Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 750: Chữa Bệnh





“Chẳng lẽ… Chúng ta cứ mặc kệ cho Kiều Vi tiếp tục… ung dung ngoài vòng pháp luật ở Hải Thành như vậy sao?
Việc Hàn Triết lo lắng nhất là khi Mặc Cảnh Thâm không có mặt, Kiều Vi sẽ tiếp tục nhằm vào Mộ Thiển.

Nếu để chuyện này xảy ra thật, đó mới là mối tai họa ngầm lớn nhất.
“Cậu không cần lo, tôi đã thông báo trước với Ngôn Thương và Cận Ngôn rồi.

Lúc cần ra tay, tất nhiên bọn họ sẽ ra tay.”
Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu.
“Vâng.”
Vừa nãy Hàn Triết còn lo lắng cho Mộ Thiển, không ngờ Boss nhà mình đã sắp xếp xong hết cả rồi.
Mặc Cảnh Thâm lại nói: “Vận dụng tất cả mọi cách điều tra Thượng Quan Miểu bằng tốc độ nhanh nhất cho tôi, tôi muốn biết tin tức cặn kẽ nhất của anh ta.”
“Vậy tôi giao cho Dật Phong nhé?”
Dật Phong chính là người mạnh nhất ở FE, anh ta mà ra tay thì chẳng có chuyện gì là không giải quyết được cả.
“Không được, Dật Phong phải bảo vệ Mộ Thiển và hai đứa bé, chuyện này cứ giao cho Diêm Liệt đi.”
“Rõ!”
Dặn dò mọi chuyện xong, hai người đi tới trước mấy chiếc xe sang trọng kia.
Đường Tứ mặc váy dài cổ chữ V, đeo kính râm, khoanh tay trước ngực, dựa người vào ô tô, cực kỳ có khí chất.
“Đàn anh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Đường Tứ vén sợi tóc bị gió thổi vướng lên mặt: “Thầy chờ anh lâu lắm rồi, anh mà không đi là thầy nóng lên đấy.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô ta một cái nhưng không nói gì, chỉ mở cửa lên xe rồi đóng cửa xe bịch một tiếng rõ to.

Đường Tứ bị cho ăn bơ thì hừ lạnh một tiếng, đáy mắt đầy vẻ khinh thường.
Cô ta ngồi xuống ghế lái phụ, tiếng đóng cửa càng to hơn, cả chiếc xe cũng bị chấn động.
“Đàn anh, là ai dám chọc giận anh thế? Sao lại nổi nóng như vậy?”
Đường Tứ ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, hỏi Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm bỏ kính râm xuống cài vào túi trên âu phục, giọng nói lạnh lùng: “Thầy đến thủ đô từ lúc nào?”
“Hôm qua.”
Mặc Cảnh Thâm nghe thấy câu trả lời của Đường Tứ thì không nói gì nữa, ngả người ra ghế sau chợp mắt một lát.
Hôm qua sau khi mấy người Mộ Thiển và Bạc Dạ rời khỏi, anh đã quay lại bệnh viện.

Cẩm Dung làm kiểm tra rồi truyền nước cho anh thì mới khống chế được tốc độ chuyển biến xấu của bệnh.
Một giờ sau, mọi người đã đến một ngôi biệt thự.
Có rất nhiều chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa biệt thự.
Mặc Cảnh Thâm và Đường Tứ xuống xe, đi kiểm tra an ninh trước khi vào biệt thự.

Sau khi xác định hai người không mang bất kỳ vũ khí nào thì hai người mới được phép đi vào.
Trong sân có tổng cộng có hơn trăm vệ sĩ xếp thành mấy hàng, mặt người nào cũng lạnh tanh, đứng im như núi.
“Hôm nay người của bốn gia tộc đều có mặt.”
Đường Tứ liếc nhìn hơn trăm vệ sĩ đang đứng trong sân, nói tình hình một cách chi tiết cho Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm vắt áo khoác lên vai, không nói một lời sải bước đi vào phòng khách.
Tốc độ bước đi nhanh như bay, khiến người khác khó mà nhìn ra được anh đang mắc bệnh nặng.

Ngay cả Đường Tứ cũng bắt đầu nghi ngờ tin tình báo mình nhận được là giả.
Sau khi bước vào biệt thự, trong phòng khách rộng trăm mét vuông có bảy tám người đang ngồi.

Mỗi người trong số họ đều là những người rất ít khi gặp được trên TV.
Hơn nữa, thân phận của mỗi người cũng đều vô cùng tôn quý.
Mặc Cảnh Thâm nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, trong đó có những người anh quen biết, có những người chỉ mới gặp mấy lần.

Tuy anh là bậc con cháu nhưng không hề tỏ ra lo sợ.
“Ồ, Cảnh Thâm đó à?”
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bước đến, thầy Viên Đại Phát của anh cũng đứng lên, đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm rồi vỗ vai anh mấy cái, cởi mở cười to: “Ha ha ha, cuối cùng nhóc con cũng đến rồi.

Lại đây, thầy giới thiệu mấy người cho anh.

Đây đều là các bác các chú của anh, đều là người có mặt mũi ở thủ đô cả.

Vị này là Đỗ Khang Sinh, người đứng đầu gia tộc họ Đỗ, một trong bốn gia tộc lớn.

Vị này là họ Trần, vị này là họ Tần…”
Mỗi khi ông ấy giới thiệu một người, Mặc Cảnh Thâm đều khẽ gật đầu chào.

“Đây là học trò của ông đó hả? Thật là tuấn tú lịch sự.”
“Ha ha ha… có hôn phối gì chưa? Hay là để tôi giới thiệu con gái làm quen với cậu ta một chút?”
“Lão Tần, ông cút sang một bên đi, có giới thiệu thì cũng phải giới thiệu người cùng lứa với cậu ta như con gái nhà tôi chứ.”
“Mấy lão già các ông tự nhìn lại đức hạnh của mình đi!”

Mấy người ngửa đầu cười một tiếng, bầu không khí cũng khá nhẹ nhõm.
Ông cụ Viên lại cường điệu giới thiệu một cụ ông râu tóc bạc phơ đang ngồi hút thuốc ở một góc vắng vẻ.
Ông cụ này đã cao tuổi, trán đầy nếp nhăn, làm da lấm tấm đồi mồi, mặc một bộ võ phục Thái Cực Quyền màu trắng, trông khá lạnh nhạt giống như một vị tiên ông.
“Vị này là Thượng Quan Thụy Hoa, có y thuật siêu phàm, thực lực hơn người, đã ba mươi năm rồi chưa từng khám chữa bệnh cho bất kỳ ai.

Lão già này đã phải kéo cái mặt mo, vất vả mãi mới mời được ông ấy đến đây khám một chút cho anh đấy.”
Ông cụ Viên đẩy Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống ghế sô pha, hận không thể dí đầu anh xuống: “Anh xem lại mình đi, nếu anh nói với thầy sớm hơn thì mọi chuyện đã không đến mức này rồi.”
Trong phòng khách có nhiều người như vậy, Mặc cảnh Thâm không ngờ ông cụ lại để Thượng Quan Thụy Hoa xem bệnh cho mình trong tình cảnh như thế này.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình cũng không còn nhiều thời gian, sớm muộn gì tin tức cũng sẽ bị truyền ra ngoài nên anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Anh khách khí có lễ nhìn Thượng Quan Thụy Hoa: “Làm phiền ngài rồi Thượng Quan lão tiên sinh.”
Mặc Cảnh Thâm vốn chẳng có hi vọng gì, nhưng thầy của anh đã mở miệng rồi, anh cũng không thể làm thầy mất mặt được.
Vươn tay ra.
Ông cụ Thượng Quan từ từ duỗi cán tẩu hút thuốc phiện ra nâng cổ tay Mặc Cảnh Thâm lên, có vẻ như không thèm để ý đến tình trạng của Mặc Cảnh Thâm, nhưng có lẽ cũng đã hiểu rõ bệnh tình của Mặc Cảnh Thâm từ lâu.
Mọi người nói chuyện một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Thượng Quan Thụy Hoa cho kết quả, lập tức nhao nhao nhìn sang.
“Lão Hoa, có chuyện gì thế?”
“Hình như đây không giống với năng lực của ông, trước giờ ông đâu chậm chạp như vậy?”
“Thế nào rồi, nghiêm trọng lắm sao? Ông đừng nói với tôi là ông không trị được nhé.”
“Ha ha ha, nói ông không trị được rồi mà ông còn không phục.”


Mọi người đều biết, sở dĩ suốt ba mươi năm nay Thượng Quan Thụy Hoa chưa từng xuống núi, là do không có căn bệnh khó chữa nào khiến ông cụ phải ra tay.
Nếu không phải Viên Đại Phát nói tình huống của Mặc Cảnh Thâm quá đặc biệt, sợ là ông cụ cũng sẽ không đến.
Ai ngờ vừa chẩn bệnh, quả nhiên bệnh tình quá phức tạp và đặc thù, rất khó giải quyết.
Thượng Quan Thụy Hoa buông tay của Mặc Cảnh Thâm ra, trong đôi mắt đục ngầu lóe sáng lên: “Cậu đi theo tôi.”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày, đứng dậy đi theo.
“Ơ, có chuyện gì mà lão Hoa này cứ giấu giấu diếm diếm thế?”
“Không biết, càng già càng khó hiểu.”
“Ai đoán thử xem.”
“Mặc kệ lão ấy đi, chờ lát nữa hỏi một chút là biết.”

Mọi người đều thờ ơ đối với chuyện này, ngay cả Đường Tứ cũng ngồi xuống ghế sô pha trò chuyện với các trưởng bối.
Hai người đi ra khỏi phòng khách, đi dạo trong sân, tránh khỏi những vệ sĩ kia rồi dừng lại trong đình hóng gió ở phía Đông của một cái ao nhỏ.
Lúc này ông cụ Thượng Quan mới quay lại nhìn Mặc Cảnh Thâm, hỏi: “Cậu phát hiện cơ thể có vấn đề từ khi nào?”
Ông cụ chống gậy, ngón tay khẽ vuốt ve đầu rồng khắc trên đầu gậy, vẻ mặt nghiêm túc.
“Năm năm trước.”
“Năm năm trước?”
Ông cụ nắm tẩu thuốc trong tay, quay người lại nhìn về phương xa, lại hỏi: “Cậu biết người của ẩn tộc sao?”
Ẩn tộc?
Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, nhận thấy chuyện này không đơn giản, vội hỏi: “Sao ngài lại nói vậy?”
Ông cụ hít sâu một hơi, chậm rãi quay người về phía anh: “Có một số việc đáng lẽ ta không nên nói ra, nhưng Viên Đại Phát lại có ơn với ta, nên chuyện này ta không thể làm như không thấy được.”
Nghe ông cụ Thượng Quan nói với vẻ mặt nghiêm túc, Mặc Cảnh Thâm cũng đã biết chuyện này không hề đơn giản..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.