Dương Linh nghĩ anh còn suy nghĩ chuyện anh làm bể chén vừa rồi, liền lắc đầu,
“Không sao”
Nhưng đáp lại cô là một bầu không khí im lặng, hơi thở của anh vẫn đều đều phả lên gáy của cô. Dương Linh nhẹ nhàng quay người đối diện với anh, Tần Minh lúc này đã ngủ, hình như anh đang mơ thấy cái gì đó, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, miệng liên tục lẩm bẩm.
“Anh xin lỗi”
Dương Linh bất động một lúc, cô đưa bàn tay lên vuốt ve khuôn mặt anh, từ đôi mắt đến đôi môi, tất cả đều rất hoàn hảo. Cô nhoẻn miệng cười, người đàn ông này cô rất yêu. Bỗng nhiên bàn tay anh vươn lên nắm chặt tay cô, cọ qua cọ lại. Sau đó anh vươn người tới, tựa cằm vào hõm xương quai xanh, ngủ ngon lành.
Thì ra Mặc Tần Minh cũng có lúc như một con mèo xa vào lòng chủ, đang được chủ ôm mình khi đang ngủ, trông thật yên bình, cảm giác này cô đã muốn cảm nhận lâu lắm rồi, đặc biệt là cùng với anh, điều đó làm cô rất hạnh phúc.
Xoa lấy đỉnh đầu Mặc Tần Minh, cảm nhận được sự nuông chiều từ cô, nhẹ nhà vòng tay ôm chặt cô lại, anh vẫn thở đều đều, có lẽ anh mơ thấy gì đó, cô thầm nghĩ chắc anh thấy mình lại làm bể cái gì đó rồi bị cô trách mắng, còn anh chỉ biết cười ngượng cho qua.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi lời nói mớ của anh, miệng anh lẩm bẩm, khuôn mày nhíu lại trông có vẻ rất tội lỗi.
“Anh có lỗi với em”
Dương Linh cúi người xuống, để khuôn mặt của mình đối diện lên khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi anh một nụ hôn, nhỏ giọng để tránh anh tỉnh dậy.
“Anh có lỗi gì đâu chứ”.
Đã là mùa xuân, trời đã ấm dần, cô ngủ rất ngon, anh cũng thế. Lúc tỉnh dậy, anh đang thay đồ, đôi mắt cô lim dim nhìn anh. Mặc Tần Minh quay sang, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Đi làm thôi”
Dương Linh gật đầu, có chút thất vọng, cô muốn nhìn nụ cười của anh mỗi lúc ngày mới, sẽ là những cái xoa đầu hoặc những lời hỏi thăm rằng “Em có ngủ ngon không”
Bình thường có thể anh sẽ làm thế, nhưng hôm nay lại khác, anh lạnh lùng ra khỏi phòng, để lại cô ở trong phòng một mình, biểu cảm có chút buồn, Dương Linh xuống giường thay đồ rồi ra xe. Anh đã đứng sẵn ở cổng, thấy cô cũng không nói một câu, làm thinh ngồi vào xe.
Lúc thấy anh, Dương Linh liền nụ cười rạng rỡ, nhưng nhanh chóng thu lại bởi hành động của hành động của anh, đi trên đường cũng không ai nói câu nào, đến lúc gần tới công ty rồi thì Mặc Tần Minh mới lên tiếng.
“Chiều nay tan ca em tự đi về trước đi, hôm nay anh đi gặp đối tác”
“Dạ” Dương Linh chần chừ đáp.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ cho tài xế đưa đó em đi làm, dạo này anh không thể đưa đón em về được”
Dương Linh khó hiểu nhìn anh, Mặc Tần Minh vẫn thế, đang rất tập trung lái xe, nhìn về phía trước không buồn nhìn cô. Cô buồn bã gật đầu.
“Em hiểu rồi”
Lúc xuống xe cũng vây, anh đi trước bỏ lại cô đứng nhìn anh khó hiểu, mang bộ mặt nặng chĩu đi vào văn phòng, Tiểu Đồng thấy cô liền vẫy cô lại nhanh, liếc ngang liếc dọc rồi ghé tai cô nói nhỏ.
“Này, sao dạo này cô hay ốm vậy hả, tên kia nổi đóa lên đó”
Dương Linh miễn cưỡng nở một nụ cười, đúng lúc Đẳng Thiếu đi tới cốc một cái vào đầu, cô cũng không một phản ứng, tức giận Đẳng Thiếu la lớn.
“Cô kia, cấm cô nghỉ nữa đấy”
Tiểu Đồng vội vàng ngăn Đẳng Thiếu lại, hình như tâm trạng hôm nay không tốt, cả hai người khó hiểu nhìn Dương Linh, cô vẫn không phản ứng, mở máy tính lên tiếp tục làm việc. Nhưng điều đó vô tình để lại một nỗi nghi ngờ của hai con người tò mò kia.
“Này, giám đốc với Dương Linh cãi nhau hả” Đẳng Thiếu ghé tai nói nhỏ.
“Làm gì có chuyện đó, anh đừng nói sằng bậy” Tiểu Đồng sua đi ý kiến.
Đợi đến lúc cô quay sang nhìn hai người, ánh mắt không một chút biểu cảm, hai con người này mới im lặng. Đẳng Thiếu e hèm một tiếng, giọng điệu nghiêm túc.
“Lo mà làm việc đi nha”
Khẽ liếc Tiểu Đồng một cái, nhéo nhéo con mắt đa lông nheo, Tiểu Đồng cười hớn hở.Thì ra tình cảm đang phát triển tốt đấy chứ, Dương Linh nghĩ thầm.
Mặc Tần Minh ngồi trong văn phòng, anh không thể tập trung làm việc, trong lòng thấy có lỗi với cô vì những hành động, lời nói sáng nay. Trên khuôn mặt cô phảng phất nỗi buồn xen chút thất vọng. Anh không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, vò đầu bứt tai, những số liệu trên màn hình làm anh hoa cả mắt. Anh khẽ nhíu mày lại để cố gắng tập trung, nhưng không thể. Trong đầu liên tục hiện lên khuôn mặt buồn bã của cô, đúng lúc Khả Vỹ đi vào, trên tay cầm một tập tài liệu, đưa cho anh.
“Giám đốc vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Dương Linh sao”
Khả Vỹ đã biết hết tất cả mọi chuyện, nếu như trong hoàn cảnh của anh, không biết Khả Vỹ có hành động giống anh không. Nhưng nhìn lại người con gái mình yêu đau khổ như vậy, ai lại không đau lòng chứ, không thể làm khác được, chỉ có cách đẩy xa cô gái đi thật xa, nếu như cô ấy biết được sự thật, có lẽ cô còn đau khổ hơn anh hiện giờ.