Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 671: Lo Liệu Hậu Sự





‘,’Sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Mộ Thiển không nói, chỉ chầm chậm đi về phía trước, để Mặc Cảnh Thâm đi theo sau.
“Chúng ta…chúng ta đã từng cùng nhau đi công viên bao giờ chưa?”
Đầu xuân tới công viên, điều này khiến cho Mặc Cảnh Thâm trước nay vốn là một người rất hiếm khi cảm thấy thư thái, giờ mới có được cảm giác thoải mái an nhiên.
Nhắc đến những chuyện lúc trước, Mộ Thiển hoàn toàn không có hứng thú, bởi vì chỉ toàn là đau buồn.

Lúc này cũng có thể nhìn thấy cả vẻ đau khổ hiện lên trong mắt cô.
Cô lạnh lùng trả lời: “Không, chưa từng.”
“Thật sự đáng tiếc, xin lỗi em.”
Mặc Cảnh Thâm thở dài: “Hi vọng trong tương lai em có thể tìm được một người tử tế, đối xử thật tốt với em.

Em không cần phải luôn luôn xuất sắc, chỉ cần có một cuộc sống bình yên hạnh phúc là được.”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
“À, đúng vậy.

Nhưng dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới hai đứa nhỏ mà.

Nếu em có một cuộc sống tốt, chúng cũng có thể bình an đối diện với cuộc sống này.” Mặc Cảnh Thâm đáp.
Đi một lúc, họ phát hiện một cặp đôi trẻ đang ngồi trên ghế đá phía trước, ôm hôn đắm đuối, thậm chí còn không ngần ngại thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp.
Quá say đắm hưởng thụ phút giây ngọt ngào đó, dường như đôi trẻ đã không nhận ra sự xuất hiện của hai người họ.

Hoặc có thể, đôi trẻ không quan tâm đến điều đó một chút nào.

Mộ Thiển quay đi, cảm thấy hơi xấu hổ.
Mặc Cảnh Thâm đứng ở bên cạnh cô, đưa mắt nhìn một cách không mấy bận tâm nhưng sau khi đi qua, không khỏi thở dài: “Còn trẻ … thật là tốt.”
Anh nói, giọng có chút hối hận: “Nếu như khi đó anh có thể tự do thoải mái như vậy, có lẽ đời này anh đã không phải hối hận quá nhiều.”
“Ha ha, hiện tại anh vẫn có thể tự do thoải mái.

Không được sao?”
Mộ Thiển trợn tròn mắt nhìn anh, cô cảm thấy ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm dường như đang cố tình tỏ ra buồn bã, và điều này khiến cô có chút không vui.
“Người ích kỷ như anh sao có thể không có thời gian rảnh rỗi chứ? Nhẽ ra anh phải nói, anh quá tham lam, có kết cục như vậy cũng đáng.”
Cô ấy nói vậy cũng chỉ để trút bỏ sự bất mãn của mình.
Mặc Cảnh Thâm không hề tức giận khi nghe cô nói những điều này, chỉ quay đầu nhìn cô.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác len màu đen bên ngoài một bộ đồ bó sát, nhìn rất thanh lịch.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc cắt ngắn, ăn mặc rất thời trang, nhìn cô thật trẻ trung và phóng khoáng.
Chiếc váy tuy rất đơn giản, vậy mà vẫn tôn lên những đường nét cơ thể gần như hoàn hảo của Mộ Thiển.
Nhịp tim của Mặc Cảnh Thâm tăng nhanh, một cảm giác lâng lâng đang tràn ngập xung quanh anh vào lúc này, khiến anh liền ngơ ngẩn một hồi.
Đột nhiên, đúng lúc này, một cơn đau kéo đến.
Cơn đau này không giống như những cơn đau lúc mới phát bệnh, mà nó dường như xuyên thấu nội tạng, đau thấu tận tâm can.
Mặc Cảnh Thâm thu hồi ánh mắt, khẽ nói: “Em là một người phụ nữ mạnh mẽ, trong trí nhớ của anh em cũng rất nghiêm khắc với chính mình.

Nhưng em nên chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.

Em …”
“Đủ rồi!”

Anh còn chưa nói xong, Mộ Thiển đã dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh: “Mặc Cảnh Thâm, anh muốn làm gì? Đi theo tôi đến tận đây, giờ lại nói cho tôi nghe những điều này? Tại sao? Anh sắp cưới Kiều Vi, vẫn còn cảm thấy chưa thỏa, muốn làm phiền tôi nữa sao?”
Cơn tức giận của cô lập tức bùng phát: “Đừng giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi, tôi biết tất cả mọi chuyện của anh.

Đừng tưởng rằng để Cẩm Dung nói bóng nói gió rằng anh sắp chết, tôi sẽ tin.

Mặc Cảnh Thâm, tôi cũng có thể nói luôn với anh tại đây.

Nếu anh thực sự chết, tôi không những không buồn mà còn rất vui là đằng khác.

Hơn nữa, anh cũng rất giàu có mà, nên trước khi chết, có thể chiếu cố tôi nhiều hơn một chút thì tốt.” Mộ Thiển lạnh lùng nói, cô cố tìm những từ ngữ sắt đá nhất, muốn làm tổn thương trái tim Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng không hiểu sao, vừa nói xong, Mộ Thiển lại cảm thấy chính tim mình nhói đau.

Cô hận mình thật quá sức kém cỏi.
Đối mặt với một người đàn ông đã làm tổn thương mình vô số lần, tàn nhẫn với cuộc đời của mình, vậy mà cô lại vẫn thấy thương anh ta.
Chỉ vì anh là bố của hai đứa trẻ, nếu không cô sẽ không bao giờ còn muốn gặp lại anh nữa
Vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm thoáng chút thay đổi, sau một lúc, đôi môi gợi cảm của anh nhếch lên một đường vòng cung: “Được thôi.

Như em mong muốn, anh sẽ gửi cho em một số tiền hỗ trợ, một khoản tiền lớn, được chứ?”
“Anh điên rồi.” Mộ Thiển hét lên.
Nhìn vẻ mặt không những không hề có vẻ tức giận mà còn cười bình thản của Mặc Cảnh Thâm, cô càng cảm thấy tức giận, liền xoay người rời đi.

“Mộ Thiển.” Anh hét lên gọi theo cô.
Mộ Thiển không dừng lại, anh lại tiếp tục nói lớn: “Ngày anh đi nước ngoài, em sẽ tới tiễn anh chứ?”
Mộ Thiển vẫn đang bước đi, giọng nói của cô ấy từ xa vọng lại chỉ có hai từ: “Không tới.”
Nhìn cô đã đi xa, Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, sau đó niềm vui trên khóe môi tan biến, dần dần trở nên buồn bã.
Anh rút chiếc khăn vuông từ trong túi ra lau môi, đôi môi hồng hào liền trở nên nhợt nhạt trắng bệch.
Mặc Cảnh Thâm cất chiếc khăn đi, đứng lặng yên một lúc, ngẩng đầu nhìn trời.

Đúng lúc anh đang định bước đi, mắt anh liền tối sầm lại, và anh trực tiếp ngất đi.

Đêm, Mộ Thiển trằn trọc trên giường và không thể ngủ được.
Vì lẽ ra chiều nay cô sẽ tới bệnh viện đón hai đứa nhóc về nhưng không ngờ lại chưa làm được.
Nhưng vào lúc này, không biết tại sao cô lại không thể ngừng nghĩ về những gì Mặc Cảnh Thâm đã nói khi cô gặp anh trong bệnh viện.

Nó như thể một lời thú nhận.
Cô không biết đó là anh đang diễn, hay là anh thực sự sắp chết.
Mặc dù Mộ Thiển có một số nghi ngờ, những tất cả đã bị phá vỡ bởi vì cô không tin tưởng Mặc Cảnh Thâm đến 99%.
Với rất nhiều điều đã xảy ra trước đây, mọi dấu hiệu đều cho thấy cơ thể của Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn bình thường.

Có lẽ cô không nên bận tâm quá nhiều về anh ta nữa.

Tại một khách sạn năm sao, khách đến rất đông, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Biểu ngữ treo ở lối vào khách sạn: đám cưới của cô dâu Mộ Thiển và chú rể Bạc Dạ.
Bên cổng treo ảnh cưới của Bạc Dạ và Mộ Thiển, trên màn hình lớn chiếu ảnh cưới thân mật của hai người giữa sảnh khách sạn sang trọng.
Những hình ảnh liên tiếp thay đổi.
Trên sân khấu dựng giữa sảnh tiệc cưới, Bạc Dạ mặc vest nắm tay Mộ Thiển, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.


Cô mặc váy cưới trắng, đẹp như tiên nữ, nhìn Bạc Dạ nở nụ cười rạng rỡ.

Trông họ thực sự là một cặp đôi hoàn hảo.
Mục sư nâng cao cuốn sổ, đọc những lời tuyên bố, và sau đó hỏi: “Cô dâu Mộ Thiển, con có đồng ý kết hôn với chú rể Bạc Dạ?”
Mộ Thiển chậm rãi gật đầu, nhìn chú rể trìu mến và nói lớn: “Tôi bằng lòng.”
“Không! Thiển, không…”
Trên giường bệnh, Mặc Cảnh Thâm đột nhiên mở mắt tỉnh lại.
“Anh hai, anh tỉnh rồi à?”
“Anh gặp ác mộng sao?”
“Em còn tưởng anh sẽ mãi mãi không thức dậy được nữa.”

Mấy người anh em nhanh chóng tiến về phía Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn nội thất độc một màu trắng, và cùng với mùi hăng của thuốc khử trùng trong phòng, anh biết rằng mình đang ở trong bệnh viện.

Như vậy, có nghĩa là vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, Mộ Thiển và Bạc Dạ kết hôn.
Kết hôn.
Anh từ từ nới lỏng tay trên chiếc chăn bông, nhận ra rằng toàn thân mình ướt sũng vì giấc mơ kinh khủng đó.

Cảm giác đó có lẽ là cảm giác tồi tệ nhất mà Mặc Cảnh Thâm từng trải qua trong suốt cuộc đời của anh.
Nỗi đau thấu tim trong giấc mơ quả thực khiến anh không thể quên, thậm chí còn cảm thấy nó là thật.
“Này? Anh có nghe thấy gì không? Nói gì đó đi chứ.”
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên trần nhà bằng ánh mắt vô hồn không chớp dù chỉ một cái, Cẩm Dung liền cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cũng may, Mặc Cảnh Thâm ngay sau đó đã lấy lại ý thức, trầm mặc nói: “Tôi đã hôn mê được bao lâu rồi?”’.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.