Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 11: Thu hoạch vụ thu



Lục Lâm cân nhắc hai huynh đệ, hẳn là đã biết được gì đó, bất quá, hai huynh đệ nhắc đến, Lục Lâm cũng không nói ra.
Mỗi ngày Lục Lâm ngoại trừ đào củ từ, còn đốn thêm một ít củi.
Ở đây, mùa đông sưởi ấm cần phải dùng một lượng củi rất lớn, lập tức sẽ tới mùa đông, có thể chặt được bao nhiêu thì chặt.
Dù sao Lục Lâm cũng là một đại nam nhân, tuy rằng thay đổi một quả tim, làm việc cũng có chút sứt sẹo, nhưng tốt xấu cũng là một người trưởng thành, so với một tiểu hài tử mà nói vẫn là nhanh nhẹn hơn không ít, bất quá, nếu như so sánh với Trần Tiểu Mễ, liền không dám nhìn.
Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ kéo mấy nhánh cây thô tráng từ trong núi trở về, múa may khảm đao rỉ sắt một chút, liền chém cả nhánh lớn thành mảnh nhỏ, trong lòng lập tức sinh ra vài phần kính sợ đối với song nhi này, thoạt nhìn Trần Tiểu Mễ, giống như một học sinh cao trung, thế nhưng lại có một đống sức lực, thật sự là quá dọa người rồi.
Ba huynh đệ Trần gia trông cậy vào Lục Lâm hỗ trợ làm một ít công việc, lại không biết, Lục gia cũng đánh chủ ý lên đầu Lục Lâm.
Trong khoảng thời gian trước mắt, sắp đến thu hoạch vụ thu, vốn dĩ Lục gia muốn chờ thu hoạch vụ thu xong rồi mới đưa Lục Lâm đến chỗ Trần Tiểu Mễ, nhưng Lục Lâm lại luẩn quẩn trong lòng mà nhảy hồ, sinh bệnh đến sống dở chết dở.
Lục gia không muốn bỏ tiền mời đại phu cho Lục Lâm, cũng không hy vọng Lục Lâm chết ở trong nhà, liền sớm chút tiễn cái ôn thần Lục Lâm này đi.
Lục lão đại sinh ra một trưởng tôn đọc sách, tự cho là công lao cực lớn, nên chuyện đồng án cũng không thèm quan tâm.

Lục lão đại ngoại trừ sinh được một trưởng tôn, còn có một nhi nữ là Lục Đồng, bởi vì nhận định rằng tương lai ca ca nhất định sẽ làm quan lớn, nàng cũng sẽ được gả vào hào môn, trở thành thái thái nhà giàu, nên tuy rằng Lục Đồng là nữ nhi nhà nông, lại nuôi dưỡng giống như tiểu thư thiên kim, cũng là một kẻ không chân không chạm đất.
Lão tam Lục Lan đã gả ra ngoài, Lục Lan cũng rất được lão thái thái yêu thương, thường ngày hay tới Lục gia để đòi tiền, bây giờ, gặp phải chuyện thu hoạch vụ thu này, lại nói là nhà xa không đến được.
Lục lão tứ là con út của Lục lão thái thái, Lục lão thái thái cũng thực thương hắn, Lục lão gia tử nhờ quan hệ mà tìm được một phần công việc cho hắn ở trong thành, một tháng cũng thu được hai lượng bạc, Lục lão tứ không thích làm việc nhà nông, cho nên, dứt khoát trốn ở trong thành không trở về.
Thu hoạch vụ thu không chờ người, Lục gia lão gia tử thấy việc trong ruộng không ai làm, liền cưỡng chế vợ mình, nhi tử, cháu gái cùng nhau xuống ruộng.
Trong ruộng cũng không tốt làm, Lục lão đại mới xuống một chút mà đã kêu khổ không ngừng, suốt ngày kêu eo đau, lưng đau.
Lục Đồng bị tiểu trùng cắn, trên người sưng đỏ một mảnh, nhưng thật ra lại nhịn không được hoài niệm lúc Lục Lâm còn ở nhà.
Mấy người Lục gia làm việc, đều thích giở trò gian dối.
Mấy người cùng nhau làm việc, lại không bằng một hai người trong nhà người khác.
Lục gia lão gia tử bị chọc giận quá mức, lúc này, Lục Đồng liền đề nghị, kêu Lục Lâm trở về, dù sao Trần Tiểu Mễ cũng không có ruộng, không cần phải thu hoạch vụ thu.
Dùng Lục rất tốt a! Trước kia để hắn làm cả buổi tối để đẩy nhanh tiến độ, hắn cũng nguyện ý.
Lục Lâm sinh bệnh, bị đưa đến chỗ Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ cũng không mời đại phu, rất nhiều người trong thôn đều cảm thấy Lục Lâm đáng thương, chỉ sợ là hắn chịu không nổi, không nghĩ tới Lục Lâm cư nhiên khỏe lại, còn đi theo Trần Tiểu Mễ vào núi.
Tuy rằng nhà của Trần Tiểu Mễ có chút hẻo lánh, nhưng cũng vẫn có người hay dòm ngó Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm.
Lục Đồng nghe nói, không mời đại phu Lục Lâm cũng sống rất tốt, còn đi theo Trần Tiểu Mễ vào núi, lập tức cảm thấy lỗ to.
Sớm biết thế thì đã để Lục Lâm ở lại thêm mấy ngày, tốt xấu gì hắn cũng có thể làm ruộng thêm mấy ngày.
Thời tiết này tất cả mọi người đều vội vàng thu hoạch, thuê một gia nô nhanh nhẹn ít nhất phải tốn ba mươi văn một ngày, còn phải bao hai bữa cơm.
"Kêu A Lâm trở về sao?" Lục lão gia tử hút thuốc, âm thầm tính toán xem có khả năng hay không.
Thời điểm Trần Tiểu Mễ đưa ra mười lượng sính lễ, đã có nói, người đã gả qua liền không còn liên hệ gì với nhà mẹ đẻ, mười lượng bạc này của Trần Tiểu Mễ tương đương với việc mua đứt quan hệ của Lục Lâm với Lục gia.
"Đúng vậy, kêu hắn về, không lý nào người trong nhà đang vội thu hoạch, hắn lại ở bên ngoài trốn tránh." Vương thị không thèm suy nghĩ liền đồng ý kiến nghị của cháu gái Lục Đồng.
Lão gia tử liếc mắt nhìn Vương thị một cái, nói: "A Lâm, dù sao cũng đã ra ngoài ở rể."
Vương thị không cho là đúng, oán hận nói: "Hắn là từ trong Lục gia mà ra, Lục gia ta nuôi hắn nhiều năm như vậy, bảo hắn trở về làm chút việc ruộng thì đã làm sao? Hắn dám không đáp ứng sao."
Lão gia tử cau mày, nói: "Ai đi gọi hắn về?"
Trần Tiểu Mễ hung danh lan xa, Vương thị lại là kẻ ngang ngược, nhưng chỉ biết ức hiếp người trong nhà.
Tuy rằng mắng Lục Lâm hay lắm, nhưng Vương thị lại không dám đi tìm Trần Tiểu Mễ nói muốn người.
Tuy rằng Lục lão gia tử hy vọng Lục Lâm trở về làm việc, nhưng cũng không muốn đối mặt với cái sát tinh Trần Tiểu Mễ này, liền giao chuyện này cho Lục Đồng.
Lục Đồng không muốn làm việc, nên đối với chuyện đi gọi Lục Lâm về rất vui, đi tìm Lục Lâm, ít nhất cũng có thể lười biếng một hồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.