Đi khỏi Nghinh Uyên viện, vòng qua chính Đường, bước thêm hơn trăm bước chân là đến được Tàng Kinh Các.
Tay ngọc ngập ngừng giơ lên trước cửa, qua một hồi lâu vẫn chưa có ý định gõ xuống.
Không biết là từ lúc nào, nàng chỉ nhớ rằng khi nàng có thể nhận thức được thế gian xung quanh, nàng đã là người của Phong Linh Đường. Nàng bái Ngọc Bội làm thầy, được lão dốc hết tâm tư nuôi dưỡng, thế nên đối với nàng, hai người không đơn thuần chỉ là quan hệ sư đồ, mà còn là tình phụ tử. Giao tình sâu sắc nhường vậy, việc nàng bối rối khi gặp lão quả thực là lần đầu tiên.
Hít một hơi sâu như để lấy thêm dũng khí, nàng gõ cửa phòng.
"Vào đi, cửa không khoá."
Tiếng lão nhẹ nhàng vang lên khiến tinh thần căng thẳng của nàng đã dịu đi không ít.
Đẩy cửa bước vào Tàng Kinh Các, bên trong căn phòng nhỏ xếp đầy những bí tịch, võ công lẫn kiếm phổ, là kết tinh võ học cả đời của Ngọc Bội.
Giữa phòng là lão nhân đang thẳng người ngồi xếp bằng, lão nhìn nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó đưa tay chỉ vào chỗ ngồi đối diện lão.
Nàng ôn nhu quỳ xuống, cúi lạy.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Lão gật đầu, đưa tay ý bảo nàng ngồi dậy.
Không khí im ắng như tờ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc bao nhiêu lời nói trong đầu nàng bỗng trở nên gượng gạo.
Ngọc Bội tùy ý mở một quyển bí tịch, làm như lơ đãng nói:
"Vết thương sau lưng thế nào rồi? Nếu Ngân Như không biết chỗ để thuốc ở đâu thì cứ đến cửa viện phía Đông tìm hỏi Thập Thất, bây giờ có lẽ nó vẫn còn đứng gác quanh đấy."
Nàng ngoan ngoãn đáp lại:
"Đa tạ lão sư đã quan tâm. Một chút thương tích ngoài da đó đã chẳng còn đáng lo nữa rồi."
Chỉ đơn thuần là hai câu nói xã giao, tiếng thẻ tre lại lạch cạch vang lên. Ngọc Bội mắt vẫn không rời bí tịch trước mặt. Lúc lâu sau lão mới ngước lên, nhàn nhạt nói:
"Nếu đã không còn việc gì, vậy thì mau lui ra đi."
Nghe giọng điệu tiễn khách của lão, trong thoáng chốc cổ họng nàng như bị nghẹn lại.
Nhớ đến câu nói của Vân Tê, nghĩ đến những điều sớm hay muộn nàng cũng phải đối mặt, nàng ưỡn thẳng lưng, hít một hơi sâu, định thần một hồi, chầm chậm nói ra.
"Đệ tử vẫn còn một việc muốn nói với lão sư, mong người lắng nghe đệ tử."
Lời nói chừng mực, khí độ ôn hoà, đây quả thực là lần đầu nàng nói với Ngọc Bội bằng ngữ điệu này, thế nên trong một thoáng không khỏi cảm thấy gượng gạo.
"Khẩn cầu lão sư cho phép đệ tử được xuống núi vi hành."
Cạch!
Thẻ tre trong tay bỗng gãy làm đôi. Thật tiếc cho một tuyệt thế bí tịch, nếu mang ra bên ngoài có lẽ sẽ không dưới ngàn lượng bạc.
Lão cất lên chất giọng không giận mà khiến người khác cũng phải rét run.
"Hay cho một câu: "Xuống núi vi hành". Phải chăng những gì ta nói ngươi đã bỏ ngoài tai hết rồi?"
Nàng vẫn cúi đầu, cắn chặt môi ngăn không cho bản thân run rẩy.
"Ta biết ngươi cũng không phải hạng ngu dốt, hà cớ gì lại đến cầu xin ta điều xuẩn ngốc này?"
Nàng sắp xếp ý tứ trong đầu, một thoáng sau liền nói:
"Dù biết rằng người sẽ không dễ dàng thoả hiệp với đệ tử, nhưng đệ tử vẫn muốn cố gắng thử một lần. Có một người đã từng nói với đệ tử một câu: "Từ tâm mà động". Đệ tử đã rõ ràng bản tâm, muốn vì chính mình mà đứng lên một lần."
Nàng hơi ngừng lại, đôi mắt lưu ly sóng sánh tựa như hồ nước phản chiếu lại thần sắc của lão.
"Việc khó khăn, gian nguy đến nhường nào, nhưng chỉ còn một chút sức lực cũng tuyệt không được từ bỏ hy vọng. Những lời này còn không phải là chính người đã dạy đệ tử hay sao?"
Lão hơi cúi đầu tránh ánh mắt của nàng, nhỏ giọng hỏi:
"Từ tâm mà động? Là ai đã nói với ngươi điều này?"
"Là một nữ tử xinh đẹp với mái tóc trắng. Tên Vân Tê."
Vân Tê...
Vân Tê đã lên đỉnh Tuyết Vân Sơn rồi? Thậm chí còn lén lén lút lút gặp nàng, khích tướng nàng mở lời đòi hỏi lão?
Lão ngửa cổ lên trời cười lớn.
Sư muội à, một phen khổ tâm này của muội cũng thật là cao thâm. Lại có thể nhất tiễn xuyên song điểu như vậy. So về cơ trí, ta thẹn rằng phải nhận kém muội một bậc rồi.
Nghe tiếng cười của Ngọc Bội, tuy rằng thập phần khó hiểu, nàng vẫn cố giữ bản thân bình tĩnh đối mặt.
"Lời sư nương nói, đệ tử ngẫm nghĩ suy cho cùng không phải là không có lý. Lão sư có thể che chở cho đệ tử hôm nay, vậy nhưng thế sự khó lường, đâu ai biết trước được ngày sau. Đệ tử thiết nghĩ, một chuyến vi hành, rèn luyện bản tính, tu dưỡng nhân tâm, lại sẽ cầu được đại đạo."
Lời này vừa nói ra, Ngọc Bội thoáng chốc trầm mặc. Lão thu lại dáng vẻ cao lãnh, trầm giọng nói:
"Vi sư sao lại không biết con muốn điều gì? Khao khát của con lại chính là nỗi khổ tâm của vi sư. Nếu có thể được chọn lựa, ta cũng không muốn con phải chịu cảnh cá chậu chim lồng như bây giờ."
Nàng nghe vậy trong lòng khấp khởi vui mừng, ngẩng lên nhìn lão, trong lời nói như ẩn như hiện tia hy vọng về một kiếp sống tự do.
"Lão sư, bây giờ lựa chọn cũng chưa phải là quá muộn."
Lão thở dài, nhìn ánh mắt mong cầu của nàng, nơi ngực trái lão như đang bị trăm ngàn mũi kim đâm vào, chầm chậm rỉ máu.
"Không thể, ta không muốn mạo hiểm tính mạng của con."
Nàng nghe thấy trong tâm như có tiếng nứt vỡ. Là gì vậy? Trái tim nàng, hay một chút hi vọng mong manh của nàng đang kêu lên. Dù là thứ gì, nàng cũng cảm thấy lồng ngực như đang bị thít chặt lại. Đau đớn, xót xa nào hơn thế!
"Lão sư, rốt cuộc nỗi khổ tâm của người là gì? Phải chăng ngay từ khi Thanh Uyển là đệ tử của người, Thanh Uyển đã là gánh nặng, là nợ nghiệt của người để người phải ngày ngày sống trong day dứt?"
Lão vội cầm lấy tay nàng, xoa dịu cơn kích động của nàng.
"Không, Uyển Nhi! Con không có lỗi gì cả! Là lão sư bất tài, không đủ năng lực bảo vệ mẫu thân con, thế nên đối với con, ta tuyệt không thể tiếp tục bước những bước đi sai lầm."
Lão cắn môi, ngậm ngùi nhìn về khoảng không trước mặt.
"Năm xưa là chính tay ta đã hại mẫu thân con. Ta đã hứa với nàng ấy, nhất định sẽ nuôi dưỡng con nên người, cho con được sống một cuộc đời bình an."
Mười lăm năm nay, đây là lần đầu Ngọc Bội chủ động nhắc về mẫu thân nàng trước mặt nàng. Trong tâm không khỏi dấy lên một luồng sóng lớn, nàng khẽ khàng hỏi:
"Rốt cuộc lão sư và mẫu thân con có quan hệ như thế nào? Con cũng không phải là cô nhi như những gì suốt bao năm nay con vẫn nghĩ, đúng chứ?”
Như sợ rằng những gì nhận được chỉ là sự lừa dối, nàng chặn trước đường lui của lão.
“Người không cần phải đổi trắng thay đen. Mọi sự này đều là do thân phận thực sự của con, đúng chứ?
Lão thầm hít một ngụm lương khí, giọng nói đã có phần run rẩy.
“Ngay cả việc này Vân Tê cũng đã nói với con rồi sao? Rốt cuộc con đã biết những gì rồi?”
Nàng cầm lấy tay lão, hơi rướn người về phía trước, lòng thầm cảm thấy có lỗi vì đã ép lão phải đi đến bước đường này.
Hai mươi năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì nguyên cớ gì lại khiến Ngọc Bội phải bằng mọi giá giữ chân nàng lại nơi Phong Linh Đường?
Nguyên lai đều bắt nguồn từ câu chuyện sớm đã nhuốm bụi hồng trần của hai mươi năm về trước.
Lúc đó Đường chủ Phong Linh Đường còn chưa xuất hiện, chỉ có một thiếu niên thân vận lục y, tiêu dao tự tại chốn giang hồ, cùng với tiểu thư kim chi ngọc diệp của Bạch gia, Bạch Nghinh Uyên.
Hai mươi năm thế sự đổi thay, con tạo xoay vần, giang sơn đã có hai lần đổi chủ, sớm đã vùi thân nữ nhân năm ấy xuống nền đất lạnh lẽo không thấy ánh mặt trời, lấy đi trái tim của lão nhân đã đến tuổi xế chiều niềm xót thương vô hạn, làm lỡ dở cả một đời oan nghiệt.
Trong kí ức đã bị những lớp bụi mờ của thời gian niêm phong, lão lục lại ngăn kéo của quá khứ mảnh ghép về người con gái ấy, nữ nhân đã đem cả trái tim và thân xác lão mang đi theo nàng nơi cùng trời cuối đất.
Thời gian tựa như bóng câu ngoài cửa sổ, mới đấy mà đã là hai mươi năm âm dương cách biệt.
Dung nhan nàng tuy đã bị thời gian làm cho phai nhạt, nhưng giọng hát êm đềm như nước chảy mùa thu, như bầy oanh ca rả rích trên cành phượng liễu đắc ý trong gió xuân, vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí lão.
"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu,
Tại địa nguyện vi liên lý chi." (1)
(1) Dịch nghĩa:
"Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh,Ở dưới đất nguyện làm cây liền cành."
"Thiên trường địa cửu hữu thì tận,
Thử hận miên miên vô tuyệt kì." (2)
(2) Dịch nghĩa:
"Vạn trời chín đất rồi cũng sẽ đến lúc tận, Hận này triền miên liệu đến bao giờ mới dứt?"