Tôi không thấy anh ấy trong phòng thí nghiệm, nhưng lại tình cờ gặp cô gái đã từng hợp tác với Trần Mục Quân trước đây.
"Chị dâu, chị đến tìm thầy Trần hả?"
Cô ấy vậy mà lại biết tôi.
Tôi khẽ gật đầu.
"Thầy Trần đến kho dữ liệu rồi, chị chờ ở chỗ này một chút nhé."
Khi cô ấy mở cửa và mời tôi vào.
Tôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của cô ấy.
"Ồ? Cô kết hôn rồi hả?"
Tôi nhịn không được hỏi.
Cô gái đó cười: “Đúng vậy, tôi đã kết hôn được hai năm rồi, có chuyện gì à?” Tôi cười ngượng nghịu.
Tôi nhớ Trần Mục Quân từng nói, họ hình như không được đeo đồ trang sức khi làm thí nghiệm.
Xem ra trước đây là tôi đã hiểu nhầm rồi.
Đáy lòng xuất hiện một loại cảm giác chột dạ mà chỉ mình mình biết. Vì những suy nghĩ không đúng lúc và tư tưởng hạn hẹp của mình.
Trong khi chờ đợi, đối phương đã rót nước cho tôi.
Rồi đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi, chị dâu, kỳ hạn thuê phòng vẽ của chị sắp đến rồi phải không?"
"Sao cô lại biết?"
"Phòng chị thuê là của chồng em, trước đó thầy Trần đã đến hỏi về nó, em nhớ là chị đã thuê nó ba năm rồi."
Trần Mục Quân?
Tôi nhớ rõ ràng phòng vẽ đó là do một đàn anh đã tốt nghiệp nhiều năm thuê giúp. Hơn nữa là thuê khi tôi vừa tốt nghiệp.
Lúc đó tôi còn chưa quen biết Trần Mục Quân.
"Đàn anh đó là chồng em, anh ấy với thầy Trần là bạn cùng khóa, lúc đi học còn ở cùng một tầng, không phải chị với thầy Trần cũng là bạn học à?"
Là bạn học, nhưng là hai năm sau khi tốt nghiệp tôi mới quen biết anh ấy.
"Ồ, vậy thầy Trần thực sự rất tốt với chị đó, có phải là anh ấy đã yêu thầm chị từ khi còn học đại học không?"
Cái này... Sao có thể chứ?
"Không phải à? Lúc trước khi phòng vẽ xảy ra chuyện, anh ấy còn đặc biệt xin nghỉ để đi tìm chị, sau đó còn nhờ người của viện máy tính giúp xóa video đó."
Video khi phòng vẽ xảy ra chuyện?
Không phải là Chu Tề đã nhờ người xóa nó à?
Tại sao cuộc trò chuyện hôm nay lại khiến tôi bối rối đến vậy?
Ngay khi tôi định hỏi, thì Trần Mục Quân đã quay trở lại.
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây. Nhưng tôi vẫn ghi nhớ trong lòng.
Buổi tối khi tôi về đến nhà, tôi đã gửi một tin nhắn cho Chu Tề đang ở nước ngoài. Hỏi anh ta về sự việc lúc trước. Qua một lúc lâu Chu Tề mới trả lời.
[Không phải.] Theo sau hai từ này là một loạt các lời giải thích. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy hai từ đó. Khi tôi còn đang ngây người. Chu Tề lại gửi một tin nhắn khác đến. Chỉ là một vài lời hỏi thăm. Vì phép lịch sự, tôi đã trả lời.
Cuối cùng Chu Tề nói: [Không ngờ cuối cùng lại là anh ta đứng về phía em.]
Có ý gì?
Tôi luôn cảm thấy rằng câu nói này chứa một hàm ý nào đó.
Nhưng trước khi tôi kịp hỏi, Trần Mục Quân đã kêu tôi ra ăn cơm rồi.
Kỳ thi nghiên cứu sinh cùng với một loạt những chuyện linh tinh diễn ra. Chờ cho đến khi tôi thực sự rảnh rỗi thì đã qua một thời gian dài rồi. Sau khi có kết quả của cuộc thi, tôi đã thành công nhận được thư mời nhập học nghiên cứu sinh.
Tôi gọi điện thoại cho Trần Mục Quân, không thể giấu nổi sự phấn khích của mình.
Trần Mục Quân hỏi tôi: "Vậy tối nay em có rảnh đi xem phim cùng tôi không?"
"Được chứ."
Tôi tưởng rằng Trần Mục Quân sẽ đưa tôi ra ngoài.
Nhưng trên thực tế, việc xem phim mà anh nói là xem bản chiếu tại nhà. Được thôi, cũng không phải là không thể.
Tôi nép vào lòng Trần Mục Quân, nắm lấy tay anh chơi đùa.
Loại hành động nhỏ này chưa từng xảy ra giữa tôi và anh trước đây.
Nhưng kể từ khi Trần Mục Quân cho phép tôi ăn khoai tây chiên khi xem phim.
Ừm.
Thỉnh thoảng nuông chiều chính là nền tảng của việc yêu đương.
Đang xem phim nửa chừng thì có cảnh hôn. Vốn dĩ chẳng có gì cả. Nhưng Trần Mục Quân đột nhiên gọi tôi.
Một bàn tay nắm lấy cằm tôi khi tôi ngẩng đầu lên. Sau đó, anh cúi đầu xuống.
Tôi cảm thấy nụ hôn này giữa tôi và Trần Mục Quân còn mãnh liệt hơn nhiều so với trong phim. Vì sau nụ hôn anh hỏi tôi.
“Châu Châu, bây giờ em có thích anh chút nào chưa?” Trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã vì nhau mà thay đổi. Sự hiểu biết về nhau cũng dần dần tăng lên. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm những sở thích chung của nhau. Nếu như không có, thì cũng có thể bồi dưỡng thêm.
Tôi có thể cảm nhận được.
Việc tôi thích Trần Mục Quân không phải chỉ đơn thuần là thích.
"Có, còn anh thì sao?"
"Vẫn luôn có."
Khi Trần Mục Quân nói về tình yêu, trông anh thực sự rất thu hút.