Mặc Tần Minh nhìn cô liền hiểu tâm tư, nhẹ giọng nói.
“Đừng lo, mấy đứa trẻ mà mẹ anh nuôi dạy, sống rất tốt”
Dương Linh gật đầu, nhìn mấy đứa vui vẻ như vậy cô cũng lo bớt phần nào, đã tới nhà, Mặc Tần Minh bước vội xuống bên cạnh cô, miệng không ngừng nói.
“Để anh đỡ em” Anh sợ cô đứng không vững.
Dương Linh xua tay anh, tỏ vẻ cô rất ổn, “Em không sao, em tự đi”
Cô đi dần vào nhà, bỏ lại anh đứng đằng sau. Mặc Tần Minh vẫn vậy, vẫn luôn im lặng theo dõi cô từ đằng sau.
“Muốn ăn gì không, anh nấu”
Anh cũng thật là, nấu chẳng tới đâu cũng thích trổ tài, sao không mua đồ ăn ngoài cho nhanh, cô nhìn anh phì cười. Mặc Tần Minh liền thấy không hài lòng.
“Em cười gì” Anh hỏi.
“Anh mời học thêm món nào hả” Dương Linh vẫn che miệng cười vừa nói.
Nhớ lại những lần trước anh nấu cho cô, ừm thì có chút không ngon, nhưng có cần cô cười chê thẳng mặt như vậy không, anh cau mày tỏ vẻ giận dỗi rồi dần lấy lại vẻ bình tĩnh, miệng lại cười khoái chí nhìn cô.
“Đấy phải chông cậy vào em rồi”
Dương Linh đang cười anh thì dừng lại, trên khuôn mặt cô lại hơi đỏ có chút e thẹn, cô nhớ tới mấy tháng trước anh có nói với cô về chuyện sẽ nhờ mình dạy anh nấu mấy món, ấy vậy mà anh lại muốn “khỏa thân”, cô nhìn ngang ngó dọc như đang tìm cách chạy thoát.Thường ngày anh nghiêm túc như, người ngoài nhìn anh là một con người hoản hảo, lạnh lùng ai mà có ngờ nhiều lúc anh lại lưu mnh như vậy chứ.
Khuôn mặt càng trở lên đỏ au, Mặc Tần Minh nhoẻn miệng cười thầm, biết thừa cô đang xấu hổ, định sẽ nói sẽ đặt đồ ăn ngoài thì bất ngờ bị dành mất.
“Em…mệt, không đói, em lên phòng nghỉ ngơi một chút”
Mặc Tần Minh đến gần, đưa tay lên sờ chán cô, anh sợ cô lại sốt vì sức khỏe cô không tốt. Thấy chán vẫn bình thường, anh thờ phào nhẹ nhõm. Vuốt mái tóc dài của cô, cúi xuống đặt một nụ hôn trên chán, anh nói nhỏ.
“Ừm, khi nào đói thì nói anh”
Dương Linh ngước lên nhìn anh, cô khẽ gật đầu.
“Để anh chuẩn bị quần áo, tí dậy thì đi tắm liền đấy”
Cô vẫn mím môi gật đầu, cố ý tránh ánh mắt của anh đang nhìn mình, bẽn lẽn đi lên phòng.
Mặc Tần Minh để ý, dạo này cô rất dễ bị kích động nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, điều đó cũng khiến anh an tâm phần nào, anh nhớ lại lần đầu thấy cô kích động, đó là những ngày cô ngày cô nghỉ việc liên tiếp không có lý do làm cho Đẳng Thiếu phẫn nộ, vừa rồi cô còn cười với anh, đúng là đỡ hơn rồi, Rút điện thoại ra, anh đặt đồ ăn, dù gì cũng đang rất đòi.
Ngoài trời đã tối, tắm rửa đã xong. Những giọt nước trên đầu chảy xuống, hơi nước tỏa ra từ người anh, trông thật thích, nhẹ nhàng ngồi cạnh giường, nhìn ngắm khuôn mặt cô ngủ, không còn bộ dạng sợ hãi như hồi chiều nữa, trông cô thật yên bình. Không kiềm được, Mặc Tần Minh vén mấy sợi tóc vươn trên khuôn mặt cô, dịu dàng đặt một nụ hôn trên môi. Lúc buông ra cũng là lúc cô tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng nhìn anh, có vẻ không biết gì về nụ hôn vừa rồi.
“Dậy rồi” Mặc Tần Minh hỏi
Dương Linh gật đầu, cô đã tắm trước khi đi ngủ rồi, động người đứng dậy, tự nhiên cảm nhận dưới mắt cá nhân bị đau, có lẽ lúc chiều cô kích động ngồi sụp xuống đã ảnh hưởng tới nó. Dương Linh khẽ nhìu mày, anh liền nhìn nhận được vấn đề.
Ân cần chút một anh đưa tay xoa bóp cho cô, thỉnh thoảng cô vẫn la lên nhưng không giám la lớn, ít nhất nhờ anh cũng bớt đi phần nào. Dương Linh bảo anh không muốn ăn cơm, anh liền thở dài, vươn tay vào trong chăn, bế cô ra ngoài.
Dương Linh đã quen hành động tự tiện này của anh rồi, nhưng vẫn hoảng hốt hỏi anh.
“Anh…cho em nằm ở đây đi”
“Nằm nhiều mệt, anh vừa mới ăn no xong chưa muốn ngủ, xuống đây nghỉ một chút”
Dương Linh mặc anh muốn làm gì thì làm, anh đặt cô xuống ghế ngồi ở phòng khách, còn bản thân mình ngồi bên cạnh.
Từ đây có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ mà anh trồng, Mặc Tần Minh có nói rằng, hằng người vẫn có người chăm sóc nó, anh còn mắc đèn sáng cho nó nữa, men theo ánh mắt của cô, anh liền hiểu ngay cô đang nhìn gì.
“Em chờ một chút”
Đứng dậy, Mặc Tần Minh bất một cái công tắc gần đó, lập tức khu vườn hiện trong mắt cô, thì ra anh còn mắc đèn cho nó, trông thật đẹp. Dù là buổi tối, hoa không nở những vẫn cảm nhận được anh đã đổi công sức vào nó rất nhiều.
Dương Linh vươn người để nhìn rõ hơn, một tầm chăn mỏng phủ lấy người cô, anh sợ cô lạnh. Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh vươn cánh tay sang kéo cô tựa lên vai của mình.
“Đẹp không”
Dương Linh khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh”
Mặc Tần Minh xoa lấy đôi má của cô, “Chỉ cảm ơn thôi sao” Giọng nói trầm ấm đó lại hỏi cô, lúc này cô cảm thấy hơi ngại ngùng khi nghe anh nói ngữ điệu này.
Cô vươn người dậy nhìn anh, thẹn thùng, “Anh muốn em làm gì chứ, tiền anh thiếu gì, hay lại trừ lương”
Anh phì cười, lúc nào cũng là tiền, cô toàn nghĩ những thứ như vậy. Vuốt ve khuôn mặt đang đỏ au của cô, ghé sát vào.
“Ít nhấy cũng nên làm gì đi chứ”
Dương Linh khẽ run rẩy, anh bảo cô làm gì đây, nhìn thấy anh đang mong chờ điều gì đó, khuôn mặt đó thật đẹp trai, hay khuôn mặt đó cô đã yêu từ lâu, ngày nào không được nhìn liền không chịu nổi.
Vô thức cô vươn người lên, hôn lên môi anh. Mặc Tần Minh ngỡ ngành, anh không nghĩ cô sẽ làm như vậy. Có chút vụng về, cô nhấp nhẹ cánh môi của anh rồi thôi, Dương Linh cúi mặt xuống xấu hổ. Không biết anh phản ứng như thế nào, chỉ là một khoảng không khí im lặng. Thêm lần này, cô sợ anh sẽ giận vì hành động tùy tiện này, ngước mặt lên nói.