Ánh sáng trong trẻo tỏa xuống, Đỗ Hữu Lân cùng Tiết Bạch nâng ly chạm cốc, một người uống rượu, một người uống nước.
“Ý của Quốc cữu, là muốn mưu cho ta chức Lang trung tại Khảo Công ti của Lại bộ, quan thực chức ngũ phẩm.” Đỗ Hữu Lân trầm ngâm nói: “Còn về các chức vị như Hộ bộ Viên ngoại lang, Kinh Kỳ Thải phóng sử Phán quan, Điện Trung Thị ngự sử, hắn định để Nguyên Tái kiêm nhiệm.”
Tiết Bạch nghe vậy, không mấy ngạc nhiên.
Hiện giờ hắn vẫn chưa vào triều làm quan, số người tài bên cạnh Dương Tiêm có thể dùng rất ít, thực sự chỉ có Nguyên Tái là đủ năng lực đối phó Vương Hồng. Mà Nguyên Tái lại vô cùng tham vọng, dám nhận trọng trách.
Nhưng hắn vẫn nhắc nhở: “Nguyên Tái tuổi đời và kinh nghiệm còn non trẻ, Quốc cữu dựa dẫm quá nhiều, dễ khiến lòng kiêu ngạo nổi lên, chưa chắc đã là điều hay.”
“Đúng vậy.” Đỗ Hữu Lân nói: “Nhưng trước mắt là lúc cần người, người có tài mà đáng tin thì lại hiếm, tiếc là ngươi còn chưa ra làm quan.”
“Ta không hề ghen tị.” Tiết Bạch nói: “Phải biết đến hôm nay vẫn là thời của Ca Nô nắm quyền, tiếp sau Đông cung rụt đầu lại, thì những người như Quốc cữu, Nguyên Tái chính là cái gai trong mắt hắn.”
“Chuyện này…”
Tiết Bạch hạ giọng, nói: “Thăng quan nhanh chưa hẳn đã tốt.”
Đỗ Hữu Lân gật gù, hiểu rõ Tiết Bạch coi mình là người cùng phe. Hiện tại, bầu không khí trong triều rất tệ, cứ để Dương đảng thu hút sự chú ý của Ca Nô, bọn họ sẽ âm thầm tích lũy thực lực.
Nghĩ như thế, chấp niệm với quan ngũ phẩm của hắn cũng phai nhạt đôi chút.
Nhưng Tiết Bạch lại nói: “Tuy nhiên, Lại bộ Khảo Công ti Lang trung chi chức rất trọng yếu, chúng ta nhất định phải bắt vào tay.”
Không nói đâu xa, nếu hắn đỗ Tiến sĩ, muốn chọn một chức quan vừa ý, thì Lại bộ Lang trung có thể phát huy tác dụng lớn. Huống chi còn nhiều bè cánh cần được nâng đỡ.
Không vội, từng bước mà tiến.
Hai người một mực luận về quan đồ, Lục Phong Nương lại muốn làm mai cho Tiết Bạch, nhưng chưa tìm được cơ hội, thì Đỗ Hữu Lân đã say khướt, nàng đành phải dìu hắn về phòng.
Một bữa tiểu gia yến kết thúc, Tiết Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Gió to thật.”
“Có sao?”
“Ta muốn mở cửa sổ ngủ, nếu ngươi thấy ồn thì hãy sang tây sương.”
Đỗ Ngũ Lang nói: “Khi ngươi không có ở đây, ta đã bảo người sửa lại cửa sổ rồi.”
Tiết Bạch không ngờ hắn lại chu đáo như vậy.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Đỗ gia tỷ muội đang đứng ngay phía sau không xa.
“À, vậy ta sang tây sương.”
“Ta đã sửa xong cửa sổ, ngươi lại muốn sang tây sương?”
“Ừm, ngươi cũng biết dạo này ta đang viết hí văn, chắc hẳn sẽ có cảm hứng.”
“Hí văn của ngươi… ài, chẳng phải là hơi sặc mùi diễm tình sao?”
~~
Ánh nến khẽ lay động.
Lý Quý Lan ngồi bên cửa sổ, mở ra vở hí văn mà mình tự viết, vừa xem một chút thì đã thẫn thờ.
Nàng biết bản thân viết vở hí văn này càng lúc càng táo bạo, nhưng lại luôn được Tiết Bạch dung túng. Đôi khi hắn góp ý vài câu, nhưng lại khuyến khích nàng viết táo bạo hơn nữa…
“Quý Lan Tử, sao còn chưa ngủ?”
Lý Quý Lan thu quyển trục, ngoảnh lại nhìn, thì ra là Lý Đằng Không.
“Đằng Không Tử cũng chưa ngủ sao?”
“Vô Thượng Chân Nhân vài ngày nữa sẽ quay về Vương Ốc Sơn, có một số Đạo kinh còn chưa chỉnh lý xong, không biết nàng có mang theo không.”
“Đó là việc ta nên làm.” Lý Quý Lan vội đứng dậy, “Coi ta này, lỡ việc mất rồi.”
“Không sao đâu, chúng ta cùng nhau chỉnh lý.”
Hai sư tỷ muội đi tới kinh phòng, bắt đầu sắp xếp kinh thư mà Ngọc Chân công chúa mang về.
“Bọc đồ này có mang không? Nặng quá.” Lý Đằng Không hỏi.
“À, Vô Thượng Chân Nhân không cho ai động vào bọc đồ này…”
Lời chưa dứt, bọc đồ đã rơi trên đất, kinh tư văng tứ tung. Hai người vội cúi xuống thu dọn.
Chỉ thấy toàn là kinh thư Đạo gia, như 《 Hoa Doanh Cẩm Trận Vạn Phương Đồ 》 《 Động Huyền Tử 》 《 Thiên Hạ Chí Đạo Đàm 》 《 Tố Nữ Kinh 》 《 Thắng Bồng Lai 》 v.v.
Lý Đằng Không vốn yêu thích đạo học, tiện tay mở một quyển ra xem.
“A!”
Lý Quý Lan vừa ngẩng đầu, liền thấy hai gò má của Lý Đằng Không đỏ bừng, dù đã khuya cũng hiện rõ mồn một, sau đó nàng vội ném quyển kinh thư trong tay, như thể bị ong đốt vậy.
Lý Quý Lan không khỏi hiếu kỳ, nhặt lên xem thử, lập tức gương mặt cũng đỏ tới mang tai.
Ánh nến lung lay, bức tranh trong tay như cũng lay động theo, trong tranh, hai nữ tử đang cùng một nam nhân….
Nàng luống cuống, vội vàng muốn ném thứ ô uế này đi, nhưng thoáng nhìn thấy bên lề tranh có mấy câu thơ.
"Nửa như e thẹn nửa thoái thác, nào đâu tầm thường chuyện gió trăng."
"Ngoảnh đầu khẽ gọi mau nhanh chút, dặn rằng chớ để người ngoài hay."
Những câu thơ này còn diễm hơn cả hí văn nàng viết, nhưng tựa hồ càng gần với văn phong của Tây Sương Ký… Rất đáng để học hỏi.
Vừa ngẩng lên, gặp phải ánh mắt của Lý Đằng Không, Lý Quý Lan liền vội gấp lại.
Hai sư tỷ muội không nói gì thêm, lặng lẽ thu dọn kinh thư.
Lúc đi qua hành lang, tay các nàng vô tình chạm vào nhau. Lý Quý Lan như bị đ·iện g·iật, lập tức rụt tay lại, quay sang thấy Lý Đằng Không vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như thường.
“Nga, có nghe nói không?” Nàng mở lời phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Tiên sinh trúng bảng thủ, bị cáo đến Đại Lý Tự.”
“Ân, thời điểm ta biết, hắn đã không sao.”
“Thật là lợi hại.”
Lý Đằng Không quay qua nhìn Lý Quý Lan một chút. Không hiểu sao bầu không khí càng thêm lúng túng, hai người vội tách nhau ra, ai về phòng nấy.
Đêm nầy.
Lý Quý Lan mơ một giấc mơ.
Ánh trăng trải dài, bóng hoa đầy sân, nàng cầm đôi hài thêu, rón rén bước qua hành lang. Nhưng lại thấy Tiết Bạch và Lý Đằng Không ôm… hôn. Nàng hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy, nhưng Tiết Bạch đã đuổi theo.
“Tiên sinh, ta không thể tranh giành ngài với Đằng Không Tử.”
“Ta vì ngươi mà chảy máu mũi rồi.”
Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy hai dòng máu mũi chảy xuống.
Cảnh tượng sau đó liền thay đổi, những hình ảnh trong tập tranh cứ thế hiện lên chập chờn.
Nàng cùng Lý Đằng Không tay trong tay, tựa như đóa tịnh đế liên nghiêng ngả trên mặt nước.
Lý Quý Lan bị chính giấc mơ của mình dọa cho tỉnh giấc, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh cả người.
......
“Chân Nhân, có lẽ đồ nhi bị bệnh rồi?”
Hôm sau, Ngọc Chân công chúa ngồi bên giường Lý Quý Lan, đưa tay sờ trán nàng, khẽ nhíu mày.
“Sốt mà thôi.”
“Chắc là… ban đêm khô nóng, nên ta hất chăn đi.”
Ngọc Chân công chúa lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Lý Quý Lan, nói: “Vi sư kê ch·út t·huốc, không có gì đáng ngại. Chờ bệnh khỏi rồi, chúng ta sẽ lên đường trở về Vương Ốc Sơn.”
“Không thể vì đồ nhi mà trì hoãn hành trình của Chân nhân. Đồ nhi có thể ở lại Trường An, trong Ngọc Chân Quán, cùng với Đằng Không Tử được không?”
Lý Quý Lan khẽ thì thào, liếc nhìn Lý Đằng Không, bỗng dưng lại đỏ mặt.
Nghĩ đến chuyện Lý Đằng Không tâm vô tạp niệm, còn mình thì lại mơ thấy những điều như vậy, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng ít nhất có thể ở lại Trường An, đem hí văn hoàn thành nốt.
~~
Mùng 5 tháng Tám, Vạn Tuế Thiên Thu tiết, các tam phẩm trọng thần cùng hoàng thân quốc thích đã mừng sinh nhật cho Thánh Nhân.
Ngày kế, một đoàn xe ngựa chậm rãi rời thành Trường An, có rất nhiều người tiễn Ngọc Chân công chúa đến tận Thập Lý Trường Đình.
“Cô tổ.” Lý Nguyệt Đồ bước lên hành lễ, nói: “Ca ca vốn đã nói sớm sẽ đến, nhưng giờ bị cấm túc, trăm phương ngàn kế cũng không ra được, đành để ta thay mặt tiễn người.”
“Không sao, thân là hoàng tôn, giữ quy củ vẫn quan trọng hơn.”
Ngọc Chân công chúa biết tường tình nhiều hơn một chút so với người khác.
Gần đây, Đông Cung lại có dấu hiệu nguy cấp, đầu tiên là Lý Thục bị cấm túc, sau đó là Bùi Miện án liên đới khắp nơi, Phòng Quản và Đỗ Hồng Tiệm đều bị biếm chức đày đi xa.
Phải biết giữa tháng Bảy, Thánh Nhân vừa bổ nhiệm Lý Bí làm Đãi chiếu Hàn Lâm, phụng sự Đông Cung, triều đình ai cũng tưởng tình thế Đông Cung khởi sắc, vậy mà chưa đầy một tháng, Trung Thu còn chưa đến, mọi sự diễn biến cứ như một cái tát vào mặt những người phe Đông Cung vậy.
Ngọc Chân công chúa không muốn tham dự những chuyện rối ren này, nàng bị Lý Bạch ảnh hưởng nên rất ghét An Lộc Sơn, vả lại nàng thích người tuấn tú, ghét người xấu xí, không chịu nổi cảnh Thánh Nhân bị tên béo đó chọc cho cười đến lăn lộn, đành dứt khoát hồi Vương Ốc Sơn.
Xe ngựa đi xa, Trường An cổ đạo cũng dần yên tĩnh.
Những ngày sau đó, không ngừng có quan viên bị biếm chức khởi hành từ đây, lưu lại rất nhiều tiếc nuối cùng sầu lo.
Bích vân thiên, hoàng hoa địa, tây phong khẩn, bắc nhạn nam phi.
Rừng cây bên cổ đạo ngày càng nhuốm màu thu.
Cuối cùng cũng đến ngày 13 tháng 8, hai ngày trước Trung Thu.
Đêm Trung Thu, Thánh Nhân sẽ mở tiệc tại Cần Chính Vụ Bản Lâu, chuyện này trở thành đệ nhất đại sự của Trường An lúc bấy giờ.
Các công vụ trên triều đều tạm thời dừng lại, để tập trung chuẩn bị cho Trung thu ngự yến.
Một nam tử trung niên cưỡi ngựa đi qua cổ đạo, từ hướng Đông mà đến, hướng Tây mà đi.
“Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh. Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh.”
Thuận miệng niệm vài câu thơ, dáng vẻ tuy tiều tụy nhưng tinh quang trong mắt vẫn chưa tiêu tan, chính là Bùi Miện.
Hắn không hề chạy về Sóc Phương ngay, bởi hắn biết Tác Đấu Kê chắc chắn sẽ truy lùng hắn. Do đó, sau khi rời Trường An, hắn đi về hướng Đông, ẩn náu gần trạm Lam Điền. Giờ gió đã lặng, hắn mới bắt đầu lên đường đến Sóc Phương.
Đi qua Thập Lý Trường Đình một hồi lâu, trời gần tối, phía trước có một dịch quán.
Bùi Miện xuống ngựa bước vào, liền nói với tiểu nhị: “Ta tới gặp khách.”
“Khách quan, hậu viện mời.”
Bùi Miện đến hậu viện, trước tiên quan sát xung quanh, chuồng ngựa buộc ngựa và lạc đà, trong viện chất đầy hàng hóa, có thể thấy Đông Cung thực sự đã chuẩn bị một đoàn thương đội để đưa hắn đi Sóc Phương.
Lúc này hắn mới hơi an tâm.
Bởi hắn không ngốc, biết rõ Thái tử đã từng hai lần l·y h·ôn, thì không phải là không có khả năng g·iết hắn. Hơn nữa, Thái tử rất trọng dụng Lý Tĩnh Trung, một kẻ quái dị tàn nhẫn, khó chung sống.
Tất nhiên, Đông Cung phái người đến hôm nay có thể đã chuẩn bị hai phương án, g·iết hắn, hoặc hộ tống hắn.
“Khách quan, mời.”
Bùi Miện mở cửa một gian phòng, liếc mắt nhìn qua, trong phòng có tám người, đều là người Hồi Hột, người đứng đầu là người hắn quen.
“Cốt Ốc Cốt, điện hạ cử ngươi đến tiễn ta sao?”
“Nếu Bùi tiên sinh thực sự nguyện ý đến Sóc Phương, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.” Cốt Ốc Cốt nói, “Mời tiên sinh uống rượu.”
Bùi Miện bước tới ngồi xuống, cầm lấy chén rượu nhưng không dám uống.
Cốt Ốc Cốt ra hiệu cho thuộc hạ lui ra, hỏi: “Bùi tiên sinh, Lý ông bảo ta hỏi một việc, năm ngoái ngài đưa Lũng Hữu tử sĩ ra khỏi Trường An, đem khôi giáp và v·ũ k·hí giấu ở đâu?”
“Việc này, ta sớm đã nói với Lý ông rồi.”
“Lý ông phái người xem qua, nhưng chỗ đó không có khôi giáp và v·ũ k·hí nào.”
“Không có?”
Bùi Miện giả vờ ngạc nhiên, sửa sang lại râu tóc mình, trầm ngâm nói: “Bất quá, lúc này đi tìm số v·ũ k·hí và khôi giáp đó, chẳng may bị người phát hiện, sẽ rất nguy hiểm a, dù sao cũng đều là quân khí của Lũng Hữu.”
Cốt Ốc Cốt ngẩng đầu nhìn, sắc trời đã tối.
“Bùi tiên sinh đến Sóc Phương tự khắc sẽ có tiền đồ rộng lớn, chuyện ở Kinh Kỳ cũng nên giao phó ổn thỏa mới phải.”
“Yên tâm, ta lấy tính mạng đảm bảo, không ai có thể tìm ra những quân khí kia, trừ phi ta c·hết.”
“……”
Cùng lúc đó, một hán tử Hồi Hột đang bước đến chuồng ngựa để đi tiểu.
Trong sân dịch quán chỉ treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng chiếu lên thân hình hắn, đổ bóng xuống đống rơm.
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn ra, bịt chặt miệng hán tử Hồi Hột này. Đồng thời, một con dao găm sắc lẻm lướt qua, cắt đứt cổ họng hắn.
“Xoẹt.”
Máu từ vết cắt trên cổ phun trào, do hơi thở bị ngắt ngay lập tức, âm thanh phát ra nghe như tiếng huýt sáo, nhưng lại bị tiếng máu chảy át đi, không còn vang như tiếng huýt nữa.
Chẳng mấy chốc, máu nhuộm đỏ cả rơm, t·hi t·hể hắn cũng ngã xuống đó.
“Còn bảy tên, tính thêm Bùi Miện là tám.” Lão Lương thì thầm.
“Ta biết đếm.”
Khương Hợi nhanh chóng ra dấu bằng tay, ý bảo hắn sẽ tự mình xử lý sáu tên đang uống rượu trong vũ phòng; Lão Lương chỉ cần g·iết Bùi Miện và tên cầm đầu kia, không để ai chạy thoát.
Lão Lương không nói thừa một lời, gật nhẹ đầu, rồi khom người áp sát cửa phòng chính.
Bên trong áo, hắn mặc một bộ giáp nhẹ, trên tay cầm một thanh mạch đao, dư sức xử lý sáu tên say rượu kia.
Vừa huýt sáo vui vẻ, hắn vừa bước tới trước vũ phòng, những người Hồi Hột bên trong đang cười nói rôm rả, khi tiếng cửa mở vang lên còn có người quay đầu nói gì đó, rồi mới dùng tiếng Hán hỏi.
“Ngươi là ai?”
Trả lời bọn họ chính là là nụ cười tàn bạo của Khương Hợi, cùng với nhát đao giáng xuống không hề do dự chút nào.
“Phập.”
“A!”
“Phập.”
Chỉ trong khoảnh khắc, đao vung lên lại hạ xuống, máu tung tóe khắp căn phòng.
“Giết c·hết hắn!”
“……”
Cốt Ốc Cốt mãi không moi được thông tin gì từ miệng Bùi Miện.
Mặt khác, hắn cũng cảm thấy Lý Tĩnh Trung thực ra không cần thiết phải g·iết người diệt khẩu, nên quyết định đưa Bùi Miện đến Sóc Phương là xong.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gầm giận dữ.
Cốt Ốc Cốt lập tức rút dao, mở cửa lao ra ngoài.
“Phập!”
Một tiếng xé gió vang lên, nhát đao bổ thẳng vào tay hắn, chém đứt cánh tay đang đẩy cửa.
Cánh tay cường tráng rơi xuống đất, máu phun ra như suối, nửa người Cốt Ốc Cốt thấm đầy máu, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nhát đao thứ hai đã bổ tới, Cốt Ốc Cốt lăn người tránh đi.
Luận về võ nghệ, có lẽ hắn cao cường hơn kẻ t·ấn c·ông. Nhưng đây là tập kích bất ngờ, kẻ ra tay lại tàn nhẫn, dứt khoát, bù đắp hoàn toàn sự chênh lệch này.
Cốt Ốc Cốt còn đang lăn tròn, một chân của hắn đã b·ị c·hém đứt.
Hắn đau đớn gào thét, cố gắng phản kháng, nhưng kẻ t·ấn c·ông rất có kinh nghiệm, lập tức thối lui, để mặc hắn không ngừng chảy máu, sau đó hướng về phía Bùi Miện t·ruy s·át.
......
Bùi Miện ngay lập tức muốn nhảy qua cửa sổ chạy trốn, vừa mới bước lên bệ cửa, đã bị đụng mạnh vào lưng.
Đó là một cái vò rượu ném trúng, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Vừa định gượng dậy, một bàn chân bẩn thỉu đã giẫm lên người hắn, lưỡi dao lạnh ngắt áp sát mặt.
“Ta hữu dụng! Ngươi muốn biết gì, ta đều sẽ nói!”
Lúc này, Bùi Miện mới nhìn rõ kẻ t·ấn c·ông, cũng là lúc kẻ đó cúi xuống nhìn hắn.
Vừa chạm mặt, Bùi Miện kinh hồn bạt vía.
Hóa ra lại là Lão Lương.
Cảnh tượng tại phủ Dương Thận Căng, nơi những lão binh bị đầu độc, hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn. Trái tim Bùi Miện như rơi vào hầm băng, lạnh buốt vô cùng.
Lão Lương không g·iết hắn ngay, mà nhẹ nhàng vung dao hai lần, cắt đứt gân chân của hắn, mặc cho hắn kêu la thảm thiết.
“Ta nghe rồi, những khôi giáp và v·ũ k·hí đó ngươi giấu ở đâu?”
Bùi Miện vừa đau vừa sợ, thấy có chút hy vọng sống, liền cố nén đau, thở hổn hển đáp: “Ta… tất nhiên có thể nói cho ngươi… Đúng rồi, hiện giờ ngươi theo phe ai?”
“Nói.”
“Ở phía Bắc thành Trường An, gần sông Vị, bên ngoài Cấm uyển. Nơi đó không tiện miêu tả, ta có thể dẫn các ngươi đi tìm. Nếu ta c·hết, các ngươi sẽ không bao giờ tìm được.”
Lão Lương không nói gì, nhận ra nếu đấu trí với Bùi Miện, hắn có thể phải chịu thiệt, trong lòng thoáng muốn kết liễu hắn bằng một nhát đao.
Nhưng xuất thân là thám báo, thói quen do thám địch tình khiến hắn trực giác rằng Bùi Miện có thể tiết lộ thêm nhiều tin tức hữu ích cho lang quân.
“Ngươi là người của Tiết Bạch, đúng không?”
Bùi Miện cố ý dò hỏi, quan sát phản ứng của Lão Lương, rồi nhanh chóng nói thêm: “Ta biết một việc cực kỳ quan trọng về Tiết Bạch, Lý Lâm Phủ đã sai ta điều tra thân thế của hắn, ta đã tra được nhưng chưa báo lại. Đối với Tiết Bạch vô cùng hữu ích, hãy đưa ta đến gặp hắn…”
~~
Từ vũ phòng, Khương Hợi toàn thân đẫm máu bước ra. Hắn tiến vào phòng chính, quát hỏi: “Ngươi là người của Đông Cung, thuộc tuyến Sóc Phương?”
“Đồ ăn ruột chó.”
Chẳng mấy chốc, Khương Hợi ra ngoài, nói: “Tên Hồi Hột kia đã t·ự s·át, Bùi lão cẩu ngươi hỏi xong thì giao hắn cho ta, ta còn có thù phải tính từng cái một.”
Lão Lương giơ tay ngăn lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Mang hắn đi, cho ngươi từ từ mà h·ành h·ạ.”
~~
Tiết Bạch ở lại Đỗ trạch đã vài ngày.
Hôm nay tỉnh dậy, thấy Đỗ Cấm đang ngồi cạnh giường mình.
“Vẫn chưa đi sao?”
“Trời vừa sáng liền có hộp thức ăn đưa tới, ngươi có muốn xem một chút không?”
Biết có chuyện quan trọng, Tiết Bạch lập tức đứng lên, thay một bộ quần áo giả làm gia nhân, lặng lẽ theo xe ngựa rời khỏi Đỗ trạch.
Xe ngựa dừng tại chi nhánh Phong Vị Lâu ở Hoài Viễn phường, hắn đi vào nhà kho, đẩy ra giá sách, phía sau xuất hiện một lối đi bí mật, dẫn đến một gian cao tường viện lạc khác.
Sau khi xuyên qua hai cánh cửa viện, Lão Lương tiến lên đón, ghé sát nói nhỏ vài câu.
“Người ở bên trong?”
“Đúng vậy.”
Tiết Bạch đẩy cửa bước vào, thấy Bùi Miện đang bị trói vào một cây cột.
“Lại gặp nhau rồi.” Bùi Miện cười nhẹ, nói: “Ta rất hối hận, trước đây ngươi đã tha cho ta một lần, nhưng ta lại không thật lòng hợp tác với ngươi, mà ngu ngốc tin tưởng Đông Cung.”
“Chính xác, ta vốn có thể mượn tay Đông Cung trừ khử ngươi, nhưng ta rất tán thưởng tài năng của ngươi.”
“Chúng ta đều là người thông minh, nếu ngươi và ta có thể hợp tác, chắc chắn sẽ phát huy được hết tài năng của mình. Ngươi muốn phò trợ Khánh Vương? Hay một trong bốn hoàng tôn mà hắn đang nuôi dưỡng? Ta có thể giúp ngươi. Bí mật của Đông Cung, của Hữu Tướng, ta đều biết.”
“Không sao.” Bùi Miện nói: “Nam nhi sinh ra giữa trời đất, có thể bị chèn ép nhưng không thể gục ngã. Chút v·ết t·hương nhỏ này, không ảnh hưởng đến đại nghiệp của chúng ta.”
“Ý ngươi vừa nói, là đã biết thân phận của ta sao?”
“Đương nhiên. Tác Đấu Kê lệnh ta tra ngươi, nhưng rất nhiều chuyện ta chưa nói với hắn.”
Tiết Bạch lặng lẽ lắng nghe.
Bùi Miện cũng không nói thêm, hắn phải giữ lại những bí mật này để bảo mệnh.
Tiết Bạch hiểu ý, mỉm cười: “Ngươi đã giấu quân khí của Đông Cung? Nếu ngươi c·hết, người của ngươi sẽ giao nó ra, chỉ nhận Đông Cung?”
“Không có đâu, ta chỉ hù dọa Lý Tĩnh Trung, ngươi cũng biết hắn là người thế nào.” Bùi Miện nói: “Nhưng chuyện đêm đó xảy ra quá bất ngờ, ta làm sao có thể kịp chuẩn bị?”
“Vậy quân khí ở đâu, có thể nói cho ta biết không?”
“Có thể.” Bùi Miện hiểu mình cần thể hiện một chút thiện chí, trầm ngâm đáp: “Ngươi biết Quảng Vận Đàm chứ? Từ sông Vị, vận chuyển hàng hóa qua Quảng Vận Đàm có thể vào thẳng Cấm uyển. Ta từng là Kinh Kỳ Thải phóng sử Phán quan, có chút tiện lợi từ chức vụ.”
Tiết Bạch mỉm cười, hỏi: “Nếu có biến, các ngươi có thể trực tiếp đột kích vào Cấm uyển?”
“Không dám, chỉ là vài sắp xếp nhỏ nhặt, giấu vài chục bộ toàn giáp.”
“Cụ thể ở đâu?”
“Cách bến tàu Quảng Vận Đàm không xa, bên ngoài Cấm uyển có một kho hàng…”
~~
Lão Lương và Khương Hợi đang canh giữ ngoài viện.
Khương Hợi không hiểu cớ gì Lão Lương lại đưa Bùi Miện tới đây, lúc này nghĩ tới một khả năng liền tỏ vẻ bất mãn.
“Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi, t·ra t·ấn hai ngày, chuyện gì không hỏi được? Lại còn đưa tin cho Lang Quân làm gì? Nếu n·gười c·hết ở đây, Phong Vị Lâu bị tra ra… Chẳng lẽ ngươi quá ham làm thám báo mà quên mất thù của huynh đệ rồi sao?”
Lão Lương có chút khó xử, định trả lời thì Tiết Bạch đã từ trong phòng bước ra.
“Lang Quân.” Khương Hợi có chút nóng nảy, “Bùi lão cẩu không thể tin…”
Tiết Bạch vỗ vai hai người, nói: “Những gì cần hỏi, hắn đã nói hết, các ngươi mang hắn đi, báo thù cho các huynh đệ, chuyện này ta đã hứa với các ngươi, nhưng nhớ xử lý cho sạch sẽ.”
Cả hai hành lễ với Tiết Bạch, ánh mắt có phần khác xưa, mang theo chút tôn kính.
Sau đó, họ vào trong, nhanh chóng trói Bùi Miện vào bao bao gai rồi mang đi.
Mọi dấu vết nhanh chóng bị xóa sạch, Tiết Bạch trở lại Phong Vị Lâu qua lối đi bí mật, chui vào xe ngựa, trong đầu vẫn suy nghĩ về Bùi Miện.
Bùi Miện quả thực là người tài, nhưng có quá nhiều lý do khiến Tiết Bạch không thể dùng hắn, đó là một con phản phệ xà, là một quả bom nổ chậm, còn có thể khiến những người mà Tiết Bạch vất vả lôi kéo bấy lâu nay trở nên xa cách.
Chung quy là bắt buộc phải lựa chọn.
_________
*Lại bộ Lang trung: là người đứng đầu phòng khảo công, phụ trách các công việc đánh giá, kiểm tra và xếp hạng năng lực, thành tích của quan viên.
*tịnh đế liên: hoa sen sinh đôi (hai bông một cuống).
*Bích vân thiên, hoàng hoa địa, tây phong khẩn, bắc nhạn nam phi.
~Bầu trời xanh thẳm, mặt đất đầy hoa cúc nở rộ, gió tây thổi mạnh, những con ngỗng trời bay từ phương bắc về phương nam.
*“Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh. Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh.”
~Cỏ dại mọc đầy đồng, năm này qua năm khác, úa tàn rồi tươi xanh. Lửa hoang thiêu không hết, để xuân phong thổi qua, lại vươn mình trỗi dậy.