Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Chương 1



Nếu không vì một gã nằm dưới chiếc “Xe Tăng”, Annabelle hẳn đã không bị muộn cuộc hẹn với Mãng Xà. Nhưng đôi chân trần lem luốc kia đang thò ra dưới chiếc xe Crown Victoria già nua của bà ngoại. Cái liếc mắt cực kỳ cảnh giác xuống dưới gầm xe tiết lộ rằng đôi chân ấy là của gã vô gia cư chỉ được biết đến với cái tên Chuột, nổi tiếng nơi Công viên Liễu Giai cạnh nhà cô vì thiếu vệ sinh cá nhân và thích loại rượu rẻ tiền. Một cái chai rỗng nằm cạnh ngực, nâng lên hạ xuống cùng với những tiếng khịt mũi của gã. Vì tầm quan trọng của cuộc hẹn với Mãng Xà, cô thoáng nghĩ tới việc đánh xe vòng qua người gã. Nhưng chỗ đậu xe ở ngõ lại quá hẹp.

Cô đã dành rất nhiều thời gian để thay quần áo và đi xuống khu trung tâm cho cuộc hẹn lúc mười một giờ của mình. Thật không may, các trở ngại liên tục xuất hiện, đầu tiên là ông Bronicki tóm được cô ngay trước cửa và không chịu đi chừng nào chưa nói hết những gì muốn nói. Tuy nhiên, tình hình chưa đến nỗi khẩn cấp. Tất cả những gì cô phải làm là tống được gã Chuột ra khỏi gầm chiếc Xe Tăng.

Cô rón rén lấy chân thúc vào mắt cá chân của gã và nhận thấy một cảm giác giống y như lúc cô trộn xi rô socola Hershey với keo Elmer để gắn vào vết xước trên gót đôi xăng đan ưa thích của mình mà không thể che hết được vết xước. “Ông Chuột à.”

Gã không hề động đậy.

Cô thúc gã mạnh hơn. “Ông Chuột, dậy thôi. Ông phải ra khỏi chỗ đó.”

Chẳng có động tĩnh gì hết. Đã đến lúc phải dùng tới biện pháp mạnh hơn. Cô nhăn mặt, cúi xuống, rón rén nhấc một mắt cá chân lấm lem lên mà lay lay. “Nào, ông Chuột. Dậy thôi!”

Chẳng có gì nhúc nhích. Nếu không có những tiếng thở phì phò, gã hẳn đã chết rồi.

Cô lay gã mạnh hơn. “Hôm nay thật tình cờ lại đúng là ngày quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi và tôi cần chút hợp tác ở đây.”

Gã Chuột không hề hứng thú với việc hợp tác.

Cô cần một lực mạnh hơn nữa. Cô nghiến răng cẩn thận kéo chân váy bộ vest màu vàng bơ bằng lụa thô mới mua hôm qua vì được giảm giá tới 60% trong hội chợ thương mại, và cúi xuống cạnh cái hãm xung. “Nếu ông không ra khỏi đó, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”

Gã Chuột khịt mũi.

Cô gõ gót giày xuống nền đường và giật mạnh cả hai mắt cá chân lem luốc. Mặt trời buổi sáng tỏa hơi nóng trên đầu cô. Gã Chuột chỉ cuộn người lại đủ để nhét vừa vai xuống dưới gầm xe. Cô lại giật mạnh lần nữa. Bên dưới áo khoác, chiếc áo bó ba lỗ màu trắng cô chọn để kết hợp với đôi bông tai ngọc trai hình giọt lệ của bà ngoại bắt đầu dính sát vào làn da. Cô cố không nghĩ đến chuyện gì đang xảy ra với mái tóc của mình. Ngày hôm nay rõ là không phải thời điểm thích hợp để hết keo tạo kiểu tóc, và cô chỉ còn biết cầu cho hộp Aqua Net cũ với sức bền công nghiệp tìm thấy dưới bồn cầu rửa mặt trong phòng tắm chế ngự được sự hỗn loạn của những lọn tóc đỏ vốn luôn là tai họa đối với diện mạo của cô nhưng đến mùa hè ẩm ướt ở Chicago thì còn trở thành đại họa.

Nếu không đuổi được gã Chuột ra khỏi đó trong vòng năm phút tiếp theo, cô sẽ gặp rắc rối to. Cô tìm đường đi vòng tới cửa xe phía tài xế. Đầu gối kêu răng rắc khi cô cúi xuống lần nữa và săm soi gương mặt uể oải của gã. “Chuột, ông phải dậy thôi! Ông không thể ở lại đây được.”

Một mí mắt cáu ghét nâng lên rồi từ từ đóng lại.

“Nghe này.” Cô chọc vào ngực gã. “Nếu ra khỏi đó, tôi sẽ cho ông năm đô.”

Miệng gã cử động và một tiếng ùng ục trong họng phát ra cùng với dòng nước dãi. “Biến.”

Mùi đó khiến cô chảy nước mắt. “Tại sao ông lại chọn đúng ngày hôm nay để nằm dưới xe của tôi hả? Tại sao lại là xe của tôi? Tại sao không phải xe của ông Bronicki?” Ông Bronicki sống bên kia ngõ và dành thời gian nghỉ hưu để nghĩ ra những cách thức mới khiến Annabelle phát điên.

Thời gian sắp hết và cô bắt đầu hoảng sợ. “Ông có muốn vui vẻ không? Vì nếu ông ra khỏi đó, có lẽ chúng ta sẽ nói về chuyện này.”

Thêm nhiều nước dãi và một tiếng khụt khịt hi thối nữa. Chuyện này đúng là tuyệt vọng. Cô nhảy lên và lao về phía căn nhà.

Mười phút sau, cô dụ được gã ra với lon bia mở sẵn. Không phải thời điểm phù hợp nhất cho cô.

Đến khi đưa được chiếc Xe Tăng từ trong ngõ ra phố, cô chỉ còn lại hai mươi mốt phút để đi tới Loop và tìm chỗ đỗ xe. Bụi bẩn bám thành vệt trên chân, áo sơ mi nhàu nhĩ và cô đã làm gãy một cái móng tay khi mở lon bia. Hai cân rưỡi được bổ sung vào bộ khung xương nhỏ kể từ khi bà ngoại mất dường như chẳng còn là vấn đề lớn nữa.

10:39

Không thể mạo hiểm với tình trạng ùn tắc giao thông do xây dựng trên đường cao tốc Kennedy nên cô rẽ qua đường Division. Nhìn trong gương chiếu hậu, một lọn tóc khác đã bật tung khỏi lớp keo vuốt tóc và mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đi vòng xuống Halsted để tránh vụ sửa đường. Khi đã đưa được chiếc xe với kích thước của một chiếc xe tăng thoát khỏi cảnh tắc đường, cô lấy chiếc khăn giấy ướt chộp được trong bếp để lau đôi chân bẩn. Tại sao bà cô không lái một chiếc Honda Civic nhỏ nhắn xinh xắn thay vì con quỷ khát xăng màu xanh lá cây bẩn tính này? Với chiều cao một mét sáu hai, Annabelle thấy cái đệm có gì phiền phức, nhưng bà có mấy khi lái xe đâu. Sau hơn chục năm sử dụng, công tơ mét của Xe Tăng còn chưa vượt quá ba mươi chín nghìn dặm.

Một chiếc taxi cắt ngang đầu xe. Cô bóp còi, mồ hôi đã chảy thành dòng giữa ngực. Cô liếc đồng hồ. 10:50. Cô cố nhớ xem liệu mình đã dùng lăn khử mùi sau khi tắm chưa. Đương nhiên là rồi. Cô luôn dùng khăn khử mùi. Cô nhấc cánh tay lên để kiểm tra cho chắc, nhưng ngay khi hít một hơi, cô đâm sầm vào cái ổ gà khiến miệng đập vào ve áo màu vàng bơ, để lại vệt son môi mờ mờ.

Cô hoảng hốt hét lên rồi với tay về phía chiếc túi nằm trên ghế ngồi rộng rãi bên cạnh, rốt cuộc lại khiến nó trượt khỏi mép rơi xuống phía dưới. Đèn giao thông tại phố Halsted và Chicago chuyển sang màu đỏ. Tóc cô dính bết sau gáy và thêm nhiều lọn nữa bung ra. Cô cố thực hiện động tác hít thở trong yoga, nhưng cô chỉ mới học được một buổi vậy nên chẳng hiệu quả gì. Tại sao, khi tương lai kinh tế của Annabelle đang gặp nguy hiểm, gã Chuột lại chọn đúng ngày này để ngủ dưới xe của cô chứ?

Cô bò vào trong Loop.

10:59. Lại thêm một công trường giao thông lâu dài nữa của Chicago. Cô đi qua Trung tâm Daley. Cô không để làm theo thói quen dạo khắp các con phố cho đến khi tìm thấy một chỗ đậu xe trên đường đủ rộng để chứa được chiếc Xe Tăng khổng lồ. Thay vào đó, cô rẽ ngay vào bãi đậu xe đầu tiên với giá cắt cổ, quẳng chìa khóa của Xe Tăng cho người phục vụ và bắt đầu lóc cóc chạy.

11:05. Không cần phải hoảng sợ. Cô sẽ chỉ cần giải thích về gã Chuột. Chắc chắn Mãng Xà sẽ hiểu.

Hoặc không.

Luồng hơi từ máy điều hòa nhiệt độ phả vào người khi cô bước vào sảnh của tòa nhà văn phòng. 11:08. Nhờ trời thang máy trống và cô bấm nút tầng 14.

“Đừng để anh ta dọa dẫm cậu,” Molly đã dặn cô qua điện thoại. “Mãng Xà sống nhờ sự sợ hãi.”

Nói thì dễ lắm. Molly đang ngồi nhà với ông chồng là cầu thủ bóng bầu dục nổi tiếng, có sự nghiệp riêng đâu ra đấy và hai đứa con đáng yêu.

Cánh cửa từ từ đóng lại. Annabelle nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong bức tường gương và thất kinh ré lên một tiếng. Bộ vest bằng vải đũi biến thành một đống nếp nhăn ủ rũ, cạnh váy lấm bẩn, vết son môi trên ve áo hiện rõ mồn một như vật trang trí Noel phát sáng. Tệ nhất là tóc cô đang bung ra khỏi lớp keo Aqua Net từng lọn một, keo vuốt chỉ đủ để mớ tóc rũ thẳng xuống mặt cô giống như lò xo của chiếc giường bị quăng ra từ cửa sổ căn hộ nào đấy rồi bị bỏ lại trong ngõ đến khi bị gỉ sét.

Thường khi cảm thấy đau khổ với vẻ ngoài của mình – vốn đến mẹ cô cũng chỉ có thể miêu tả là “dễ thương” – cô nhắc mình phải biết ơn vì vẫn có những điểm tích cực: mắt màu mật ong rất đẹp, lông mi rậm, và – được hay bị vài tá nốt tàn nhang – làn da màu kem. Nhưng chẳng có lấy một chút suy nghĩ lạc quan nào có thể khiến hình ảnh dang nhìn chằm chằm vào cô từ chiếc gương trong thang máy mang một màu sắc nào đó khác với sự kinh hoàng. Cô vội vàng vén mấy lọn tóc về phía sau tai và vuốt phẳng váy, nhưng cửa thang máy mở ra trước khi cô có thể sửa sang được kha khá cho vẻ luộm thuộm của mình.

11:09.

Trước mặt, cô nhìn thấy bức tường bằng kính inchữ vàng. CÔNG TY QUẢN LÝ THỂ THAO CHAMPION. Cô vội vã băng qua hành lang trải thảm và bước qua cánh cửa có tay cầm uống cong bằng kim loại. Khu vực lễ tân bày cái xô pha bằng da và mấy chiếc ghế tương xứng, những vật lưu niệm thể thao được đóng khung, màn hình ti vi lớn tắt tiếng đang phát một trận bóng chày. Cô nhân viên lễ tân có mái tóc ngắn màu xám thép và cặp môi mỏng. Cô ta nhìn vẻ ngoài tơi tả của Annabelle qua cặp kính có gọng kim loại màu xanh nước biển. “Tôi có thể giúp gì cô không?”

“Annabelle Granger. Tôi có hẹn với Mãng... với ngài Champion.”

“Cô Ganger, tôi e là cô tới quá muộn.”

“Chỉ có mười phút.”

“Mười phút là tất cả thời gian ông Champion rảnh trong lịch làm việc để gặp cô.”

Những nghi ngờ của cô đã được xác nhận. Anh ta chỉ đồng ý gặp cô vì Molly đã nài nỉ và anh ta không muốn làm mất lòng vợ của khách hàng quan trọng nhất. Cô tuyệt vọng liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. “Thật ra tôi chỉ đến muộn có chín phút. Tôi vẫn còn một phút nữa.”

“Xin lỗi.” Nhân viên lễ tân quay lại với chiếc máy tính và bắt đầu gõ.

“Một phút.” Annabelle nài nỉ. “Đó là tất cả những gì tôi cần.”

“Tôi không thể giúp gì được.”

Annabelle cần cuộc hẹn này và cô cần ngay bây giờ. Cô quay gót, xông thẳng về cánh cửa ghép ván ở phía cuối khu vực lễ tân.

“Cô Granger!”

Annabelle lao vào hàng lang thông thoáng hai bên là hai dãy văn phòng, một phòng trong số đó được canh gác bởi hai thanh niên có làn da nâu bóng, mặc sơ mi thắt cà vạt. Lờ hai gã đó đi, cô tiến về phía cánh cửa gỗ gụ oai nghiêm nằm chính giữa bức tường cuối hành lang và xoay nắm đấm cửa.

Văn phòng của Mãng Xà có sắc màu của tiền bạc: những bức tường sơn màu ngọc bích, tấm thảm dày màu rêu, đồ nội thất bọc màu xanh lá cây, nổi bật với những chiếc gối màu đỏ máu. Các bức ảnh báo chí và đồ lưu niệm thể thao treo phía sau ghế xô pha cùng tấm biển kim loại trắng có những vệt nâu đỏ nhạt với những chữ cái hình khối màu đen hơi mờ, BEAU VISTA. Trông rất phù hợp với bức tường có cửa sổ nhìn ra hồ Michigan xa xa. Mãng Xà đang ngồi sau chiếc bàn hình chữ U kiểu dáng tuyệt đẹp, chiếc ghế tựa cao quay về phía mặt hồ. Cô nhận thấy chiếc máy tính để bàn đời mới nhất, một chiếc máy tính xách tay nhỏ, điện thoại BlackBerry, bảng điện thoại màu đen sành điệu với số nút đủ dùng để có thể hạ cánh một máy bay phản lực cỡ lớn. Chiếc tai nghe không dây nằm vất vưởng gần đó trong khi Mãng Xà đang trực tiếp nói vào ống nghe.

“Tiền trong năm thứ ba khá khẩm thật đấy, nhưng chẳng màu mè gì nếu họ cắt anh sớm,” anh ta nói giọng vùng Trung Mỹ, âm vang và quả quyết. “Tôi biết đó là một canh bạc, nhưng nếu anh ký hợp đồng một năm, chúng ta có thể chơi với thị trường chuyển nhượng tự do.” Cô thoáng thấy cổ tay rám nắng rắn chắc, chiếc đồng hồ đeo tay to sụ và những ngón tay búp măng thon dài cuộn quanh ống nghe. “Rốt cuộc, đó là quyết định của anh, Jamal. Tôi chỉ có thể tư vấn cho anh thôi.”

Cánh cửa phía sau cô bật mở và cô nàng nhân viên lễ tân xông vào, xù lên như một con vẹt lông dài đang tự vệ. “Heath, xin lỗi. Cô ấy đã qua mặt tôi.”

Mãng Xà chậm rãi xoay ghế lại và Annabelle cảm thấy như thể cô vừa bị ai đó thúc vào dạ dày.

Anh ta có khuôn hàm vuông cứng rắn, mọi thứ ở anh ta toát lên dáng vẻ của một kẻ táo tợn tự gây dựng cơ đồ, một gã thô lỗ đã hai lần trượt trong kỳ thi vào ngôi trường dạy nghi thức xã giao, nhưng đến lần thứ ba thì cuối cùng cũng qua được. Tóc anh ta dày và xoăn tít, với một thứ màu nằm giữa màu chiếc cặp da và chai bia Bud. Mũi anh ta thẳng tắp, tự tin và cặp lông mày đậm nét, một bên bị cắt đôi gần phía cuối bởi vết sẹo mờ. Vẻ cương quyết của khuôn miệng với những đường nét mạnh mẽ tuyên bố sự ít dung thứ cho những kẻ ngốc, niềm đam mê gần như ám ảnh dành cho những công việc khó khăn và – mặc dù điều này có thể chỉ là hình dung của cô – có lẽ là quyết tâm được sở hữu một biệt thự nhỏ gần thị trấn St. Tropez [1] trước khi năm mươi tuổi. Nếu không phải vì sự thiếu cân đối mơ hồ của các đường nét trên khuôn mặt, hẳn anh ta sẽ hoàn mỹ tới mức không cưỡng lại được. Thay vào đó, anh ta chỉ đơn thuần là đẹp trai chết người. Điều gì khiến một gã như thế này cần tới bà mối?

[1] Thị trấn nhỏ của Pháp, nằm bên bờ Địa Trung Hải, là địa điểm du lịch nổi tiếng và thu hút nhiều ngôi sao tới sinh sống.

Vẫn tiếp tục nói chuyên điện thoại, anh ra quay sang nhìn cô. Đôi mắt anh ta có màu xanh lá cây của đồng một trăm đô la với vẻ sắc lạnh không hài lòng. “Anh trả tiền để tôi làm chuyện này mà, Jamal.” Anh ta nhìn vẻ ngoài xộc xệch của Annabelle rồi ném ánh mắt nghiêm khắc về phía cô nhân viên lễ tân. “Chiều nay tôi sẽ nói chuyện với Ray. Để ý đến tay nghiệp dư ấy đấy. Và nói với Audette tôi sẽ gửi cho cô ấy thùng sâm panh Krug Grande Cuvee khác.”

“Cuộc hẹn lúc mười một giờ,” cô nhân viên lễ tân nói khi anh ta cúp máy. “Tôi đã bảo cô ấy là quá muộn để gặp anh rồi.”

Anh ta đẩy tờ Tuần san Bóng bầu dục Chuyên nghiệp sang một bên. Bàn tay anh ta rộng, móng tay sạch và được cắt tỉa gọn gàng. Tuy nhiên, vẫn không khó để hình dung ra chúng dính đầy dầu nhờn. Cô dán mắt vào chiếc cà vạt màu xanh nước biển có lẽ trị giá còn hơn cả bộ đồ của cô và sự vừa vặn đến hoàn hảo của chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt có lẽ được may riêng cho vừa khít với độ rộng vai của anh ta, rồi dần chuyển ánh nhìn xuống vòng eo của anh ta.

“Có vẻ như cô ấy đã nghe không rõ.” Chiếc áo sơ mi ôm sát khuôn ngực ấn tượng khi anh xoay người trên chiếc ghế khiến Annabelle ý thức một cách không thoải mái về bài sinh học từ thời trung học mà cô vẫn còn nhớ mang máng đề cập tới loài mãng xà. Chúng nuốt chửng cả con mồi. Phần đầu trước tiên.

“Anh có muốn tôi gọi bảo vệ không?” cô lễ tân hỏi.

Anh ta hướng cặp mắt săn mồi sang phía cô, khiến Annabelle phải nhận thêm một cú nốc ao nữa. Mặc cho nỗ lực che giấu của anh ta, vẻ hiếu chiến vẫn lộ ra. “Tôi nghĩ mình có thể xoay sở được với cô ta.”

Một ý thức đột ngột về giới tính đánh thẳng vào tâm trí cô – quá không phù hợp, quá không đúng lúc và hoàn toàn lạc lõng đến mức cô đâm sầm vào một trong những chiếc ghế không tay vịn. Cô chưa bao giờ giữ được phong độ cao nhất khi ở cạnh những người đàn ông quá tự tin, và tính cấp thiết của nhu cầu gây ấn tượng với loại đàn ông đặc biệt này khiến cô thầm nguyền rủa sự vụng về của mình cùng với bộ vest nhàu nát và mái tóc rối bời.

Molly đã dặn cô phải hùng hổ. Anh ta đấu tranh để giành thắng l từng khách hàng một. Hung hăng tàn bạo là cảm xúc duy nhất mà Heath Champion hiểu. Nhưng Annabelle không phải người có bản tính hung hăng. Tất cả mọi người từ nhân viên ngân hàng tới người lái taxi đều lợi dụng cô. Chỉ mới tuần trước thôi thôi, cô đã chịu thua đứa trẻ chín tuổi mà cô bắt được quả tang đang ném trứng vào chiếc Xe Tăng. Thậm chí ngay cả gia đình cô – đặc biệt là gia đình cô – ai cũng đều thắng cô hết sức dễ dàng.

Và cô phát chán lên vì điều đó. Phát chán vì bị chiếu cố, phát chán vì quá nhiều người giành lấy những gì tốt đẹp nhất của cô, phát chán vì cảm thấy mình như một kẻ thất bại. Nếu bây giờ cô chùn bước, chuyện sẽ đi đến đâu? Cô bắt gặp đôi mắt màu xanh lá cây của đồng đô la và biết rằng đã đến lúc phải đào sâu vốn gien của nhà Granger và chơi rắn tay.

“Có một xác chết dưới gầm xe của tôi.” Cũng gần đúng như thế. Gã Chuột nặng như xác chết.

Thật không may, Mãng Xà không có vẻ bị ấn tượng, nhưng hẳn anh ta đã phải chịu trách nhiệm với quá nhiều cái xác đến nỗi phát chán với cái khái niệm xác chết rồi. Cô hít một hơi thật sâu. “Cái thói quen quan liêu ấy. Vì nó mà tôi bị muộn. Bằng không, tôi đã đến đúng giờ rồi. Còn hơn cả đúng giờ nữa. Tôi rất có trách nhiệm. Và chuyên nghiệp.” Đột nhiên, cô thấy hụt hơi. “Anh không phiền nếu tôi ngồi chứ?”

“Có.”

“Cảm ơn.” Cô thả mình xuống chiếc ghế gần nhất.

“Cô không được thính tai cho lắm, đúng không nhỉ?”

“Cái gì?”

Anh ta nhìn cô chằm chằm hồi lâu trước khi cô nhân viên lễ tân đi ra. “Sylvia, giữ các cuộc gọi cho tôi trong vòng năm phút nhé, trừ trường hợp Phoebe Calebow.” Cô nhân viên lễ tân đi ra và anh ta buông một tiếng thở dài chịu đựng. “Tôi đoán cô là bạn của Molly.” Thậm chí răng anh ta cũng thật đáng sợ: chắc chắn, đều đặn và rất trắng.

“Bạn thân từ thời đại học.”

Anh ta gõ ngón tay xuống bàn. “Tôi không muốn tỏ ra thô l phải nhanh lên.”

Anh ta nghĩ anh ta đang đùa với ai chứ? Càng lúc càng bất lịch sự. Cô hình dung ra hình ảnh anh ta hồi đại học, đang đong đưa một kẻ lập dị tội nghiệp nào đó bên ngoài cửa sổ ký túc xá hay cười vào mặt cô bạn gái đang khóc sướt mướt, có lẽ bị dính bầu. Cô ngồi thẳng trên ghế, cố tỏ ra tự tin. “Tôi là Annabelle Granger ở công ty Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn.”

“Bà mối.” Ngón tay anh ta ngừng gõ.

“Tôi coi mình là cố vấn hôn nhân.”

“Giờ cô là thế hả?” Anh ta lại nhìn xoáy vào cô bằng cặp mắt xanh màu tiền ấy. “Molly nói với tôi rằng công ty của cô được gọi là cái gì đó đại loại như Bà Mối Myrna.”

Cô nhớ ra quá muộn rằng mình đã bỏ sót điểm đặc biệt trong cuộc trò chuyện với Molly. “Bà Mối Myrna được bà ngoại tôi sáng lập vào những năm 1970. Bà đã mất cách đây ba tháng. Kể từ đó đến nay tôi vẫn đang tiến hành hiện đại hóa công ty, và cũng đặt tên mới cho công ty để phản ánh triết lý của chúng tôi về sự phục vụ được cá nhân hóa dành cho những giám đốc điều hành có đầu óc sáng suốt.” Bà ngoại, thứ lỗi cho con, nhưng con phải làm vậy.

“Chính xác thì công ty của các vị lớn tới mức nào?”

Một điện thoại, một máy tính, tủ đựng hồ sơ cũ kỹ bụi bặm của bà ngoại và bản thân cô. “Nó có quy mô vừa tầm quản lý. Tôi tin mấu chốt của sự linh hoạt là luôn giữ được kích cỡ nhỏ gọn.” Cô vội vã tiếp tục, “Mặc dù đây từng là công ty của bà tôi nhưng tôi đủ tư cách để tiếp quản nó.” Sự đủ tư cách của cô bao gồm tấm bằng cử nhân ngành sân khấu của trường đại học Tây Bắc mà cô chưa bao giờ sử dụng chính thức, công việc ngắn ngủi tại một công ty kinh doanh trên mạng đã phá sản, sự hùn vốn trong một cửa hàng lưu niệm thua lỗ, một vị trí ở văn phòng giới thiệu việc làm vốn là nạn nhân yểu mệnh của nền kinh tế.

Anh ta ngả người trên ghế. “Để tiết kiệm thời gian cho cả hai chúng ta, tôi sẽ không vòng vo tam quốc. Tôi đã ký hợp đồng với Portia Powers.”

Annabelle đã chuẩn bị tinh thần cho điều này. Portia Powers, giám đốc công ty điều hành công ty mai mối độc quyền ở Chicago. Powers xây dựng sự nghiệp kinh doanh của mình dựa trên việc phục vụ những giám đốc điều hành hàng đầu thành phố, những người đàn ông sáng suốt quá bận rộn để có thể tìm được những cô vợ làm cảnh mà họ mong muốn và đủ giàu có để trả được mức phí cắt cổ của Powers. Powers quan hệ rộng, năng nổ và có tiếng là tàn nhẫn, mặc dù ý kiến này xuất phát từ các đối thủ của cô và có lẽ bị chi phối bởi sự ghen tỵ nghề nghiệp. Vì chưa bao giờ gặp cô ấy, Annabelle không đưa ra nhận xét gì.

“Tôi biết anh đã ký hợp đồng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể chọn cả công ty Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn.”

Anh liếc về phía những chiếc nút nhấp nháy trên điện thoại, một vệt thẳng đứng thể hiện vẻ cáu kính chia đôi trán anh. “Tại sao tôi phải quan tâm?”

“Bởi tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Và bởi tôi sẽ giới thiệu cho anh những phụ nữ đầu óc và tài năng, những phụ nữ không làm anh buồn chán sau khi sự mới mẻ không còn nữa.”

Anh ta nhướn một bên mày. “Cô biết tôi tường tận đến thế cơ à?”

“Ngài Champion” – Chắc đó không phải tên thật của anh ta chứ? – “Rõ ràng anh đã quen được những người phụ nữ xinh đẹp vây quanh và tôi chắc anh đã có vô số cơ hội để cưới một trong số họ. Nhưng anh đã không làm thế. Điều đó cho tôi biết anh mong muốn nhiều hơn là chỉ cần có một cô vợ đẹp.”

“Và cô không nghĩ tôi có thể đạt được mục đích nhờ Portia Powers.”

Cô không xem thường sự cạnh tranh, mặc dù cô biết, người mẫu thời trang và những người có giao thiệp rộng chính là kiểu phụ nữ Powers sẽ giới thiệu cho anh. “Tôi chỉ biết Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn phải mang lại điều anh nghĩ và tôi nghĩ anh sẽ ấn tượng.”

“Đến làm việc với Mai Mối Power tôi còn không lấy đâu ra thời gian, nói gì đến chuyện cho thêm ai khác vào mớ hổ lốn ấy.” Anh duỗi thẳng người trên ghế. Anh cao lớn, vì thế phải mất một lúc.

Cô đã để ý đến đôi vai rộng. Giờ cô quan sát những phần cơ thể khác. Anh có thân hình của một vận động viên cơ bắp săn chắc. Nếu bạn thích người đàn ông bơi trong hoóc môn sinh dục và đời sống tình dục dữ dội, anh chính là số đầu tiên trong danh sách gọi tự động của bạn. Nói như thế không có nghĩa là Annabelle đang nghĩ về đời sống tình dục của mình. Hay ít nhất cô đã không nghĩ thế cho đến khi anh đứng lên.

Anh ta bước vòng qua góc bàn làm việc và đưa tay ra. “Nỗ lực đáng ghi nhận, Annabelle. Cảm ơn cô đã dành thời gian.”

Anh chẳng cho cô lấy một cơ hội. Anh chỉ thuần túy làm theo yêu cầu để Molly vui lòng. Annabelle nghĩ đến bao nhiêu công sức mà cô phải đổ ra để đến được đây, hai mươi đô la tốn kém để gửi Xe Tăng bên ngoài bãi đậu xe, nỗ lực cô bỏ ra để tìm hiểu mọi thứ có thể về anh chàng nhà quê siêu thành đạt ba mươi tư tuổi đang đứng trước mặt cô. Cô nghĩ đến những hy vọng cô dành cho cuộc gặp gỡ này, những giấc mơ rằng sẽ khiến cho Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn trở nên thành công và độc nhất vô nhị. Những năm thất bại đang sục sôi trong cô, được tiếp thêm nhiên liệu bởi lời nhận xét chẳng hề hay ho, vận rủi và những cơ hội bị bỏ lỡ.

Phớt lờ bàn tay anh, cô dồn trọng lực xuống chân. Anh cao hơn cô một cái đầu và cô phải ngẩng cổ lên mới nhìn được vào mắt anh. “Anh có còn nhớ cảm giác của một kẻ thua cuộc không, anh Champion, hay chuyện đó đã quá lâu rồi? Anh có nhớ lúc anh khao khát dàn xếp xong xuôi cuộc thương lượng đến mức sẵn sàng làm bất cứ điều gì? Anh có lái xe một mạch xuyên quốc gia chỉ để đến sáng được gặp ứng cử viên cho chiếc cúp Heisman không? Anh có dành hàng giờ quanh quẩn ở bãi đậu xe bên ngoài sân tập của đội Gấu để thu hút sự chú ý của một trong những nhân vật quan trọng không? Hay lần dù đang sốt cao anh vẫn ép mình rời khỏi giường để có thể bảo lãnh khách hàng của một đại diện khác ra khỏi nhà tù?”

“Cô đã chuẩn bị rất tốt.” Anh ném cái nhìn sốt ruột vào những chiếc nút điện thoại đang nhấp nháy, nhưng anh không tống cổ cô ra ngoài, vì thế cô vẫn tiếp tục.

“Khi anh bắt đầu sự nghiệp, những vận động viên như Kevin Tucker không có thời gian dành cho anh. Anh có nhớ cảm giác đó không? Anh có nhớ khi các phóng viên không gọi anh để phỏng vấn? Khi anh không thân thiết với tất cả mọi người trong Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia.”

“Nếu tôi nói tôi nhớ, cô sẽ đi chứ?” Anh với tay về phía chiếc tai nghe không dây nằm cạnh bản

Cô nắm chặt tay lại, hy vọng mình có vẻ tràn đầy say mê chứ không phải là điên rồ.

“Tất cả những gì tôi muốn là một cơ hội. Cơ hội tương tự anh có được khi Kevin sa thải người đại diện cũ và đặt niềm tin vào một anh chàng am hiểu thể thao, ăn nói lưu loát từng tìm được con đường từ một thị trấn nhỏ xíu ở Nam Illinois tới Đại học Luật Harvard.”

Anh thu người trở lại trong ghế, một bên lông mày đen nhướn lên.

“Một đứa trẻ con nhà lao động nhờ chơi bóng bầu dục mà giành được học bổng đại học, nhưng lại nhờ vào bộ óc của mình để tiến lên phía trước. Một anh chàng không có gì ngoài những giấc mơ lớn và đạo đức nghề nghiệp mạnh mẽ. Một anh chàng...”

“Dừng lại đi trước khi cô làm tôi phát khóc,” anh nói khô khốc.

“Chỉ cần cho tôi một cơ hội thôi. Hãy để tôi thu xếp một buổi giới thiệu. Chỉ một thôi. Nếu anh không thích người phụ nữ tôi chọn, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Làm ơn đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”

Câu nói này khiến anh chú ý. Anh đẩy ống nghe điện thoại sang một bên, ngửa người trên ghế và dùng ngón tay cái xoa một bên miệng. “Bất cứ điều gì?”

Cô không hề chùn bước trước cái nhìn chằm chằm định giá của anh. “Bất cứ điều gì cần thiết.”

Mắt anh thực hiện hành trình đầy toan tính từ mái tóc màu đỏ nhạt rối bù tới miệng, xuống cổ họng rồi tới bộ ngực của cô. “Chà... Lâu rồi tôi không vui vẻ với ai.”

Cổ họng đang thắt lại của cô giãn ra. Mãng Xà đang đùa giỡn cô. “Vậy thì sao chúng ta không làm gì đó về chuyện này dựa trên một nền tảng vững chắc?” Cô chộp lấy chiếc túi giả da và rút nhanh tập tài liệu đã được chuẩn bị xong xuôi từ lúc năm giờ sáng. “Cái này sẽ cho anh biết thêm một chút về Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn. Trong đó bao gồm phương châm hoạt động, lịch làm việc và bảng tính phí của chúng tôi.”

Giờ đây, khi đã vui đùa xong rồi, anh quay lại với công việc thuần túy. “Tôi quan tâm tới kết quả, không phải phương châm hoạt động.”

“Và kết quả chính là điều tôi sẽ mang lại cho anh.”

“Rồi chúng ta sẽ biết.”

Cô hít một hơi run rẩy. “Điều đó có nghĩa là...”

Anh ta nhấc tai nghe điện thoại lên đeo quanh cổ, để phần dây xoắn đung đưa phía trước áo sơ mi. “Cô có một cơ hội. Tối mai. Giới thiệu cho tôi ứng cử viên sáng giá nhất của cô.”

“Thật chứ?” Đầu gối cô rã rời. “Được... Tuyệt vời! Nhưng... Tôi cần xác định chính xác điều anh đang tìm kiếm.”

“Hãy xem cô giỏi như thế nào.” Anh tung tung chiếc tai nghe. “Chín giờ tối mai tại Sienna trên phố Clark. Giới thiệu nhưng đừng tính bỏ đi. Ở lại bàn và giữ cho cuộc trò chuyện vui vẻ. Tôi đã vất vả với công việc của mình rồi. Tôi không muốn vất vả trong việc này nữa.”

“Anh muốn tôi ở lại.”

“Chính xác hai mươi phút. Sau đó đưa cô ta đi.”

“Hai mươi phút? Anh không nghĩ cô ấy sẽ cho rằng điều đó hơi... có vẻ bị coi thường sao?”

“Nếu cô ta là người phù hợp thì sẽ không nghĩ thế.” Anh trao cho cô nụ cười của anh chàng nhà quê. “Và cô biết tại sao không, cô Granger? Vì người phụ nữ phù hợp sẽ quá ngọt ngào để thấy mếch lòng. Giờ thì biến khỏi đây đi khi cô vẫn còn đang ở thế thuận lợi.”

Cô làm theo lời khuyên.

Đến tận khi lẻn được vào trong nhà vệ sinh ở tiệm McDonald, Annabelle mới hết r. Cô thay chiếc quần ngố dài, áo ba lỗ và xăng đan. Kinh nghiệm ngày hôm nay chứng minh nỗi ám ảnh cả đời cô về loài rắn là đúng. Nhưng những phụ nữ khác sẽ không nhìn Champion như thế. Anh giàu có, thành công và đẹp trai, tất cả khiến anh trở thành một người bạn đời trong mơ, đấy là giả dụ, anh không khiến những người anh hẹn hò sợ chết khiếp, một khả năng dễ nhận thấy. Tất cả những gì cô cần làm là tìm người phụ nữ phù hợp.

Cô vén mái tóc hoang dại ra phía sau bằng hai chiếc kẹp tóc để nó khỏi xòa vào mặt. Cô luôn cuốn tóc ngắn lại để giữ chúng gọn gàng, nhưng mái tóc xoăn yêu tinh khiến cô trông giống sinh viên năm nhất hơn là một người chuyên nghiệp nghiêm túc, vì thế cô đành ngậm đắng nuốt cay để chúng xõa ra. Đây không phải lần đầu tiên cô ao ước mình có dư năm trăm đô la để đi duỗi tóc chuyên nghiệp, nhưng thậm chí cô còn không trả nổi hóa đơn tiền điện nước.

Annabelle xếp gọn đôi bông tai ngọc trai của bà ngoại vào chiếc hộp kẹo Altoid trống rỗng và uống ừng ực một hơi nước ấm từ cái chai để ở ghế sau Xe Tăng. Cô chât khá nhiều thứ trong xe: đồ ăn thức uống; quần áo dự phòng; băng vệ sinh Tampax và đồ vệ sinh cá nhân; những tờ giới thiệu công ty và danh thiếp mới; dụng cụ tập thể dục phòng khi cô đột nhiên có hứng, điều gần như chưa từng xảy ra; và chỉ mới được bổ sung gần đây, hộp bao cao su để nhỡ có cần đến khi một trong những khách hàng của cô bất chợt nảy sinh nhu cầu không kiềm chế được, mặc dù cô không thấy những anh chàng như Ernie Marks và John Nager bốc đồng tới mức ấy. Ernie là hiệu trưởng trường tiểu học, biết cách chơi với trẻ con nhưng lại căng thẳng trước những phụ nữ trưởng thành, còn John thì mắc chứng đa nghi Tào Tháo không bao giờ chịu quan hệ nếu chưa đưa bạn tình của mình tới phòng khám Mayo.

Một điều chắc chắn. Cô sẽ chẳng bao giờ phải đưa bao cao su khẩn cấp cho Heath Champion. Một gã như thế luôn luôn có sự chuẩn bị.

Cô nhăn mũi. Đã đến lúc cô phải bỏ qua sự ghét bỏ của mình. Anh hống hách và độc tài thì có làm sao chứ, chưa tính đến chuyện quá giàu có và quá thành công? Anh chính là chiếc chìa khóa cho tương lai kinh tế của cô. Nếu cô muốn Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn đạt được mục tiêu trở thành dịch vụ mai mối cao cấp, chuyên nghiệp, cô phải tìm cho anh một cô vợ. Một khi điều đó xảy ra, tin tức sẽ lan truyền và Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn sẽ trở thành dịch vụ nóng nhất ở Chicago. Một điều mà chắc chắn bây giờ công ty chưa thực hiện được, bởi thừa hưởng hoạt động kinh doanh cũng có nghĩa thừa hưởng luôn những khách hàng còn lại của bà. Mặc dù Annabelle đang cố hết sức để bày tỏ lòng tôn kính đối với những ký ức về bà, đ tiến về phía trước.

Cô xịt xà phòng vào tay và suy xét vị trí của mình trong thế giới kinh doanh. Các dịch vụ mai mối đa dạng không thể tưởng tượng được, và sự gia tăng của các dịch vụ hẹn hò trên mạng không đắt đỏ đã buộc nhiều công ty kinh doanh không trực tuyến như công ty của cô phải đóng cửa trong khi những công ty khác tranh giành từng cơ hội nhỏ. Họ đưa ra những buổi hẹn hò tốc độ, hẹn hò ăn trưa và những chuyến thám hiểm ngoài trời. Một số công ty tổ chức tiệc tối dành cho người độc thân, một số lại chỉ phục vụ người tốt nghiệp những trường danh tiếng hay thành viên của các giáo phái nhất định. Một số ít may mắn, như Mai Mối Power, nắm giữ vai trò “dịch vụ triệu phú”, chỉ chấp nhận khách hàng nam giới và tính lệ phí cắt cổ cho những lần giới thiệu người đẹp.

Annabelle dự định khiến Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn khác biệt hẳn với tất cả những công ty khác. Cô muốn tên mình trở thành cái tên đầu tiên mà những người độc thân có thu nhập cao ở Chicago, cả đàn ông lẫn phụ nữ, sẽ nghĩ tới khi họ sẵn sàng cho một mối quan hệ lâu dài và cô nhân ra rằng hình thức phục vụ cá nhân truyền thống là cách tốt nhất để đạt được điều đó. Cô có vài khách hàng – mới nhất là Ernie và John – nhưng gần như không đủ để thu lãi. Và cho đến khi tạo dựng được uy tín của mình, cô không thể tính phí cao hơn được. Kiếm được một đám cho Heath Champion sẽ biến những khách hàng chọn lọc và mức phí cao hơn trở thành hiện thực. Ngoại trừ việc tại sao anh lại không thể tự mình tìm lấy một cô vợ chứ?

Cô phải để vấn đề đó lại sau này nghiên cứu vì đã đến lúc bắt tay vào việc rồi. Cô định dành cả buổi chiều tuần tra các quán cà phê quanh Loop, mảnh đất màu mỡ để tìm kiếm cả những khách hàng tiềm năng lẫn những đám phù hợp cho các khách hàng hiện tại, nhưng đó là trước khi cô biết mình cần phải nhanh chóng tìm được ứng cử viên sẽ hạ nốc ao Heath Champion.

Hơi nóng phả ra từ mặt đường nhựa trong lúc cô băng qua bãi đỗ xe tiến tới chỗ chiếc xe của mình. Không khí có mùi thức ăn rán và mùi khí thải. Chicago đã tuyên bố Ngày Ozon đầu tiên của mùa hè, mặc dù giờ vẫn còn chưa tới tháng Sáu. Cô tuyệt vọng quăng bộ vest màu vàng nhàu nhĩ vào trong thùng rác để không bao giờ phải trông thấy nó nữa.

Đúng lúc cô trèo vào trong chiếc ô tô ngột ngạt, điện thoại di động đổ chuông. Cô chống cửa xe mở để lấy ít không khí. “Annabelle đây.”

“Annabelle, mẹ có tin tuyệt vời đây.”

Cô thở dài và tì trán vào vô lăng nóng bỏng. Đúng lúc cô tưởng những điều gì tồi tệ nhất trong ngày đã qua. “Chào mẹ.”

“Cách đây một tiếng đồng hồ, bố con vừa nói chuyện với Doug. Anh con đã chính thức là phó chủ tịch. Họ thông báo tin này sáng nay.”

“Ôi Chúa ơi! Thật tuyệt!”

Annabelle reo lên hào hứng, ngây ngất vui mừng, tỏ rõ sự hứng thú, nhưng dù sao đi chăng nữa tri giác ngoại cảm của mẹ cô đã bắt đầu hoạt động. “Tất nhiên là tuyệt rồi,” bà ngắt lời. “Thành thật mà nói, Annabelle, mẹ không biết tại sao con phải tỏ ra ghen tỵ như thế. Doug đã làm việc rất vất vả để được như ngày hôm nay. Chẳng ai cho nó cái gì hết.”

Ngoại trừ ông bố bà mẹ yêu dấu, sự nghiệp học hành ở trường đại học hàng đầu và món quà hào phóng bằng tiền mặt sau khi tốt nghiệp để giúp anh chăm lo cuộc sống.

Đó cũng chính là những thứ Annabelle đã được nhận.

“Chỉ mới ba lăm tuổi,” Kate Granger tiếp tục, “mà đã là phó chủ tịch của một trong những công ty kế toán quan trọng nhất Nam California.”

“Anh ấy thật tuyệt vời.” Annabelle nhấc trán khỏi chiếc vô lăng nóng bỏng trước khi nó đóng cho cô một dấu Cain [2].

[2] Theo Kinh Thánh, Cain là một trong hai người con đầu của Adam và Eva. Do lòng đố kỵ, Cain đã giết chết em mình là Aben và bị Chúa đóng dấu để Cain luôn nhớ về tội lỗi của mình.

“Cuối tuần tới Candace sẽ tổ chức một bữa tiệc ở hồ bơi để chúc mừng Doug thăng chức. Johnny Depp cũng sẽ đến.”

Không hiểu sao Annabelle lại không thể hình dung ra được Johnny Depp sẽ xuất hiện tại bữa tiệc tổ chức bên hồ bơi của chị dâu cô, nhưng cô không ngốc đến nỗi tỏ thái độ hoài nghi. “Chà! Thật ấn tượng.”

“Canade đang phân vân không biết chọn chủ đề Nam Thái Bình Dương hay làm theo kiểu phương Tây.

“Chị ấy sẽ chiêu đãi rất giỏi, con chắc dù chị ấy có làm gì thì cũng sẽ hoàn hảo.”

Khả năng tâm linh của mẹ cô quả là... siêu việt. “Annabelle, con phải cố gắng hơn nữa để loại bỏ thái độ thù địch của con đối với Candace. Chẳng có gì quan trọng hơn gia đình hết. Doug yêu con bé tha thiết. Tất cả chúng ta đều yêu quý nó. Và con bé là người mẹ tuyệt vời.”

Mồ hôi đọng thành giọt trên trán cô. “Việc tập luyện trí nhớ của Jamison thế nào rồi ạ?” Không phải là Jimmy, Jamie, Jim hay bất kỳ một phiên bản nào khá. Chỉ là Jamison.

“Thằng bé sáng dạ lắm. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Phải thừa nhận mẹ đã không mấy tin tưởng vào tất tật những thứ băng dạy học đó, nhưng giờ thì mới có ba tuổi thôi mà thằng bé đã có một lượng từ vựng đến là kinh ngạc.”

“Nó vẫn còn nói chết tiệt ạ?”

“Chuyện đó chẳng có gì buồn cười hết.”

Ngày xưa, khi mẹ cô vẫn còn khiếu hài hước, chuyện đó hẳn rất buồn cười, nhưng giờ đây, ở tuổi sáu mươi hai, Kate Granger vẫn chưa thích ứng được với việc nghỉ hưu. Mặc dù vợ chồng bà đã mua một ngôi nhà ven biển tuyệt đẹp ở Naples, Florida, Kate vẫn nhớ St. Louis. Buồn chán đứng ngồi không yên, bà dồn tất cả năng lượng từng giúp bà đạt được thành công trong hoạt động ngân hàng vào ba đứa con đã trưởng thành của mình. Đặc biệt là Annabelle, thất bại duy nhất của bà.

“Bố thế nào ạ?” Annabelle nói, hy vọng trì hoãn điều không thể tránh.

“Con nghĩ ông ấy thế nào được chứ? Sáng ông ấy chơi golf mười tám lỗ rồi suốt cả chiều thì xem golf trên truyền hình. Hàng tháng trời ông ấy không sờ tới một cuốn tạp chí y khoa. Chắc con cho rằng sau bốn mươi năm làm bác sĩ phẫu thuật, ông ấy sẽ có chút quan tâm, nhưng thời gian duy nhất ông ấy cho thấy bất kỳ sự hứng thú nào đối với y khoa là khi nói chuyện với anh trai con.”

Tới chương thứ hai trong trường thiên tiểu thuyết gây kinh ngạc Anh em sinh đôi tuyệt vời nhà Granger, chương này khắc họa cuộc đời chói lọi của bác sĩ phẫu thuật tim xuất chúng của St. Louis, bác sĩ Adam Granger. Annabelle với lấy chai nước, ước gì cô có thể lường trước được để đổ sẵn rượu vodka vị anh đào vào. “Mẹ, đường đông lắm. Con không nghĩ con có thể nói chuyện điện thoại lâu hơn nữa.”

“Bố con rất tự hào về Adam. Anh con vừa được đăng một bài báo nữa trên Tạp chí phẫu thuật tim và ngực. Hôm qua lúc bố mẹ gặp gia đình Anderson ở chương trình Đêm Caribe tại câu lạc bộ, mẹ phải đá chân ông ý dưới gầm bàn để ông ấy đừng nói về chuyện đó nữa. Bọn trẻ nhà Aderson thật đáng thất vọng khủng khiếp.”

Giống hệt Annabelle.

Mẹ con giáng đòn quyết định. “Con nhận được bộ hồ sơ mẹ gửi chưa?”

Vì Kate gửi hồ sơ qua đường FedEx và chắc chắn bà đã theo dõi hành trình vận chuyển trên máy tính, câu hỏi chỉ mang tính hình thức. Thái dương Annabelle bắt đầu đập thình thịch. “Mẹ...”

“Con không thể cứ lông bông như thế này mãi được – công việc, các mối quan hệ - đấy là mẹ còn chưa nói đến mối quan hệ tệ hại với Rob. Lẽ ra bố mẹ nên cắt mọi khoản chu cấp học đại học khi con cứ nằng nặc đòi theo ngành sâu khấu. Và đó hẳn không phải là mỏ vàng cho các cơ hội nghề nghiệp? Con đã ba mươi mốt tuổi rồi. Và con là người nhà Granger. Đáng lẽ từ lâu rồi con đã phải an cư lạc nghiệp và chuyên tâm hơn.”

Annabelle đã tự nhủ sẽ không cắn câu cho dù có bị khiêu khích đến thế nào chăng nữa, nhưng trong mớ hổ lốn gã Chuột, Heath Champion, việc đề cập tới Rob và cả nỗi e sợ rằng mẹ cô nói đúng, cô không kiềm chế được. “Trong gia đình Granger chuyên tâm chỉ có nghĩa là hai thứ, đúng không? Y khoa hoặc tài chính?”

“Đừng có bắt đầu nữa. Con biết chính xác ý mẹ là gì. Công việc mai mối khủng khiếp đó đã không mang lại lợi nhuận nhiều năm nay rồi. Bà ngoại thành lập nó chỉ để bà có thể can thiệp vào cuộc sống của người khác. Con không còn trẻ nữa, Annabelle, mẹ sẽ không đứng ngoài nhìn con lãng phí cuộc đời mình trong khi con có thể quay lại trường học và chuẩn bị cho tương lại.”

“Con không muốn.”

“Con luôn rất giỏi với các con số mà. Con sẽ trở thành một kế toán tuyệt vời. Và mẹ đã nói với con là bố mẹ sẽ trả học phí cho con.”

“Con không muốn trở thành kế toán! Và con không cần bố mẹ chu cấp cho con.”

“Sống trong nhà của bà ngoại thì không tính, phải không?”

Đó là một cú nốc ao. Má Annabelle nóng bừng. Mẹ cô được thừa kế ngôi nhà của bà ngoại ở Công viên Liễu Giai. Annabelle đang sống ở đó, bề ngoài là tránh cho ngôi nhà khỏi bị phá hoại, nhưng thực ra là vì Kate không muốn Annabelle lưu trú tại một “khu nguy hiểm nào đó trong thành phố”. Annabelle quật lại. “Được rồi! Mẹ muốn con chuyển ra ngoài chứ gì? Có phải mẹ muốn thế không?”

Ôi, Chúa ơi, cứ như cô lại quay về tuổi mười lăm vậy. Tại sao cô luôn để Kate làm điều này với cô chứ? Trước khi cô có thể bình tĩnh lại, mẹ cô tiếp tục nói bằng giọng từ mẫu kiên nhẫn quá mức như bà đã dùng hồi Annabelle tám tuổi, khi cô tuyên bố sẽ bỏ nhà ra đi nếu các anh tiếp tục gọi cô là Củ Khoai Tây.

“Mẹ chỉ muốn con quay lại trường và lấy bằng kế toán. Con biết Doug sẽ giúp con kiếm việc.”

“Con sẽ không trở thành kế toán!”

“Thế thì con sẽ trở thành cái gì hả, Annabelle? Nói mẹ nghe xem nào. Con nghĩ mẹ thích cằn nhằn sao? Nếu con có thể dù chỉ một lần giải thích cho mẹ điều đó...”

“Con muốn điều hành công việc kinh doanh của mình,” Annabelle nói, ngay chính cô cũng cảm thấy câu nói đượm vẻ đau khổ.

“Con đã từng thử rồi, nhớ không? Cửa hàng lưu niệm ấy? Rồi còn cả công ty kinh doanh trên mạng khủng khiếp đó. Cả Doug và mẹ đều đã cảnh báo con. Rồi đến cái trung tâm giới thiệu việc làm tồi tàn ấy nữa. Con chẳng gắn bó được với chỗ nào hết.”

“Như thế là không công bằng! Trung tâm giới thiệu việc làm đã đóng cửa.”

“Và cả cái cửa hàng lưu niệm và công ty kinh doanh trên mạng kia cũng vậy. Có bao giờ con nghĩ rằng không chỉ đơn thuần do trùng hợp mà bất kỳ hoạt động kinh doanh nào con tham gia cũng đều đi đến chỗ phá sản không? Đó là bởi con mơ mộng hão huyền, không thực tế. Giống như toàn bộ cái ý tưởng kỳ quặc của con về việc trở thành diễn viên vậy.”

Annabelle lún mình thấp hơn vào trong ghế. Cô từng là một diễn viên tàng tàng, đảm nhận những vai phụ cùng một tạng trong vài bộ phim ở trường đại học và đạo diễn vài vở kịch trong trường quay. Nhưng vào năm học thứ ba, cô nhận ra sân khấu không phải niềm đam mê của mình, chỉ là sự trốn thoát vào một thế giới nơi cô không phải là cô em gái bé nhỏ kém cỏi của Doug và Adam Granger.

“Và hãy xem chuyện gì xảy ra với Rob,” Kate tiếp tục. “Trong số tất cả... Thôi, bỏ qua đi. Vấn đề là, con tin vào cái thứ trào lưu Thời đại Mới vớ vẩn cho rằng con chỉ cần muốn một thứ dớ dẩn nào đó là rồi sẽ có được nó. Nhưng cuộc đời không như thế. Nó cần nhiều hơn sự khao khát. Những người thành công đều thực tế. Họ lập kế hoạch xuất phát từ thực tế.”

“Con không muốn làm kế toán!”

Một khoảng im lặng không đồng tình kéo dài nối tiếp sự bùng nổ này. Annabelle biết chính xác mẹ cô đang nghĩ gì. Rằng Annabelle lại là Annabelle, quá khích, xúc động quá mức và thiếu thực tế, thành viên thất bại duy nhất trong gia đình. Nhưng không ai có thể làm cho cô khó chịu như mẹ cô.

Ngoại trừ bố cô.

Và hai anh cô.

“Đừng phí hoài cuộc đời của em nữa, Củ Khoai Tây, và hãy làm điều gì đó thực tế đi,” Adam, vị bác sĩ nổi tiếng, đã viết trong bức email mới nhất được anh chu đáo đồng gửi tới tất cả thành viên còn lại trong gia đình, cộng thêm hai bà cô và ba người em họ.

“Em ba mươi mốt tuổi rồi,” Doug, một kế toán có tiếng, viết trong tấm thiệp gửi sinh nhật cô gần đây. “Lúc anh ba mươi mốt tuổi, anh đã kiếm được 200hìn đô một năm.”

Bố cô, cựu bác sĩ phẫu thuật đầy danh tiếng, tiếp cận theo hướng khác. “Hôm qua, bố đã ghi điểm birdie tại lỗ golf số bốn. Cuối cùng thì bố cũng gạt bóng thành công. Và, Annabelle... Đáng ra con phải phát hiện ra sở trường của mình từ lâu rồi.”

Chỉ có bà ngoại Myrna là ủng hộ. “Đến lúc thích hợp cháu sẽ nhận ra sở trường của mình, cháu yêu.”

Annabelle nhớ bà ngoại Myrna. Bà cũng là một người thất bại.

“Lĩnh vực kế toán rất rộng,” mẹ cô nói. “Nó đang phát triển rất nhanh.”

“Công việc kinh doanh của con cũng vậy,” Annabelle vặn lại trong hành động tự thiêu điên cuồng. “Con vừa có một khách hàng rất quan trọng.”

“Ai?”

“Mẹ biết rõ là con không thể nói cho mẹ biết tên anh ta.”

“Ông ta dưới bảy mươi tuổi chứ?”

Annabelle tự nhủ không được cắn câu, nhưng không phải vô cớ mà trong gia đình cô được khoác cho cái tiếng là chuyên gia phạm sai lầm. “Anh ta ba mươi tư tuổi, một triệu phú đắt giá.”

“Vì sao anh ta lại thuê con?”

Annabelle nghiến răng. “Vì con là người giỏi nhất, lý do là thế đấy.”

“Cứ chờ xem.” Giọng mẹ cô dịu lại, ấn mạnh mũi dao của tình mẫu tử. “Mẹ biết mẹ làm con cáu, con yêu, nhưng chỉ vì mẹ yêu con và mẹ muốn con phát huy hết khả năng của mình.”

Annabelle thở dài. “Con biết mẹ yêu con. Con cũng yêu mẹ.”

Cuối cùng cuộc nói chuyện cũng đến hồi kết thúc. Annabelle cất điện thoại, sập cửa và đút mạnh chiếc chìa khóa vào ổ khóa khởi động. Có lẽ nếu những lời mẹ cô không quá đúng thì chúng sẽ không làm cô đau đớn đến thế.

Khi rời khỏi chỗ đậu xe, cô nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu và thốt ra từ yêu thích của thằng bé Jamison. Hai lần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.