Sau cả kỳ ngủ đông, bước vào mùa xuân thì rắn đều sẽ trải qua việc này một lần. Những con rắn không có đạo hạnh thì một năm thay đến ba bốn lần, những con có đạo hạnh thì một năm thay một lần. Có điều trong khoảng thời gian trước, nương nương chỉ ở trong động Thanh Phong của mình và có đám yêu tinh hầu hạ xung quanh nên bản thân nàng không chán ghét tập tính lột da này.
Mỗi con yêu tu đạo thành tinh trước khi hoàn toàn tu thành chính quả đều mang trong mình tập tính và nhược điểm của giống loài. Và nhược điểm cả Bạch xà chính là lột da, thời kì lột da cũng chính là khi nàng ở thời điểm suy yếu nhất, nó sẽ tiếp diễn cho đến khi nàng lột xác hoàn toàn, sau đó biến trở lại thành hình người thì mới kết thúc, và rồi yêu lực cũng sẽ tăng lên một cách vượt bậc so với trước đó.
Tuy nhiên, người tự nhận mình “da dày” là Bạch nương nương đây giờ lại đang bị thương, cộng thêm việc không có chiếc “giường” thư thái ở động Thanh Phong cho nàng ngủ, cả người nàng đều thấy yếu ớt, mãi tới khi mặt trời ngả về Tây nàng mới tỉnh lại trong ánh mắt ngơ ngác của tiểu hòa thượng.
Xưa nay đôi mắt của tiểu hòa thượng vẫn luôn trong trẻo mà chẳng hiểu sao giờ nổi đầy tia máu, nhìn kỹ hơn còn thấy hơi sưng nữa, y như là đã từng khóc vậy.
Bạch nương nương khá đắc ý khi phát hiện ra điều này, vặn vặn đầu rắn hai cái, vốn là còn muốn trêu ghẹo hắn cơ, tiếc rằng đầu óc hiện giờ không được nhanh nhẹn cho lắm, còn chẳng cả nói được tiếng người nữa kìa.
Nhắc đến tiểu hòa thượng bên này, rất dễ nhận ra rằng hắn nghiêm túc muốn chăm sóc nàng song không biết nên làm thế nào, đành băng bó tất cả những chỗ bị thương trên người nàng lại, khiến cho cả người Bạch Tố Trinh cứng đơ như một “con rắn gỗ” vậy, ngay cả cái đầu cũng được hắn băng bó kín mít. Nay thấy nàng tỉnh lại, hắn mở to đôi mắt đỏ ngầu, ngả người gần về phía trước một chút, ân cần nói: “Cô khỏe không?”
Không khỏe lắm.
Tố Trinh liều mình vặn vẹo thân người hai cái, ý muốn bảo hắn mau cởi quần áo nàng ra, mớ đồ này sắp bó nàng đến ngạt thở rồi đây này. Tiếc rằng tiểu hòa thượng lại hiểu sai ý, tưởng rằng nàng lạnh, hắn lại cởi một lớp quần áo ra trùm thẳng vào mặt nàng, nói: “Giờ đã đỡ hơn chưa?”
Nàng không tốt chút nào cả!
Lẽ ra lớp da trên người Bạch Tố Trinh đã sắp bong rồi, giờ hắn lại phủ lên mình nàng như vậy, nàng liệu có thoải mái nổi không? Vì để nói rõ sự thật, Tố Trinh lại chật vật vặn cái đuôi hai cái, chuẩn bị viết chữ trên nền đất.
Nào ngờ tiểu hòa thượng lại tưởng nàng bị đau không chịu nổi, hắn xoay người nhét kim sang ngự phẩm đầy miệng nàng, nàng tức giận đến hai mắt trợn trắng dã rồi hôn mê.
Tiểu hòa thượng chưa từng chăm sóc cho rắn bao giờ, về mặt này hắn hoàn toàn không có chút hiểu biết nào cả. Sau khi Tố Trinh hôn mê, hắn bèn cuộn nàng vào ngực, tìm một sơn động có thể dừng chân trong núi để dưỡng thương. Hai người cũng không biết đỉnh núi mà mình bị rơi xuống là chỗ nào, trước không thôn xóm sau không tiệm hàng, gió lùa qua vòm lá cũng phát ra những tiếng xào xạc, lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều.
Vì xương cốt thân người của Bạch nương nương không khỏe, sau khi vào trong sơn động này thì luôn ngủ li bì. Cứ cách một khoảng thời gian thiền sư Pháp Hải lại thăm nom xem nàng có còn thở hay không, hắn rất sợ rằng nàng cứ như vậy mà tắt thở luôn.
Nhưng mỗi khi Bạch Tố Trinh ngủ đủ rồi thì bắt đầu hổn hển dùng răng xé đống quần áo bó trên người ra. Hễ thiền sư Pháp Hải đưa tay ra ngăn lại, nàng sẽ nhe hai cái răng nọc ra đe dọa hắn, rất có mùi vị của sự vong ân bội nghĩa.
Nào biết rằng trong lòng Bạch nương nương cũng bực bội vô cùng, thầm nghĩ, ngài có thể quan tâm đến ta một chút được hay không! Ta thà rằng tự sinh tự diệt còn tốt hơn.
Bản tính tiểu hòa thượng lại rất kiên trì, mỗi khi nàng ngủ hắn lại lấy quần áo bó lại lần nữa.
Vết thương trên người nàng rất nhiều, hắn chỉ sợ nàng bị đau thôi.
Cứ như vậy giày vò nhau gần năm ngày, sự tương thân tương ái cùng với sự ấm áp lúc hai người mới bị rơi xuống núi đều bị mài mòn hết.
Không những bị mài mòn hết, hàng ngày còn chẳng tương tác với nhau nữa luôn, ai nấy đều cảm thấy ức sắp chết.
Cứ như vậy qua thêm vài ngày nữa, thần chí Bạch nương nương khôi phục một chút bèn “bỏ nhà ra đi”.
Hoặc phải nói rằng, tiểu hòa thượng tưởng nàng bỏ đi.
Hắn không tìm thấy nàng ở trong động, số quần áo bọc trên người Bạch Tố Trinh cũng bị xé đầy đất, thay vào đó là một con rắn nhỏ vẫn đang há miệng cắn xé vải. Nhìn cái bộ dạng kia thật giống y như là đang uất ức cái gì, cái răng cắn đứt một góc vải, cái đầu nó hất như sắp văng lên không trung luôn vậy.
Nói đến con rắn kia, nó cũng xinh xắn ra trò, uốn uốn lượn lượn cũng chỉ dài tầm một cánh tay, ấy mà thiền sư Pháp Hải cũng không nghĩ ngay nó có liên quan đến Bạch Tố Trinh, chỉ cau mày hỏi nó.
“Mi nói chuyện được không? Mi có nhìn thấy con yêu lớn trong này đi đâu rồi không?” Suy nghĩ một chút, lại lo nó không biết, bèn bổ sung thêm một câu: “To béo hơn mi, nhìn hung dữ hơn mi nữa.”
Mà con rắn nhỏ không hung dữ, không to béo bằng “con yêu lớn” kia bỗng rướn nửa người lên nhe hai cái răng nhọn nhỏ với hắn, cái miệng thì phun phì phì, đôi mắt trừng trừng chỉ hận không ăn được hắn luôn cho rồi.
Thiền sư Pháp Hải thấy nó hoàn toàn không có dáng vẻ “trí tuệ”, cũng không mất thời gian để tâm đến nó nữa, nhấc chân định ra ngoài sơn động đi tìm Tố Trinh. Nào ngờ, hắn vừa đi được mấy bước thì con rắn nhỏ lại cuốn lấy hắn, dùng sức vô cùng lớn mới miễn cưỡng lôi kéo được hắn ra ngoài động. Chật vật mãi mới kéo được hắn đến một nơi có đất, cái đuôi nhanh chóng quệt trên mặt đất.
“Bà chính là Bạch Tố Trinh đây!”
Thiền sư Pháp Hải bên này cúi đầu, sau khi nhận ra chữ viết trên mặt đất thì ngẩn ra.
“Mi là Bạch Tố Trinh ư?”
“ĐÚNG! THẾ!”
T hiền sư Pháp Hải cau mày nhìn con rắn nhỏ uốn éo lộn xộn trên đất kia, nghi ngờ nói: “Cô đâu có xinh xắn đến thế đâu?”
Lúc nàng mang theo hắn rõ ràng là một con rắn to đùng mà. Thân mình dữ dằn, vừa to vừa béo nữa chứ.
Vẻ mặt thiền sư Pháp Hải vô cùng nghiêm túc khiến cho Bạch Tố Trinh suýt tức chết. Nàng phồng mang trợn má, khỏi đoán cũng chắc chắn rằng nàng đang mắng mỏ. Đuôi nàng viết nguệch ngoạc trên đất.
“Ta phải biến thành to vậy mới dọa người được chứ! Bằng thế này thôi thì kẻ nào sợ ta nữa hả?”
Thật ra thì hình dạng thực sự của Bạch Tố Trinh sẽ to hơn hiện giờ một chút, có điều trong thời kỳ thay da thì sẽ mất hết pháp lực, chỉ to bằng lúc đầu thôi. Hiện giờ chính là lúc nàng yếu ớt nhất.
Thiền sư Pháp Hải biết chữa bệnh cho người khác, nhưng không hiểu biết về rắn, thế nên chuyện thay da này hắn cũng chẳng hiểu. Nhìn cả bộ da màu trắng nhợt nhạt trên thân Bạch Tố Trinh, hắn không kìm được mà hỏi.
“Vậy ta phải làm những gì?”
“Đừng quấn quần áo lên người ta nữa!!”
Cuối câu nói Bạch Tố Trinh còn thêm hai cái dấu chấm cảm nữa, tám chữ đơn giản được nàng viết ra bằng khí thế ‘cát bào đoạn nghĩa0, cả đời không qua lại2.
(0: “Cát bào đoạn nghĩa”, hay “cát bào đoạn giao” có xuất xứ từ câ chuyện “Quản Ninh cát tịch” trong Thế thuyết tân ngữ, Thiểm tây lữ du xuất bản năm 2002.
Quản Ninh và Hoa Hâm cùng cuốc đất trồng rau trong vườn, họ trông thấy dưới đất có một miếng vàng. Quản Ninh vung cuốc không ngừng, xem nó chỉ như gạch đá. Hoa Hâm nhặt miếng vàng lên rồi sau mới quăng đi. Hai người thường ngồi chung chiếu đọc sách. Có một vị quan ngồi xe có rèm che cao xung quanh đi ngang qua cửa, Quản Ninh vẫn cứ ngồi đọc sách như cũ, còn Hoa Hâm thì bỏ sách xuống chạy ra ngoài xem. Quản Ninh bèn cắt chiếu chia chỗ ngồi, nói rằng: “Ông không phải bạn tôi.”
Về sau cụm “cát bào đoạn giao”, “cát bào đoạn nghĩa” được dùng để hình dung vệc đoạn giao với bạn bè.)
(2: Câu gốc là: Lão tử bất tương vãng lai: là câu được trích trong Đạo Đức Kinh chương 80.)
Mấy ngày gần đây nàng sắp bị quấn chết luôn rồi! Đã thế trong sơn động lại không thể viết chữ được, nàng có thể sống sót được thế này chính là một loại kỳ tích.
Lúc này thiền sư Pháp Hải mới hiểu, hắn nhìn vào những miếng vải nhỏ trong sơn động kia một chút, mặt cũng vàng vọt. Hắn đành tử tế ôm nàng trở lại, rồi đi gom cát đựng trong bát vàng để hắn và Bạch Tố Trinh “kết nối” với nhau.
Trong thời gian lột da của Bạch Tố Trinh thì nàng đều ngủ mê man cả ngày, sau khi tỉnh dậy tính khí cũng rất nóng nảy, nếu có tinh thần thì sẽ cọ lớp da của mình tán loạn lên đám sỏi đá trong sơn động. Thiền sư Pháp Hải cũng không chọc ghẹo nàng, hàng ngày đều ngồi trong sơn động tụng kinh niệm Phật, lặng lẽ chờ nàng thay da xong. Cũng may lúc đi vẫn còn cất theo mấy chiếc bánh bao để trong túi, chứ nếu không thì cũng chết đói mất thôi. Lúc ăn hắn sẽ ăn nửa non, chia cho Tố Trinh nửa già. Lúc đưa đồ cho nàng hắn cũng không dám quấy rầy đến nàng, chỉ lặng lẽ đặt chiếc bát xuống bên cạnh, cứ như dâng lễ vật vậy.
Nhưng mà hình như oán niệm với bánh bao của Bạch nương nương lớn lắm thì phải, hắn đưa lên cho nàng, nàng lại đẩy trả hắn. Thiền sư Pháp Hải lại tưởng lúc nàng lột da thì không cần ăn uống gì. Kết quả là, ngày hôm sau khi hắn tỉnh dậy, thấy Bạch Tố Trinh há to miệng, mắt như không có tiêu cự mà nhìn hắn trừng trừng, cũng không biết có phải nàng đã há miệng rất lâu rồi hay không, mà miệng nàng chảy đầy nước miếng. Vừa thấy cuối cùng tiểu hòa thượng cũng tỉnh dậy, nàng vội vàng thở yếu ớt vặn vẹo ra dấu chỉ vào cái bát.
“Ngài phải bón cho ta chứ!”
Hiện giờ nàng rất yếu, nào có nuốt được một miếng bánh bao to như vậy đâu, việc nhỏ nhặt như móng tay cũng khiến nàng tốn sức vô cùng.
Thương thay, thiền sư Pháp Hải lớn bằng ngần này cũng chưa từng bị ai chỉ tay năm ngón trách mắng bao giờ. Mà Bạch Tố Trinh vốn cũng không có chỗ nào tốt hơn lại suýt bị hắn để “chết đói”. Hắn chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đọc câu A di đà Phật, rồi ngoan ngoãn xé bánh bao thành từng miếng nhỏ đút vào miệng nàng.
Dẫn một đứa bé theo cũng không đến nỗi vướng bận như hắn đâu.
Mây đen giăng kín, một đêm mưa, Bạch Tố Trinh lại “trốn mất” lần nữa.
Trong sơn động ẩm ướt lạnh lẽo, mỗi ngày trước khi mặt trời lặn thiền sư Pháp hải đều sẽ ra ngoài tìm chút củi khô về đốt. Lần này sau khi trở về hắn lại không thấy Bạch Tố trinh đâu, thấy bên ngoài trời sắp đổ mưa to, hắn bèn đốt đuốc vội vàng chạy ra ngoài tìm nàng.
Lần này là Tố Trinh sắp lột da thật rồi. Lúc rắn lột da, lớp da cũ trên mình sẽ khô nứt, mặc dù lớp da mới sẽ bài tiết ra một ít chất nhờn, nhưng dẫu vậy thì lúc trút bỏ lớp da cũ cũng không nên khô quá. Cơn mưa này đúng là vô cùng hợp ý, Tố Trinh vô cùng hài lòng. Lúc hòa thượng ngốc tìm được nàng, nàng vẫn còn đang vui sướng uốn éo dưới mưa. Kết quả là nàng bỗng thấy mưa trên đầu vơi đi nhiều, ra là thiền sư Pháp Hải đang dùng tay nghiêm túc che cho nàng, miệng lo lắng nói.
“Sao cô lại bướng bỉnh thế, muốn bị cảm lạnh phải không.”
Nói xong lại định kéo Tố Trinh về sơn động, gấp đến mức khiến Bạch Tố trinh nín nhịn hồi lâu phải thốt lên: “Đừng động vào ta!”
Giọng nói kia của Bạch Tố Trinh khàn khàn chói tai, nghe chẳng giống “người” chút nào. Thiền sư Pháp Hải vừa nghe thấy giọng nói ấy thì không dám kéo nữa. Chỉ thấy trước mắt một luồng sáng trắng vụt qua, bạch xà đang uốn lượn dưới mưa bỗng lao nhanh tới chỗ núi đá, cọ mài thân mình vào cạnh những tảng đá. Bắt đầu từ đầu, lớp da cứ thế tuột dần xuống, sau đó một cái da rắn đã được lột gọn gàng ở đó.
Sau khi lột da xong, nàng to lớn hơn trước đó rất nhiều, thân mình trắng loáng như ngọc, mềm mại mà lóng lánh.
Thiền sư Pháp Hải vẫn cứ ngây ngốc đứng bên cạnh nhìn, nước mưa rơi thấm ướt quần áo cũng không nhận ra.
Trong lòng hắn cả trăm xúc cảm cùng ùa tới. Cuối cùng Bạch Tố Trinh cũng lột da rồi, “cuộc sống khổ cực” của hắn cuối cùng cũng chấm dứt rồi!
Sau khi thay da xong, tâm trạng Bạch nương nương cũng tốt hơn bao giờ hết, nàng khoan khoái vặn vặn cái đầu hai cái, đong đong đưa đưa tiến tới, đùa cợt nói: “Hòa thượng ngốc, hiện giờ ta cũng không mặc quần áo đâu, ngài cứ nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?”
Nhưng cô đang trong hình dạng rắn còn gì.
Thiền sư Pháp Hải rất muốn phản bác, cũng không biết làm sao, còn chưa mở miệng mặt đã đỏ bừng.
Tố Trinh lại uốn éo trườn lên cổ hắn, kề sát đầu và nói: “Đợi mấy hôm nữa ta có thể hóa thành hình người sẽ cho ngài nhìn thêm nhé. Ôi chao, ngài đừng có đẩy ta chứ, giờ ta vẫn còn non yếu lắm đấy. Bầu trời nặng quá! Nặng thật đấy!! Mưa to rồi, ôm ta về nhanh chút đi, ta sẽ không ăn ngài đâu…”
Thiền sư Pháp Hải vê chuỗi hạt châu trong tay, hắn cảm thấy, có lẽ Bạch Tố Trinh mới là kiếp số thực sự của hắn.