Dạo này Dương Linh rất dễ ngủ, không hiểu tại sao nhưng cứ đặt lưng xuống giường là cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Còn lời hứa lúc trưa, rằng anh sẽ cùng cô làm lại khu vườn bên hông nhà. Không trần trừ, Mặc Tần Minh lái xe ra ngoài mua ít hạt giống, cây hoa và một số dụng cụ lao động để về làm vườn.
Dương Linh đã ngủ được hơn tiếng, bây giờ đã là một giờ chiều, cô lim dim đôi mắt tỉnh dậy, nghe sau vườn có tiếng cuốc đất, cô tò mò bước ra ngoài xem.
Chàng công tử nhà giàu nào đó đang từng bước cuốc lại cho đất tơi xốp, mặt mày mồ hôi nhễ nhại. Cô cũng không ngờ rằng anh cũng giám làm những việc như vậy, anh đang xếp từng luống đất lại, thân hình cường tráng cùng sức khỏe này chẳng mấy chốc anh đã làm xong.
“Anh đang làm gì thế” Dương Linh hỏi.
“Không phải em muốn làm lại khu vườn này sao” Vừa nói Mặc Tần Minh vừa đưa tay lau những giọt mồ hôi trên khuôn mặt, trông anh thật thích.
“Đưa túi kia qua đây”
Mặc Tần Minh chỉ vào chiếc túi anh mơi mua, là phân bón, anh khéo léo trộn vào đất, lấy vòi nước xịt. Chẳng mấy chốc, khu đất cằn cỗi vào tay anh bỗng màu mỡ trở lại.
“Từ trước giờ thấy anh chỉ biết vùi vào công việc” Dương Linh nói.
Mặc Tần Minh mỉm cười, “Đấy là em không biết rồi, hồi nhỏ anh không hề sướng chút nào, đừng tưởng lúc nào anh cũng được ăn sung mặc sướng” Vừa nói anh vừa chỉ túi hạt giống gần chỗ cô.
Dương Linh hiểu ý, cầm túi hạt giống đưa cho anh.
“Anh có gì hả” Cô hỏi.
Cầm trên tay túi hạt giống xé ra, rắc từng hạt xuống đất, “Hồi nhỏ cha từng gửi anh vào quân đội huấn luyện vài năm, vừa học vừa sống trong đó”
Chẳng trách anh thật khỏe, lại còn khéo léo mọi chuyện, “Anh mua hạt gì vậy”
“Rau, ừm… anh mua đại, có cả hoa nữa, haha”
Mặc Tần Minh cười lớn, trông anh có vẻ rất vui vẻ, anh nói anh từng được huấn luyện bởi quân đội, cô lại nhớ tới bức ảnh của anh trong cuốn album, anh với mẹ của anh, những đứa trẻ vui đùa đằng sau và…một cô bé.
Dương Linh vẫn ngồi bên hiên nhà, nhìn anh chăm chỉ làm vườn, “Còn mẹ anh thì sao, em thấy có một bức ảnh trong album”
Đang lấp từng khóm đất lại, anh dừng lại một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó. Mặc Tần Minh ngước lên nhìn lên bầu trời cao, những tia nắng chiếu qua những giọt mồ hôi lấp la lấp lánh, trông anh thật quyến rũ.
“Cha mẹ ly hôn, bây giờ mẹ anh đang làm viện trưởng của một cô nhi viện, hồi nhỏ anh hay được đưa tới đó chơi”
Chẳng trách trong ảnh lại nhiều trẻ con như vậy, Dương Linh rất muốn hỏi về cô bé đừng bên góc ảnh nhưng chắc có lẽ anh sẽ không biết đâu, không hiểu tại sao cô lại nghĩ nhiều về hình dáng và biểu cảm trên khuôn mặt đó, thật quen thuộc.
Thấy cô ngồi im không hỏi gì thêm, Mặc Tần Minh cầm vòi nước xịt lên bãi đất, miệng hỏi,
“Sao thế”
“Sao dạo này anh không đi thăm mẹ nữa” Dương Linh ngước mặt lên nhìn ảnh hỏi.
Tính từ thời điểm kết hôn, đã gần sáu tháng rồi, ít nhất anh cũng nên đi gặp mẹ một lần, cô rất muốn nhìn người phụ nữ ấy.
Mặc Tần Minh cúi đầu thở dài, nghĩ lại một chuyện, đó là trận hỏa hoạn năm ấy, anh bị bỏng một chút, nhưng có ám ảnh trong lòng anh cho đến bây giờ, đó là tiếng thét ở phòng bên cạnh, ai đã cứu cô bé đó chưa, tại sao không ai nói tung tích gì cho anh biết. Nó cũng giống Dương Linh vậy, có nên nói cho cô biết không, vì nếu kể cho cô nghe, cô lại bị ám ảnh tâm lý nữa chăng.
Mặc Tần Minh bĩu nhẹ môi như đang cân nhắc từ ngữ, “Có một số chuyện từ năm 18 tuổi, cha anh không cho phép tới đó nữa”.
“Chuyện gì vậy”Cô tiếp tục hỏi.
“Em có thể tới đó được không” Cô rất muốn tới đấy.
Mặc Tần Minh không cho phép mình nói ra chuyện đó, thấy cô vẫn nhìn anh với ánh mắt chông chờ, không kiềm được cầm vòi nước xịt vào người cô.
“Á, anh làm gì vậy” Dương Linh đứng dậy la lớn.
Mặc Tần Minh vẫn không nương tay, tiếp tục xịt vào người cô, tiếng cười lớn của anh cứ dội vào tai. Không chịu được, Dương Linh liền chạy tới cướp lấy vòi nước xịt lại. Hai người trông rất vui vẻ.
Lúc này anh mới nhớ ra cô đang bị sốt, anh lại chơi dại nữa rồi, vội chạy tới tắt nước, vác người cô lên đi vào nhà.
“Anh làm gì vậy, anh chơi ăn gian” Dương Linh trên lưng anh vùng vẫy, tay không ngừng đập vào vai anh.
“Im! đừng loạn, em đang bị ốm mà giặc nước”
‘….’
Gì chứ, là anh xử ra trước mà bây giờ lại trách cô, “Anh thả em xuống đi” Lúc đi lên lầu, Dương Linh lại ôm chặt vào bả vai anh, sợ bị ngã.
Mặc Tần Minh vác cô vào phòng, đặt cô đứng cạnh giường. Quần áo của cô bị ướt hết rồi, chỗ ướt dính chặt vào cơ thể, từng đường cong trên người cô lại hiện ra trước mặt anh, có chút xộc xệch, ừm…ánh mắt anh lại liên tục nhìn trên đó.
Dương Linh bấy giờ mới hiểu được vấn đề, cô vội vàng lấy hai cánh tay che lại, miệng e thẹn nói.
“Anh…anh đừng nhìn”
Cổ họng Mặc Tần Minh khô khốc, anh nuốt nước miếng liên tục, từ đêm hôm qua, trưa hôm nay tới tận bây giờ anh đang nhịn rất nhiều, không ngờ ông trời lại khiêu khích anh một lần nữa. Nhìn khuôn mặt của cô đang đỏ lên từng hồi, anh vẫn đang kiềm chế. Hít một hơi thật sâu, anh quay vào tủ lấy một chiếc khăn tắm và một bộ quần áo. Rất nhanh anh khoác chiếc khăn lên người cô.
“Mau đi rửa sơ người đi, kẻo lại ốm nặng thêm”
Dương Linh mặt mày bị xị, rõ ràng là anh bày trò trước bây giờ lại trách cô. Lấy trên tay bộ quần áo anh đưa, đi nhanh vào nhà tắm. Mặc Tần Minh nhìn cô nở một nụ cười nhẹ.