Sau lần gặp lại hôm đó, Trịnh tổng-Trịnh Khiết cảm thấy day dứt không yên. Ông bị ám ảnh bởi ánh mắt bi thương của Trịnh Nguyên, giọng nói nhẹ tênh của anh lúc đó cứ như ngàn mũi dao đâm vào tim ông.
Ông khẽ thở dài, ngã lưng ra ghế dựa. Ông lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, thu phục lòng tin của không biết bao nhiêu người, nhưng lại không thu phục được sự tin yêu của chính đứa con ruột thịt của mình. Bỗng chốc ông cảm thấy mình thật quá thất bại.
Ông thở hắc ra, trên tay vẫn cầm điếu xì gà nhưng không buồn hút. Đột nhiên ông cảm thấy tại sao mỗi lần chuyện gì xảy ra với Trịnh Nguyên đều có liên quan đến bà Lan Phương – Vợ hai của ông. Ông cũng cảm thấy tại sao ông chưa thử một lần tin con trai mình. Ông từng nghe một người nói lại rằng có những điều cho dù chính mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, huống chi đó là những chuyện ông không hề tận mắt nhìn thấy. Bà Lan Phương đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một tách trà ngon. Bà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, lên tiếng nỉ non.
Bà Lan Phương: "Lão gia uống trà đi, ông đừng bực Tiểu Nguyên nữa. Bản tính nó đã như vậy, không thay đổi được đâu"
Ông Trịnh nhấp một ngụm trà: "Tôi đang nghĩ, có phải tôi đã quá nghiêm khắc với Tiểu Nguyên"
Bà Lan Phương nghe vậy thì bực trong lòng, nhưng đang đóng vai lương thiện nên phải đóng cho tròn vai.
Bà Lan Phương: "Ba mẹ nghiêm khắc với con cái cũng đúng, ông chỉ muốn tốt cho nó mà thôi"
Ông Trịnh lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người ba"
Bà Lan Phương lắc đầu, trong thâm tâm thì thầm gào thét: "Thằng ranh đó về nhà diễn vài ba vở diễn là đã lấy được lòng của Trịnh tổng. Ta khinh"
Trịnh tổng lại uống trà, sau đó đứng dậy nhìn ra cửa sổ: "Tôi quyết định rồi, ngày mai tôi sẽ kêu luật sư sửa lại di chúc, tôi muốn để lại 50% cổ phần cho Trịnh Nguyên" Bà Phương nghe tới câu này thì máu nóng trong người sôi sục.
Bà Lan Phương: "Ông làm vậy coi sao được, rõ ràng lúc trước bà Dương nói cắt đứt hết quan hệ với Trịnh Gia rồi. Ông làm vậy người ta sẽ nói ra nói vào"
Trịnh Tổng: "Ai nói ra nói vào thì mặc. Trịnh Nguyên là con trai tôi. Tôi đã quyết như vậy là như vậy"
Bà Lan Phương nhảy dựng lên chỉ vào cái thai: "Vậy đây là gì, không phải cũng con ông sao?"
Trịnh tổng lúc này trợn mắt nhìn bà Phương, khiến bà đôi phần run sợ.
Trịnh tổng: "Tôi không thích nói 2 lần, ra khỏi phòng cho tôi"
Bà Lan Phương tức muốn sôi máu, nhưng không dám cãi lời Trịnh tổng, nên chỉ dám lặng lẽ ra khỏi phòng.
……………………………….
Bà Lan Phương điên tiết đập phá đồ đạc trong phòng. Bà cảm thấy bà đã quá ngu dại khi chừa lại con đường sống cho mẹ con bà Dương. Hôm đó, bà đổ biết bao công sức để nguỵ tạo sao cho có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu Trịnh Nguyên khi số tiền bị mất. Bà cứ tưởng chuyện đó sẽ đẩy mẹ con của Trịnh Nguyên ra khỏi Trịnh gia, bà và con trai bà có thể chính thức thừa hưởng hết toàn bộ tài sản. Bà đã lầm. Bà gầm gừ trong cổ họng: "Thằng Trịnh Nguyên đúng là không dễ đối phó, dám về đây đóng kịch để chiếm tài sản của bà."
Bà tức giận tím cả mặt, tay bà run run bấm số điện thoại.
"Lần này bà phải chơi chết mẹ con nó"
…………………………..
Kì nghỉ tết kết thúc, học sinh trường Morton bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi cuối năm. Mọi người đều lao đầu vào học khá căng thẳng. Tiểu My thì đã có một gia sư đắt giá bên cạnh, có điều gì thắc mắc đều có thể hỏi mọi lúc mọi nơi. Tiểu My vì lần sinh nhật anh mà phá giờ giới nghiêm 7 giờ của mẹ Hà, cô đã bị cấm cửa một tháng. Không được đi đâu sau giờ học, bạn bè có thể đến nhà chơi, nhưng chắc chắn là Trịnh Nguyên không đến rồi. Mỗi tối cô và anh đều nói chuyện điện thoại thâu đêm, nhiều đêm cô còn ngủ quên mất.
Cô còn nhớ sau khi cô được giải phóng khỏi xiềng xích của mẹ Hà, hôm đó đã bị anh hôn đến sưng cả môi. Mà Tiểu My cảm thấy, dạo này anh rất hay chiếm tiện nghi của cô. Giải bài không được cũng bị anh hôn, giải bài được cũng bị hôn, lâu lâu anh nói cãi lời anh anh cũng hôn. Mà những nụ hôn của anh càng ngày càng bạo liệt, đôi lúc cô cảm thấy mình như sắp ngất trong vòng tay anh.
Trịnh Nguyên dạo này càng ngày càng hay nuông chiều cô. Sáng sớm sẽ mua trà sữa cho cô, sau đó sẽ hôn cô coi như đó là phần thưởng của mình. Anh cũng hay hôn tay cô, hôn tóc cô, hôn mắt cô. Nói chung là chỗ nào có thể hôn được, anh đều hôn hết rồi. Anh và cô cùng nhau tốt nghiệp. Đương nhiên anh đậu thủ khoa toàn trường, và chính thức được tuyển thẳng vào đại học Kinh Tế danh tiếng cấp quốc gia. Tiểu My cũng không kém cạnh gì khi nằm trong top 5 toàn trường, là toàn trường đó nha. Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng quả không sai. Tiểu My không những học giỏi hơn, mà hôn cũng giỏi hơn nhiều.
Trịnh Nguyên và Tiểu My đã trải qua ngày tháng của cuộc đời học sinh ngọt ngào như thế cho đến khi giông bão ập đến. Người ta vẫn hay nói rằng biển thường lặng yên trước khi nổi bão.