Dương Linh lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng giải thích.
“Em hơi đau đầu, muốn mua thuốc uống”
Mặc Tần Minh khẽ nhíu mày, đưa tay lên sờ chán của cô, đúng là có chút nóng nhưng không nghiêm trọng như những lần trước, còn về phía cô, chỉ có lý do này cô mới ra ngoài mua thuốc được.
“Ngồi đấy, anh đi mua cho em”
Dương Linh nhanh chóng lên tiếng, “Không được, em muốn tự mình đi mua”
Ánh mắt khó hiểu nhìn cô, “Đang ốm, ở nhà thôi”
“Nhưng em muốn đi” Cô làm nũng.
Đối diện với biểu cảm này, anh có chút mềm lòng, đưa tay tới xoa đầu cô mỉm cười.
"Được rồi đi thì đi”
Dương Linh khẽ nhoẻn miệng, cuối cùng anh cũng đồng ý. Tới tiệm thuốc mà lần trước cô mua, cô nhanh chóng xuống xe mặc kệ sự ngỡ ngàng của anh, nhẹ giọng nói.
“Để em mua”
Mặc Tần Minh vẫn rất khó hiểu, hôm nay cô rất lạ, ốm nhưng rất khỏe, anh vẫn đứng ngoài cửa chờ cô mua thuốc.
“Tôi bị đau đầu, với lại cho tôi một liều thuốc…. tránh thai” Dương Linh cúi mặt xuống, giọng nhỏ dần, ấp úng một hồi mới lên câu.
“Làm ơn đừng cho thuốc tránh thai vào hóa đơn”
Cô dược sỹ khó hiểu nhìn cô, bà là một người đứng tuổi tầm mẹ của Dương Linh, nhìn cô vẻ điễm tĩnh, nhìn biểu hiện của cô như vậy, đủ hiểu đêm qua đã trải qua chuyện gì, bà vẫn nhớ khuôn mặt của Dương Linh, lần trước cô có tới đây một lần, nhẹ giọng nói với cô.
“Uống cái này nhiều không tốt, cô lên dùng biện pháp khác”
Dương Linh khẽ gật đầu, nhưng đầu vẫn cúi. Thanh toán xong, cô nhét liều thuốc tránh thai vào túi váy, còn thuốc đau đầu được kê vẫn để yên trong bọc, thấy anh liền tỏ vẻ bình tĩnh mỉm cười.
“Về thôi, em mua xong rồi”
Đến tới nhà cô cũng ra ngoài xe thật nhanh, chạy thẳng xuống bếp, lấy ly nước rồi lên phòng, Mặc Tần Minh đuổi theo đằng sau, anh bắt lấy cánh tay cô đứng trước cửa phòng.
“Hôm nay em sao vậy, sao lại vội vàng gấp gáp”
Anh nhìn cô, ánh mắt có chút dò xét, Dương Linh né tránh ánh mắt của anh, gạt cánh tay ra, bình tĩnh trả lời.
“Em…hôm nay hơi mệt”
Mặc Tần Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô rồi nhìn bọc thuốc, hít một hơi thật sâu.
“Vừa rồi em mua thuốc gì”
“Là thuốc…cảm bình thường thôi” Dương Linh ấp úng trả lời.
Mặc Tần Minh không cho cô nói tiếp, dựt lây bọc thuốc của cô, dò tìm trong đó là thuốc gì, đúng là thuốc cảm bình thường, nhưng với biểu cảm khó hiểu này của cô, anh sao tin được chứ, cúi người xuống, lấy tay dò xét túi váy của cô.
Đúng như anh nghĩ, trong đó có thêm một liều thuốc khác, nhìn sơ qua không biết là gì, anh trừng mắt nhìn cô.
“Đây là thuốc gì, tại sao không nói cho anh biết”
Dương Linh như rùa rụt cổ, á khẩu không nói lên lời
“Nói” Anh gầm nhẹ một tiếng.
“Anh…trả lại đây” Dương Linh vươn người, muốn cướp thứ thuốc đó từ anh, nhưng căn bản không được, anh nhanh tay đưa túi thuốc lên cao.
“Em nói đi…anh sẽ trả”
Dương Linh làm sao giám nói thuốc tránh thai, “Là thuốc cảm anh tin em đi”
“Tại sao lại dấu” Anh la lớn.
Cô cúi đầu òa khóc, hai tay bưng mặt, “Anh trả.lại cho em”
Mặc Tần Minh nhìn cô có chút mềm lòng, nhưng không được, cô không nói thì anh sẽ điều tra, nhẹ nhàng ngồi xuống, bế xốc cô lên đưa vào phòng.
Anh đặt cô xuống giường, nhẹ giọng nói, đưa bọc thuốc cảm cho cô
“Uống thuốc này thì mau nghỉ đi, hôm nay không được ra ngoài.”
Chưa cho cô phản ứng, anh đi nhanh ra khỏi phòng, khóa cửa lại, Dương Linh đi tới cửa, đập mạnh la lớn.
“Anh thả em ra”
Nghe được tiếng la thất thanh của cô, anh bỗng sựt tỉnh, cô bị ảm ánh, mỗi lúc đập cửa lại kích thích tinh thần mà xúc động, vội vàng chạy lên lại mở cửa. Trong phòng, Dương Linh đang lấy hai tay ôm đầu, nước mắt dàn dụa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Mau thả tôi ra”
Trái tim Mặc Tần Minh đập mạnh, ném thuốc qua một bên chạy tới ôm cô.
“Xin lỗi, anh không nên làm thế”
Dương Linh không ngừng òa khóc, mỗi lúc như này anh chỉ biết ôm cô thật chặt.
“Ổn rồi, anh mở cửa rồi”
Mặc Tần Minh hối hận vì mình đã làm vậy, chỉ vì muốn biết thứ thuốc đó là gì, cô không nó anh đành phải làm vậy, bất lực xoa lấy đầu của cô, hít một hơi.
Dương Linh đã bình tĩnh lại, anh dìu cô lên giường, bản thân mình ngồi bên cạnh, im lặng một lúc lâu, cô lên tiếng.
“Tần Minh, đưa em thuốc”
Anh thở dài, đi tới nhặt túi thuốc, nắm chặt nó lại, đứng trước mặt cô nhìn chằm chằm.
“Rốt cuộc nó là gì?” Anh hỏi.
Dương Linh dựt nhẹ lấy túi thuốc, chẳng mấy cô lại uống hết, uống xong cô cuộcmn chăn lại nhự nhộng, giận dỗi không thèm liếc anh một cái.
“Nó không nguy hiểm” Cô nói nhỏ.
“Tại sao em không nói”
Đáp lại anh là khoản không im lặng, anh tiếp.
“Không nói anh cũng sẽ điều tra xem nó là gì, Dương Linh, rốt cuộc em còn gì dấu anh chứ”
Bất lực đứng lên, đi ra khỏi cửa sắp tới nơi thì giọng nói của cô vang lên
“Nếu nói ra, anh có giận em không”
Anh đã nói vậy, cô đành phải khai ra vậy
Mặc Tần Minh thở dài một hơi, “Không”
“Thật chứ” cô hỏi lại như chắc chắn.
Anh ừm một tiếng, Dương Linh bắt đầu lúng túng, lấy lại bình tĩnh, cô mới nói được.