Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của cô, Dương Linh nheo mắt vươn vai dậy, thấy ánh sáng le lói bên kia cửa sổ, trời đã sáng rồi.
Cô mặc trên mình một bộ váy công sở đơn giản, đôi guốc khoảng độ 3 phân, tuy giản dị là vậy nhưng trên người cô vẫn toát lên vẻ đẹp sắc sảo. Dương Linh vui vẻ đến công tỷ. Vừa bước vào cổng đã nghe tiếng hô vang và cúi chào của mọi người.
Chủ tịch tới! Chủ tịch tới!
Cô ngơ ngác đừng nhìn một lúc, là chủ tịch Mặc Thiên, người đứng đầu công ty này. Nhìn ông đã già, theo sau đó là Mặc Tần Minh con trai của ông, và một đám nghệ sĩ nữa. Xong rồi cố cúi chào như mọi người. Khi đám người đó lướt qua, cô đã cảm nhận được khí chất từ hai cha con này. Cô thầm nghĩ chắc có lẽ đây là một giai đoạn rất khó khăn đối với cô.
Cô đang định ngước mặt lên, bỗng nhiên có một đôi chân quay lại đứng trước mặt cô, sau đó là giọng nói hơi trầm và khản đặc vang lên:
"Ngước mặt lên"
Cô bất ngờ khi nghe có người ra lệnh mình như thế, cô từ từ ngước mặt lên, Dương Linh sửng sốt khi thấy trước mặt mình là vị chủ tịch của công ty, cô cất giọng vang lên pha chút hoảng loạn:
Dạ, thưa chủ tịch!
ads
Cô cúi chào ông rồi nói, bỗng nhiên cô nghe tiếng Mặc Thiên gọi tên một người phụ nữ:
"Thẩm Lộ"
Cô hơi bất ngờ, Dương Linh đưa mắt nhìn lên ông rồi nói:
" Dạ thưa chủ tịch, tôi là Dương Linh, nhân viên mới của công ty mình ạ.
Bỗng nhiên hai vai cô bị Mặc Thiên nắm chặt, Dương Linh đưa mắt lên nhìn khuôn mặt ông. Cô hơi ngơ ngác vì lúc này đôi mắt của ông đang ngấn lệ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô hoảng hốt, miệng cô lắp bắp kêu lên:
" Chủ tịch"
Mặc Thiên bỗng kêu lên:
" Anh tìm em mãi, em đã đi đâu hả"
Hai tay ông ngày càng nắm chặt vai Dương Linh hơn, bước chân lại càng tới gần hơn. Trên miệng không ngừng vang lên tên một người phụ nữ:
"Thẩm Lộ, Thẩm Lộ, về đi em"
Tất cả những người chứng kiến tại đó không khỏi bất ngờ, tất cả đứng đờ người ra nhìn Dương Linh. Cô lúc này cũng rất sửng sốt, lý do gì mà chủ tịch lại liên tục nhìn mình rồi gọi tên Thẩm Lộ, cô lắp bắp lên tiếng:
" Chủ tịch, ngài nhầm người rồi ạ, tôi tên là Dương Linh"
Mặc Tần Minh đứng sau cha mình chứng kiến mọi chuyện, lúc này anh mới nhận thức được sự việc hơi nghiêm trọng. Cha mình gọi tên cô gái kia là Thẩm Lộ sao. Anh có nghe thấp thoảng tiếng nói chuyện trong nhà mình của mấy người quản gia, thỉnh thoảng họ nói về một người phụ nữ hồi xưa đaz sống tại nhà của anh. Tên bà ấy là Thẩm Lộ, người tình của cha mình. Anh không quan tâm đến chuyện đó nhiều lắm vì đó là quá khứ, nhưng bây giờ anh mới nhận ra, cha mình chưa hề quên người phụ nữ đó. Anh nhanh chóng dùng hai tay kéo cha mình lại rồi nói:
"Cha, cha nhận nhầm người rồi"
Mặc Thiên vẫn cố gắng lao tới về phía Dương Linh, không ngừng gọi tên Thẩm Lộ, cô bỗng rụt người lại như con rùa né tránh ánh mắt của ông, cô nói:
"Tôi là Dương Linh, chủ tịch nhận nhầm người rồi ạ"
Mặc Tần Minh nhìn cô, trên khuôn mặt của cô đã thoáng chút sợ hãi, nhìn lại cha của mình lại thoáng lên vẻ xúc động, có lẽ ông nhớ người yêu của mình lắm mới nhận nhầm người. Lúc này, anh gọi những người vệ sĩ ở đằng sau lên giữ cha của mình lại:
" Mấy anh đứng đó làm gì, mau lên! Giữ chủ tịch lại"
Cả đám chạy lên giữ Mặc Thiên lại rồi kéo ông lên văn phòng, lúc bóng của chủ tịch dần biến mất cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cô nhìn xung quanh. Mọi người nhìn cô với ánh mắt soi mói và có chút khó hiểu, cô lại quay sang nhìn người đàn ông to lớn đang đứng trước mặt mình:
"Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô"
Cô đang đắm chìm nhìn khuôn mặt của anh, Mặc Tần Minh lên tiếng làm cô hoảng hốt:
"Dạ, không có gì ạ, không biết chủ tịch có sao không"
"Cô là nhân viên mới sao, cô làm ở phòng nào vậy"
"Tôi tên Dương Linh, làm ở phòng quản lý"
Mặc Tần Minh lúc này có hơi mệt mỏi rồi nhìn cô, anh bỗng thấy cô gái này quen quá, nhưng bây giờ anh có nhiều chuyện phải làm, không nghĩ nhiều nữa, anh nói với cô:
"Cô đi làm việc đi, nếu có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho gọi cô, bây giờ tôi không thể nói chuyện với coi được vì tôi có cuộc họp"
Cô nghĩ thầm, đột nhiên anh nói cho gọi cô lúc có việc, là việc gì chứ, gặp chủ tịch sao. Cô tự nhiên thầm nghĩ ngày đầu tiên đi làm của mình lại dính đầy rắc rối như, Mặc Tần Minh còn gọi cô làm gì, cô nghĩ rồi dạ vâng cho qua.
Mặc Tần Minh nhìn cô lần nữa rồi đi bỏ đi. Lúc này mọi người trong công ty vẫn đang nhìn cô một lúc rồi ai đó làm việc đấy. Cô cũng dần trấn tĩnh lại mình rồi về phòng làm việc của mình.
Bước vào phòng quản lý, mọi người đều nhìn cô rồi thầm thì to nhỏ, cô tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống, bỗng nhiên cô gái bên cạnh nắm chặt cánh tay cô, nhìn cô với ánh mắt tò mò:
"Sao rồi, giám đốc đã nói gì với cô vậy, tại sao chủ tịch lại làm thế với Dương Linh ngơ ngác và im pặc trước câu hỏi đó của cô gái phía trước mình, cô lắp bắp nói nhỏ: