Mỗi ngày vẫn có trẻ dị dạng ra đời nhưng bây giờ với sự phát triển nhanh chóng của y học, nhiều trẻ em vẫn có thể sống bình thường.
Cảnh sát Hà suy nghĩ một chút, quyết định trở lại đồn cảnh sát để điều tra thêm.
Vụ việc này hết sức quan trọng, tâm trạng của Trần Gia Vĩ bây giờ đã bị kích động, chỉ cần hỏi thêm chắc chắn sẽ lấy được sự thật.
Tiếng la hét của Trân Gia Vĩ trong mắt họ chỉ thấy buồn cười.
Nhưng suy nghĩ của họ đã ăn sâu vào xương tủy thông qua hàng chục năm! Dù bây giờ có giải thích thế nào họ cũng không chịu tin.
Cảnh sát Hà nói với Lục Kiến Vi: "Lục đạo trưởng, chúng tôi chuẩn bị đưa họ về đồn! Các cô cũng cần làm biên bản một lần... Đừng lo! Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Lục Kiến Vi biết quy trình, đáp "Được."
Cảnh sát Hà yên tâm/Lần này phiền Lục đạo trưởng rồi."
Hiệp hội đạo giáo và cảnh sát có mối liên hệ, ông ấy đã từng thông qua điện thoại xác nhận một lần... Không thể xảy ra xung đột.
Lục Kiến Vi nói: "Tôi cũng không thể nhìn được nữa."
Những đạo sĩ đến đây đều thuộc Hiệp hội đạo giáo, cũng đều đã qua sự lọc lựa tại khách sạn Quân Thanh nên hầu hết đều là người tốt.
Tội ác của thôn Giang Thủy đã làm sốc nhiều người.
Cảnh sát Hà có thể đoán... Nếu vụ án này được công khai, mạng xã hội sẽ bùng nổ như thế nào.
Trên đời này không có bức tường nào không có kế hở, họ đưa nhiều người về thẩm vấn, chắc chắn sẽ bị rò rỉ ra ngoài.
Khi đó, việc kiểm soát dư luận chắc chắn là cần thiết, cảnh sát Hà nghĩ đến điều này đầu óc có chút đau.
Lục Kiến Vi nhớ đến chuyện của Trần Hữu Hà, bất ngờ nói: "Vợ của Trân Hữu Hà là Trần Huệ, con của cô ấy là trẻ song sinh dính liền, cô ấy tối qua không muốn vứt bỏ con mình."
Lục Kiến Vi vẫn nhớ rõ chuyện tối qua Trần Huệ vì con đã quỳ xuống...
Cảnh sát Hà ghi nhớ: "Được." Ngày hôm sau khi trời sáng, lực lượng hỗ trợ của cảnh sát cũng đã đến.
Nhìn thấy số lượng hài cốt không thể đếm xuể bên bờ sông, thế giới quan của mọi người đã hoàn toàn thay đổi! Trước khi đến không ai có thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy.
Thôn trang này ngu muội đến mức nào.
Người phụ trách đội vớt tức giận đến đỏ mắt, nói: "Cảnh sát Hà! Muốn trục vớt hết còn mất vài giờ nữa! Chúng tôi dự định sẽ trục vớt từ đầu đến cuối con sông này một lượt."
Họ quyết tâm trục vớt lên từng bộ hài cốt.
Những đứa trẻ này sau khi sinh ra chưa từng thực sự trải nghiệm thế giới này, lân này nhất định phải minh oan cho chúng.
Cảnh sát Hà vỗ vai cậu ấy: "Cậu không nói tôi cũng sẽ làm vậy, khi vớt xong chúng tôi sẽ mời pháp y tới."
Cần những chuyên gia để xác định chính xác có bao nhiêu hài cốt.
Sau đó, cảnh sát đã đưa tất cả mọi người ở thôn Giang Thủy vê đồn, phân tách từng người ra để ghi chép.
Những người này chỉ là hành động của thế hệ này, những gì thế hệ trước đã làm! Cảnh sát muốn điều tra cũng rất khó.
Từng người dân trong thôn được áp giải ra ngoài, một số vẫn nghĩ mình không làm gì sai, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng đã bị còng tay lại.
Sau đó, mười mấy chiếc xe cảnh sát rời đi mang theo tất cả người dân thôn Giang Thủy.
Vì hài cốt vẫn còn ở bên sông để lại một đội nhỏ! Số còn lại thì lên xe cảnh sát trở về.
Xe của Tô Khúc Trân dừng lại bên đường.
Họ không phải là tù nhân nên tất nhiên không đi xe cảnh sát mà trực tiếp đi xe của hắn trở về! Còn các đạo sĩ khác thì phải tự tìm cách.
Một nhóm đạo sĩ đứng đó phồng má trợn mắt nhìn theo xe của Tô Khúc Trân đây ngưỡng mộ.
Tô Khúc Trần nói: "Thật không ngờ."
Lục Kiến Vi mặt không biểu cảm, nói: "Thế giới này có rất nhiêu người như vậy."
Lục Trường Lan đứng một bên không nói gì.
Hiện tại, anh đang ở Xuất Vân Quan và cảm thấy bản thân rất may mắn vì anh chỉ bị cha mẹ bỏ rơi chứ không bị dìm chết.
Gặp được sư phụ và sư tỷ là điều anh biết ơn nhất.
Lục Kiến Vi xoa xoa mặt Lục Trường LanĐừng nghĩ nhiều quá."
Lục Trường Lan nở một nụ cười, nói: "Sư tỷ không cần lo! Đệ không cần quá bi quan."