy Tuyết liên tục chống cự, nhưng binh sĩ vẫn theo lệnh của Phương Tịch Lam giải ả vào ngục.
Với mối hận ấy, Phương Tịch Lam thật lòng muốn giết chết Lãnh Hy Tuyết, nhưng cô biết mình không thể, bởi xét cho cùng ả vẫn là quý tộc, không thể tùy tiện muốn giết là giết. Người khôn ngoan sẽ không làm như thế.
Cô sẽ từ từ nghĩ cách để chơi đùa với Lãnh Hy Tuyết, có như vậy thì mới vui được.
Mà lúc này, Lãnh Hy Tuyết bị nhốt ở trong ngục, ả cũng đang âm thầm bày mưu tính kế để hãm hại Lusica.
“Con điếm Lusica, sao mày dám làm như thế với tao, hả?”
Ả cắn máu ở đầu ngón tay, triệu hồi từ dưới lòng đất lên một thứ có hình dạng vô cùng kỳ quái.
Toàn thân đen sì, cứ như những cái bóng không có hình có dạng cụ thể.
“Đêm nay, đi đến phòng của Lusica, khiến cô ta sinh ra ảo giác, sau đó tự tay giết chết binh sĩ trong quân doanh.”
Cái bóng cục cựa một cái rồi hòa mình vào bóng tối, biến mất.
Lusica, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Dám khiêu khích ả, cái giá phải nhận là vô cùng đắt!
Lãnh Hy Tuyết lại tiếp tục cầm dao lên, đây là con dao gia truyền của nhà ả, luôn mang theo bên mình.
Lúc này, ả cứa thật mạnh vào một điểm trên cơ thể.
Cổ tay!
Máu đỏ tươi chảy ròng ròng rớt xuống sàn, mưng mủ lở loét, nhưng nhìn Lãnh Hy Tuyết lại chẳng hề có sự đau đớn đối với vết thương trên tay này.
Ả móc từ trong cổ tay ra một sợi dây rất mỏng và trong suốt, tựa như dây tơ nhện.