Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 342: Không Có Chút Hứng Thú Nào





Nói rồi, Sở Du đem hộp quà trong tay đặt lên bàn cà phê, sau đó mở ra, từ bên trong lấy ra ba chiếc điện thoại hoàn toàn mới:
"Đây là dòng máy X11 mới nhất của nhà họ Sở! Bây giờ trên thị trường quốc tế thậm chí còn chưa có hàng sẵn, giá của một chiếc điện thoại đã lên tới 70 triệu rồi!
70 triệu!
Cả nhà Bạch Tố Y bị dọa cho một trận, họ không ngờ được loại điện thoại này lại đắt như thế.

Đặc biệt là sau khi ba người mỗi người cầm một chiếc điện thoại mà Sở Du đưa cho lại nhìn thấy thiết kế trên thân điện thoại cô cùng hoa mĩ, cho dù là hiệu quả thị giác hay trải nghiệm sử dụng đều không phải là những chiếc điện thoại thông thường có thể so sánh được.

"Chiếc điện thoại này thật không tồi! Đặc biệt là cảm ứng vô cùng nhạy! Thật sự là tiền nào của nấy!" Thẩm Ngọc Trân nhìn chiếc điện thoại trong tay, có chút không nỡ bỏ xuống.

Đến cả Bạch Tố Y cũng không tự chủ được gật đầu, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc:
“Không sai! Quy trình sản xuất và vật liệu được sử dụng trong chiếc điện thoại này tốt hơn nhiều so với điện thoại trong nước của chúng ta! Khó trách độ nối danh trên thị trường quốc tế lại cao như vậy!"

Nhìn vẻ mặt không khỏi thích thú của một nhà ba người Bạch Tố Y, khuôn miệng của Sở Du không khỏi khẽ nhếch lên:
"Xin lỗi, cháu tưởng nhà mình chỉ có ba người, vì thế nên chỉ đem theo ba chiếc điện thoại!"
Nói rồi, Sở Du nhìn phía Lâm Thiệu Huy, khóe mắt hiện lên vẻ trào phúng:
"Người anh em, lần này tôi không mang điện thoại tới cho anh, anh không tức giận chứ?"
Hửm?
Nghe được lời này, lúc này một nhà Bạch Tố Y ba người mới kịp phản ứng lại, Sở Du mang đến ba chiếc điện thoại, toàn bộ đều đưa cho ba người họ, chỉ duy nhất không có phần của Lâm Thiệu Huy.

"Sao có thể chứ! Bình thường tội cũng không hay dùng điện thoại!" Lâm Thiệu Huy cười nhẹ.

Anh đương nhiên biết Sở Du đang cố ý.

Chỉ là, đối phó với loại nhân vật này, căn bản là không khiến anh có chút dao động nào hết.

Mà một màn này lại khiến có Sở Du có chút ngoài
ý muốn, anh ta không ngờ Lâm Thiệu Huy được giáo dưỡng tốt như vậy.

Bản thân rõ ràng là đang đối đầu với tên này, không ngờ đối phương lại không để tâm chút nào, làm cho anh ta có cảm giác như mình vừa đấm vào không khí vậy.

“Ay, thời đại nào rồi, làm gì còn có ai không hay dùng điện thoại cơ chứ!"
Sở Du lắc đầu cảm thán, sau đó vẻ mặt đầy ý xin lỗi:

"Người anh em, tôi biết trong lòng anh không thoải mái, duy nhất chỉ thiếu điện thoại cho anh, yên tâm, đợi lần sau tôi đến, nhất định cũng sẽ đem đến cho anh một chiếc điện thoại thông minh X11 giống hệt như vậy!"
Sở Du nói chuyện hào sảng, nhưng trong ngữ khí lại phảng phất cảm giác như muốn bố thí vậy.

Đặc biệt là trong miệng của anh ta! Lâm Thiệu Huy như muốn rút đầu lưỡi anh ta ra đến nơi.

Mà nhìn thấy cảnh này, Bạch Tuấn Sơn không tự chủ được, cười nói:
"Sở Du à, cháu không cần quá để tâm! Lời Lâm Thiệu Huy nói là thật đấy, bình thường nó hầu như đều không dùng điện thoại!"
Trong ấn tượng của gia đình Bạch Tuấn Sơn, dường như chưa từng nhìn thấy Lâm Thiệu Huy gọi một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn nào.

Dường như anh không chỉ không có điện thoại, thậm chí còn chưa từng mượn điện thoại người khác bao giờ.

Chỉ là, lúc lời của Bạch Tuấn Sơn vừa thốt ra,
Ting ting ting!
Một tiếng chuông thông báo lại kêu lên.


Âm thanh này, không phải của chiếc điện thoại nào trong này, mà lại phát ra từ trên người Lâm Thiệu
Huy.

Swah swah
Ánh mắt của một nhà ba người Bạch Tuấn Sơn, Thẩm Ngọc Trân, Bạch Tố Y, cùng với Sở Du và ông lão Trương Thiên Lợi đều cùng nhau hướng về phía Lâm Thiệu Huy.

"Lâm Thiệu Huy, là tiếng điện thoại trên người anh sao?" Bạch Tổ Y nhíu mày hỏi.

Khóe miệng Lâm Thiệu Huy khẽ giật giật, dưới ánh mắt tra hỏi của một nhà Bạch Tố Y , anh chỉ có thể căn răng lấy từ trong túi ra cỗ máy ma quỷ!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.