Nhưng trong chuyên này Minh Châu thật sự không biết phải nói làm sao, bản thân nàng cũng đã từng vì chuyện tình cảm mà bỏ mạng.
Sống lại một đời nàng chỉ muốn sống cho vui vẻ, muốn hiếu kính với phụ mẫu chứ thực sự không nghĩ nhiều đến chuyện tình cảm nữa.
Có lẽ vì thế nên tuy sống cả hai đời nhưng vấn đề tình cảm nàng cũng không am hiểu nhiều cho lắm.
Thôi thì chuyện tình cảm của hai người họ để họ tự giải quyết mà thôi, có đôi khi như thế cũng tốt hơn, để cho hai người họ hiểu nhau hơn bởi vì nàng hiểu rõ Khả Hân lo sợ điều gì.
Thái tử ca ca sau này sẽ thừa kế ngôi vị trở thành hoàng đế, mà hoàng đế thì bắt buộc phảo có tam cung lục viện, lại giống như phụ hoàng và mẫu phi của nàng, người có tình vẫn bị tổn thương sâu đâm.
Tuy Khả Hân tỷ tỷ sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, nhưng nàng biết điều mà tỷ ấy quan tâm không phải là điều ấy, tỷ ấy vô cùng hào sảng, sống thiên về nội tâm nên nếu tỷ ấy có bằng lòng làm thái tử phi thì e rằng tỷ ấy sẽ không được vui vẻ.
Nàng cũng không nghi ngờ tình cảm của hoàng huynh giành cho Khả Hân tỷ tỷ nhưng sự đời đâu ai có thể nói trước được, tương lai về sau sẽ như thế nào.
Thế là bữa ăn tối trải qua và kết thúc trong tâm trạng khá trầm tĩnh.
Khả Hân vì lo lắng cho phụ mẫu lại thêm chuyện của hai người nên cả đêm không ngủ, sáng hôm sau mắt nàng thâm đen đúng như gấu trúc, Minh Châu nhìn mà cảm thấy đau lòng, nàng định đứng ngoài cuộc nhưng không thể yên lòng liền nói :
"Tỷ hà tất gì phải khổ, không phải như trước đây tốt hơn sao, vui vẻ thoải mái không suy nghĩ gì nhiều, tỷ hãy nghĩ thoáng lên.
Muội biết rằng tỷ cũng có tình cảm với thái tử vậy thì cứ làm theo trái tim mình thôi còn chuyện sau này hãy để sau này tính tiếp.
Tỷ có tính trước cũng chẳng được vì biết mọi chuyện sẽ như thế nào chứ ".
Thấy Khả Hân vẻ mặt buồn bã nàng lại nói thêm :
"Muội biết tỷ lo lắng điều gì, cả hai người đều là người thân của muội, muội sẽ không đứng về phía ai, nếu sau này hoàng huynh có phụ lòng tỷ thì tỷ có thể vứt lại tất cả không để ý đến huynh ấy nữa rời khỏi hoàng cung sống một cuộc sống của riêng mình, như thế không phải tốt hơn sao.
Tỷ xinh đẹp giỏi giang, có võ công bảo vệ mình, lại có ngân lượng thì tỷ đi đâu cũng không thiệt thòi được, để cho huynh ấy ở lại hoàng cung mà vui thích ".
Khả Hân nghe Minh Châu nói một thôi một hồi mà bật cười nói :
"Muội xem coc nữ tử nào như muội không chứ, làm sao có chuyện bỏ nhà ra đi được ".
Minh Châu nghiêm mặt nói :
"Muội nói thật không nói đùa đâu, bản thân mình phải yêu lấy mình trước thì người khác mới có thể trân trọng mình được, tỷ cứ thử nghĩ như lời muội nói xem, sẽ thoải mái hơn nhiều."
Khả Hân gật đầu nói :
"Cảm ơn muội, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ lời muội nói ".
Minh Châu cười :
"Vậy thì nhanh chóng trang điểm che gương mặt hốc hác của tỷ đi chúng ta cùng đi đón bá mẫu trở về, nếu không hai người lại vì tỷ mà lo lắng ".
Khả Hân biết Minh Châu nói có lý liền nhanh chóng trang điểm qua loa lại gương mặt nhợt nhạt của mình.
Làm song xuôi cả hai người đi đến đại sảnh, lúc này Minh Viễn, Lâm Thao cùng với thái tử đã ở sẵn ở đấy, bọn họ đang chúi đầu để lên kế hoạch sao cho ăn khớp và phòng trường hợp xấu nhất.
Minh Châu thoáng nhìn thấy Lâm Thao có phần tiểu tụy, có vẻ như huynh ấy cũng đã cả đêm không ngủ
Bản thân nàng cũng khá có thiện cảm với nam nhân này, tuy có chút hoang dã nhưng cũng là người có trách nhiệm và trung thành.
Nếu không phải người kia là hoàng huynh của nàng, mà Khả Hân lại có tình cảm với huynh ấy thì chắc chắn nàng sẽ kết đôi cho hai người này.
Nếu Khả Hân trở thành thê tử của Lâm phó tướng chắc chắn tỷ ấy sẽ được hạnh phúc nhưng đáng tiếc chuyện tình cảm nào ai nói trước được.
Đình Viễn thấy nàng đến thì vui vẻ đi đến bên cạnh nhẹ nhàng hỏi :
"Nàng sao rồi, vết thương đã đỡ chưa, tối hôm qua ta bảo nha hoàn mang thuốc cho nàng, nàng đã dùng chưa ?".
Minh Châu có chút lúng túng cúi đầu xuống nói :
"Ta dùng rồi, cảm ơn huynh".
Minh Viền cười nhẹ nói :
"Cảm ơn gì chứ, ta quan tâm nàng là chuyện bình thường thôi mà, nàng đợi một chút sắp xong rồi, chúng ta đang lên kế hoạch để có thể đảm bảo thành công cứu phu thê La tướng quân an toàn trở về".
Minh Châu gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi cùng Khả Hân trở ra ghế ngồi đợi, nàng có chút không quen với thái độ niềm nở này của Minh Viễn.
Thật ra cả đêm qua Minh Viễn đã suy nghĩ rất nhiều, Y không hiểu sao sống lại một đời mọi chuyện lại không theo quy luật của kiếp trước, tiểu nương tử của Y lại luôn tránh né Y không có ý gì với mình.
Không hiểu là có chuyện gì mà mọi chuyện lại thay đổi hoàn toàn như thế.