Chén súp bị hất văng ra khỏi mặt bàn, đổ lên người của Mặc Yến Đình.
Nước súp vừa nấu xong nóng hổi đổ lên mu bàn tay trắng sứ của hắn, làm bỏng đỏ cả một mảng da thịt.
Gương mặt của hắn thâm trầm đến đáng sợ, ánh mắt hắn tối sầm lại mà nhìn vào bàn tay bị nước nóng hắt vào.
Lam Ngữ Yên luống cuống, cô cứ ngỡ mình sẽ bị bỏng, nhưng không ngờ, Mặc Yến Đình từ đâu xuất hiện, hắn rất nhanh ôm cô tránh sang một bên.
Lam Ngữ Yên vội vã đẩy hắn ra, nắm lấy cánh tay hắn mặc cho hắn có đồng ý hay không mà kéo hắn đến bồn rửa tay để rửa đi thứ chất lỏng nóng hổi kia.
Hàn Kỳ Tuyết cả kinh, bà ta không ngờ Mặc Yến Đình lại xuất hiện ở đây, không phải nói hắn đã đi sang Pháp để công tác rồi sao, sao lại còn ở đây, mà lại còn che chắn cho Lam Ngữ Yên nữa.
Gương mặt bà ta thoáng chốc tái nhợt đầy lo lắng.
Serin bên cạnh thấy vậy liền nhanh chân chạy đến bên cạnh Mặc Yến Đình, bộ dạng sốt sắng nói:
"Mặc tiên sinh, Mặc tiên sinh, ngài có sao không? Cô mau tránh sang một bên, mau gọi cho bác sĩ đến đây nhanh đi!"
Cô ta vừa nói vừa chạy đến giơ tay kéo Lam Ngữ Yên sang một bên.
"Cút!" Mặc Yến Đình nhìn Lam Ngữ Yến, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm của hắn vang lên.
Lam Ngữ Yên bị kéo sang một bên đang đứng ngây ngốc, nghe hắn nói vậy, cô liền hơi cúi đầu. Cũng đều tại cô làm hắn bị bỏng. Cho nên hắn tức giận cũng là điều đương nhiên.
"Cô không nghe Mặc tiên sinh nói gì sao? Đồ sao chổi!" Serin thấy Lam Ngữ Yên vẫn chưa chịu đi thì liền cáu gắt.
"Xin lỗi..." Lam Ngữ Yên lí nhí nói, trên mặt tràn ngập sự áy náy.
Ngay khi cô vừa xoay người rời đi thì liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Yến Đình vang lên.
"Đi đâu đấy? Tôi đã cho phép em rời đi sao?"
Lam Ngữ Yên liền xoay người lại, cô kinh ngạc mà nhìn hắn.
Hắn không phải bảo cô cút đi sao? Lúc nãy hắn vừa nhìn cô chằm chằm như chỉ hận không thể giết cô sớm hơn mà?
Rất nhanh, Lam Ngữ Yên đã có được câu trả lời cho câu hỏi của mình.
"Người tôi bảo cút là cô!" Dứt lời, Mặc Yến Đình liền thô bạo mà gạt tay cô ta sang một bên.
"Aaa..."
'Rầm'
Do đang mang giày cao gót, lại thêm lực đạo của hắn quá lớn cho nên cô ta bị mất thăng bằng mà ngã nhào xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Serin nhăn nhó vì đau đớn, nhưng rất nhanh liền bày ra vẻ mặt đáng thương về phía Mặc Yến Đình. Đôi mắt xinh đẹp của cô ta ngấn nước mà nhìn hắn.
"Mặc tiên sinh~"
"Ai cho phép cô chạm vào người tôi?"
Mặc Yến Đình cất giọng lạnh lùng quen thuộc. Hắn một chút cũng chẳng thèm để ý đến mỹ nhân đang chật vật dưới đất.
Ánh mắt hắn khó chịu rơi vào người Lam Ngữ Yên đang đứng ngây ngốc đằng kia.
Cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình, Lam Ngữ Yên liền ngay lập tức hiểu ý, cô đi đến gần hắn, nhẹ nhàng giúp hắn tiếp tục rửa vết bỏng.
"Yến Đình, sao con lại cư xử thô lỗ với tiểu thư Serin như vậy?" Hàn Kỳ Tuyết thấy như vậy liền vội vã chạy đến đỡ lấy Serin.
"Bà và cô ta đang làm gì ở nhà tôi?" Gương mặt hắn thâm trầm đáng sợ, giọng nói phát ra lạnh lẽo đến mức nhiệt độ căn phòng này như giảm đi mấy độ.
Hàn Kỳ Tuyết nghe thấy thế thì liền có chút chột dạ. Bà ta liền lên tiếng:
"Làm gì là làm gì? Mẹ muốn đến xem mặt mũi con dâu mình ra sao mà cũng không được sao?"
"Không được!"
"Ha, nếu như mẹ không đến đây thì làm sao có thể biết được con lại đi lấy một đứa con gái vô dụng về làm vợ! Nhìn xem, bảo nó nấu một bữa cho mẹ chồng ăn mà nó nấu cũng chẳng ra hồn. Vô dụng như vậy, không xứng làm con dâu Mặc gia!"
"..."
"Xứng hay không đều không do bà quyết định. Đầu bếp thuê về để trưng à. Lam Ngữ Yên vô dụng thì cũng là vợ của tôi, bà không có quyền ức hiếp!"
Lam Ngữ Yên thấy hắn ra mặt giúp mình thì liền có chút cảm động. Cơ mà nếu hai bên cứ như này thì thật sự không ổn, nhưng thành thật mà nói thì bây giờ cô cũng không biết phải làm sao cho đúng cả.
"Ức hiếp? Nấu một bữa cơm ra mắt mẹ chồng mà cũng gọi là ức hiếp sao?"
"Đúng vậy!" Mặc Yến Đình rút bàn tay đang được Lam Ngữ Yên cầm, hắn kéo cô đi đến gần Hàn Kỳ Tuyết.
Dáng người cao lớn của hắn đứng trước bà ta. Toàn thân hắn toát ra một loại khí thế vô cùng áp bức. Gương mặt hắn lạnh băng, không chút gợn sóng mà nói.
"Không phải bà rất vừa mắt với cô ta sao. Vậy thì bảo cô ta đi mà nấu!"
"Con...con bị con nhỏ này làm cho mê muội rồi phải không?" Hàn Kỳ Tuyết đuối lý, bà ta tức giận hét lớn.
"Đó không phải chuyện của bà."
"Đừng làm những chuyện vô ích nữa. Bây giờ mời bà và người phụ nữ này mau rời khỏi nhà tôi!"
"Dennis, tiễn khách!"
Quản gia Dennis cúi người cung kính.
"Vâng thưa tiên sinh!"
Hàn Kỳ Tuyết nhất quyết không chịu rời đi, bà ta không phục nói.