Chương này là chương tiếp theo của ngoại truyện 3: "Tại vì anh ngốc" của cặp đôi Tề Quí và Kiều Châu. Au viết vậy cho mấy tình yêu to bự dễ hiểu truyện ha.
Thương ❤️
Lamikmik
…………………………….
Kiều Châu nghiêm chỉnh ngồi đọc báo, nhưng lâu lâu cũng liếc nhìn Tề Quí một cái. Cái tên Tề Quí này, hôm nay cứ tỏ ra bẽn lẽn xa cách với bổn tiểu thư. Chẳng lẽ hôm đó bệnh quá nên làm liều, hôm nay hết bệnh mọi chuyện cũng mau chóng xoá sạch.
Kiều Châu xưa nay chưa từng xem trọng tình yêu, cô chỉ thích sống theo cách của mình, miễn thấy vui là được. Bên cạnh cô không thiếu những chàng trai hoàn hảo, nhưng không hiểu sao cô chưa từng để tâm. Cô cũng từng trải qua một vài chuyện tình kẹo bông ngọt ngào, vội yêu rồi cũng vội chán. Cô ngưỡng mộ tình yêu quyết liệt của Tiểu My và Trịnh Nguyên, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ sống chết để yêu một ai đó. Tề Quí cùng cô lớn lên, cô thích trêu ghẹo anh, bởi vì anh ngốc. Anh không hoàn hảo, lại hay nhút nhát vụng về, rõ ràng không phải mẫu đàn ông của cô. Nhưng không hiểu sao, chỉ có anh mới có thể khiến cô thoải mái, cảm giác trong vòng tay anh thật sự quá ấm áp. Đôi lúc, cô tự cho phép bản thân mình yếu đuối, chỉ để được rơi vào vòng tay đó.
*Hét lớn*
Kiều Châu: "NÈ"
Tiểu My giật mình, muốn sặc trà sữa
Tiểu My: "Kiều tiểu thư, cô la lớn quá, con tui giật mình kia kìa"
Vừa nói vừa xoa xoa bụng
Anh lén liếc nhìn Kiều Châu, hai ánh mắt giao nhau trong giây lát, bỗng chốc khiến anh cảm thấy bối rối
Cô đánh trống lảng
Kiều Châu: "Tớ bức bối quá…Mình đi đâu chơi đi"
Tiểu My tiếp tục uống trà sữa, vẻ mặt thờ ơ
Tiểu My: "Cậu với Tề Quí đi đi…bụng tớ to thế này rồi, không muốn đi đâu đâu" Trong vô thức, anh đặt tay xoa xoa bụng tròn của Tiểu My như một thói quen.
Tề Quí: "Chừng nào Trịnh ca mới về? Bụng em to quá rồi kìa"
Tiểu My cười tươi rói
Tiểu My: "Sáng mốt Trịnh ca về rồi, bác sĩ nói em tuần sau mới sinh cơ mà"
Vừa nói, vừa bỏ bánh vào miệng.
Kiều Châu cũng xoa bụng cô
Kiều Châu: "Minh Minh, Khả Khả theo ông bà nội về quê chơi rồi. Chỉ còn mình cậu ở nhà, tớ không yên tâm tí nào"
Tiểu My: "Họ đi có mấy ngày thôi. Nếu Kiều tiểu thư không yên tâm, tối nay có thể ngủ lại với tớ"
*cười cười*
Kiều Châu: "Được thôi."
Cô cũng không yên tâm để Tiểu My với cái bụng to tướng như vậy ở nhà một mình. Vả lại, trong lòng cô vốn ngổng ngang nhiều tâm sự, ở lại với Tiểu My, có lẽ mọi thứ trôi qua sẽ dễ dàng hơn.
……………
.
.
.
.
Quản gia Han gõ cửa phòng Tiểu My, nhưng Kiều Châu bước ra mở cửa. Quản gia Han: "Kiều tiểu thư…có cậu Tề Quí đến tìm"
Kiều Châu: "Được rồi"
Cô lặng lẽ bước xuống nhà
Anh tần ngần đứng đó, trên tay xách đủ thứ đồ. Anh vẫn cứ như vậy, vẫn cứ ấm áp và ngốc nghếch đến đáng ghét.
Kiều Châu: "Tiểu My ngủ rồi"
Tề Quí hơi lúng túng
Tề Quí: "Ừm…anh"
Cô ngồi xuống ghế, giả vờ như không thấy gương mặt bối rối của anh.
Tề Quí đặt ly trà sữa xuống bàn, cô biết chắc là mua cho Tiểu My.
Sau đó anh để xuống trước mặt cô ly trà hoa cúc, mùi trà dịu nhẹ cùng với mùi hoa cúc rất ngào ngạt.
Tề Quí: "Cái này cho em…"
Cô chỉ tay vô mặt mình, ý muốn khẳng định lại những gì anh vừa nói.
Anh gật nhẹ đầu
Tề Quí: "Sáng nay, em nói trong người bức bối…cái này anh tự làm"
Kiều Châu tỏ vẻ bàng quang, nhưng thật ra bên trong có chút xao động Kiều Châu: "Anh mà cũng biết quan tâm người khác sao?"
Vừa nói vừa cắm ống hút uống.
Thật sự rất ngọt
Vị trà thanh dường như giải toả hết nổi lòng.
Anh cũng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn cô uống hết ly trà mà trong lòng thấy vui hơn hẳn.
Kiều Châu: "Tề Quí…thật ra…"
Tề Quí: "Hửm"
Kiều Châu: "Chuyện tối hôm đó…anh không cần phải chịu trách nhiệm"
Anh nghe không hiểu
Chịu trách nhiệm
Tề Quí: "Kiều Châu…anh…"
Cô đứng dậy, khuôn mặt bỗng chốc nghiêm túc lạ thường
Kiều Châu: "Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm….chuyện của chúng ta…chỉ nên tới đây thôi"
Tề Quí: "Anh…"
Anh định nói gì đó, nhưng lại thôi. Rõ ràng trong lòng anh có cô, đêm hôm đó, anh hoàn toàn rung động với người con gái trước mặt. Nhưng mà…
Anh cũng không hiểu nữa
Anh không thể hiểu nổi lòng mình Kiều Châu: "Anh về đi…"
…………….
.
.
.
.
.
Tề Quí lái xe về nhà, trong lòng ngổng ngang nhiều câu hỏi.
Anh thương Tiểu My, đó là sự thật không thể chối cãi. Bảy năm yêu, bảy năm chờ đợi, bảy năm đứng sau lưng cô, đó không chỉ đơn giản là yêu, mà đó còn là một thói quen.
Thế còn đối với Kiều Châu, anh không rõ nữa. Nhưng anh rõ ràng không muốn làm cô tổn thương. Cảm giác được ở bên cạnh cô, thật sự quá hoàn mỹ.
Tề Quí thở dài
Loại đàn ông hèn hạ nhất trên đời, chính là loại đàn ông đứng giữa tình cảm của hai cô gái, không thể quyết định. Anh thấy mình thật bỉ ổi.
Anh…
Thật sự…
Có yêu Kiều Châu không?
….
Tiếng chuông điện thoại dồn dập khiến Tề Quí sực tỉnh
Là Kiều Châu
"Anh nghe"
Đầu dây bên kia là giọng nói khá hoảng loạn
"Anh đang ở đâu?"
Tề Quí thấy tim mình đập loạn nhịp "Có chuyện gì?"
Kiều Châu nói gần như khóc
"Có chuyện rồi…"
Tề Quí như không giữ được bình tĩnh
Kiều Châu: "Anh mau quay lại đi…Tiểu My sắp sinh rồi…"
Anh như không còn nghe thấy những câu tiếp theo của Kiều Châu
Anh quay tay lái vòng xe lại, chân đạp ga nhanh nhất có thể.