Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 30: Phát Hiện Ra Nguy Hiểm





Kiều Vi không cam lòng, ngay lập tức đi theo, khóa cửa phòng chờ, bước chân trần lên tấm chăn cashmere, cố tình kéo dây áo ném xuống, để lộ ra bộ ngực thẳng đứng đầy tự hào, quyến rũ khiêu khích người khác phạm tội.

Đứng trước gương ngắm chính mình, cô trang điểm rất tinh tế, gợi cảm và vô cùng nóng bỏng, một vẻ đẹp rất tự nhiên.

Âm thầm hạ quyết tâm, từ hôm nay, nhất định phải chiếm được Mặc Cảnh Thâm.

Két két–
Cánh cửa phòng tắm bật mở, Mặc Cảnh Thâm bước ra, ngước mắt lên thì nhìn thấy Kiều Vi.

“Tại sao em vẫn còn ở đây?” Khuôn mặt của người đàn ông có chút ngây ngẩn, nhưng cô chỉ trong phút chốc đã có thể nhìn ra, anh không hề bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của cô.

Thậm chí có thể nói, căn bản anh không thèm để ý đến “vẻ đẹp” của cô.

“Cảnh Thâm, anh đừng đi.”
Kiều Vi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm chuẩn bị rời đi, lập tức bước tới phía trước, chặn ở chốt cửa, đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn anh, “Từ lúc đính hôn cho đến bây giờ, anh chưa từng chạm vào em.

Có phải vì…em không thể mang thai đúng không?”
Đối với Kiều Vi việc không thể mang thai, là một nỗi đau mãi mãi không thể xóa nhòa, căn bản không thể nào quên được.

“Vi Vi, đừng làm loạn.

Đây là ở công ty, có việc gì buổi tối về nhà có thể nói.”
“Về nhà sao? Về nhà thì anh sẽ cho em cơ hội ư.”
Kiều Vi lắc đầu, “Không … Cảnh Thâm, bây giờ chúng ta sẽ …”
Cô ôm eo chặt lấy eo Mặc Cảnh Thâm, ngả vào lòng anh, nhón chân và hôn lên môi anh, khẽ cắn nhẹ bờ môi anh, hờ hững gặm nhấm một cách nhẹ nhàng.


Tuy nhiên người đàn ông đối với hành động của cô chỉ cau mày, đứng đó bất động như một pho tượng, để mặc cô làm bất cứ điều gì cô muốn.

Người phụ nữ đang ra sức cám dỗ người đàn ông, nhưng cho dù cô có làm gì đi nữa, thì người đàn ông vẫn bất động không nhúc nhích chút nào, vẫn duy trì hơi thở bình tĩnh ổn định, vẻ ngoài thờ ơ, đôi mắt sắc lạnh.

Dường như không có một chút hứng thú nào với cơ thể của cô vậy.

Nụ hôn thiêu đốt của Kiêu Vi dần dần hạ nhiệt, cuối cùng vẫn không có bất kỳ một chuyển động nào trên môi anh.

Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.

Cô khụt khịt mũi, đứng thẳng người, giữ khoảng cách với anh rồi nói, “Cảnh Thâm, anh đã bao giờ yêu em chưa?”
Khàn khàn giọng nghẹn ngào, nhưng cô vẫn khao khát câu trả lời thật lòng từ miệng anh nói ra.

Mặc Cảnh Thâm ánh mắt phức tạp, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, “Ngoan, đừng làm loạn nữa, để anh đưa em về nhà.”
“Anh không yêu em, không yêu em, phải không?” Kiều Vi lùi lại ra phía sau một bước, khóe môi giương lên ​​một nụ cười nhạo báng, “Em tự quay về.”
Giơ tay gạt nước mắt lăn dài trên má, quay người lại rồi chạy ra khỏi phòng chờ.

Rầm–
Cánh cửa lại đóng lại.

Lông mày của người đàn ông dần dãn ra, vươn tay với lỏng cà vạt, “Xem xong kịch hay chưa? Không muốn ra ngoài sao?”
Mặc Cảnh Thâm đứng một mình trong phòng chờ, nhưng dường như đang nói chuyện với ai đó.

Rõ ràng, là bản thân đã phát hiện ra Mộ Thiển trong tủ quần áo.

Mộ Thiển cắn chặt môi, hai tay giữ chặt điện thoại, nhắm chặt mắt, lông mày lá liễu căng thẳng, không dám mở cửa tủ.


Cô thề là, cô thực sự không cố tình trốn vào đây.

Càng không muốn nghe lén chuyện bí mật giữa Kiều Vi với Mặc Cảnh Ngôn.

Két —
Cánh cửa tủ quần áo mở ra, tủ quần áo tối tăm ngay lập tức được ánh sáng rọi vào.

Mộ Thiển rúc chặt vào một góc tủ, khẽ mở mắt ra liếc nhìn anh, trái tim không kiểm soát được không ngừng đập loạn xạ, bị khuôn mặt u ám của anh dọa sợ một trận.

“Tôi……tôi”
Mặc Cảnh Thâm trầm lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, dọa cô đến thở cũng không dám thở, nhưng cô chỉ có thể cứng đầu giải thích: “Tôi không cố ý đâu …”
“Thật không, vậy là có chủ ý đúng không.”
Người đàn ông hai tay ôm ngực, toàn thân dựa vào tủ quần áo, nhìn cô bằng đôi mắt ảm đạm.

Mộ Thiển lắc đầu như trống bỏi.

Cô mím chặt môi, ngập ngừng một lúc, “Vi Vi là hôn thê của anh, anh không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
Trước đó, cô thực sự không biết rằng mối quan hệ giữa Kiều Vi và Mặc Cảnh Thâm lại lạnh nhạt như vậy, hôm nay lại vô hình biết bí mật của hai người bọn họ.

“Ồ, thật nực cười.”
Người đàn ông khịt mũi khinh bỉ, kéo lấy cổ áo cô đẩy cô vào lòng.

“Cô là chị em tốt với vị hôn phu của tôi, thì có tư cách gì ở đây nói những điều này chứ? Giả vờ thanh cao sao?”
Nói đến đây, anh hỏi lại: “Hôm đó cô quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi giữ bí mật, nói rằng cô sẽ rời khỏi Hải Thành.


Đây là kết quả mà cô gửi cho tôi sao, hả?”
Mộ Thiển sau khi nghe anh nhắc nhở, Mộ Thiển đột nhiên thức tỉnh, chợt nhớ ra mục đích hôm nay đến đây.

Đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, phẫn nộ nói: “Đúng vậy, lúc trước là tôi có ý định rời xa Hải Thành, nhưng bây giờ, tôi không có ý định rời đi nữa.

Bởi vì anh không hề xứng đáng với Vi Vi!”
“Có xứng đáng hay không xứng đáng, đến lượt cô giảng đạo lý à?” Đôi mắt của Mặc Cảnh Thâm khẽ nheo lại, “Mộ Thiển, tôi cảnh báo cô, tốt hơn hết là đừng can thiệp vào chuyện giữa tôi và Vi Vi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Không — Được!”
Mộ Thiển vươn ra ấn vào ngực Mặc Cảnh Thâm, nói từng từ một.

Tuy nhiên giọng cô vừa mới dứt, cánh cửa phòng nghỉ được mở ra, “Cảnh Thâm …”
Đúng lúc đó, Mặc Cảnh Thâm đột nhiên kéo tủ quần áo, rồi đóng cửa tủ lại.

Nhưng Mộ Thiển bên trong vẫn phát ra âm thanh trầm xuống.

“Anh đang làm gì đấy?”
Kiều Vi dường như phát giác được điều gì đó, nghi ngờ liếc nhìn vào tủ quần áo.

Mặc Cảnh Thâm chạm vào tai nghe Bluetooth trên tai, “Không có gì, lúc nãy có cuộc điện thoại, sao em lại quay lại vậy?”
“Em… em quên mang giày.” Kiều Vi từ từ hạ mắt xuống, “Em xin lỗi, lúc nãy có chút thất lễ, em không nên ép anh như vậy.”
“Ừm.”
Người đàn ông trả lời, lấy đôi giày cao gót của cô lên rồi bước tới cạnh cô, đặt trước mặt cô.

“Có việc gì gấp em cứ đi giải quyết đi.”
Chỉ cần hành động anh mang giầy cho cô cũng khiến cô vô cùng xúc động, Kiều Vi mỉm cười và gật đầu, “Được rồi, em nghe anh.”
Mặc Cảnh Thâm xoa nhẹ lên đầu cô, “Đi, anh mang em ra.”
“Không cần đâu, em có thể tự đi được.

Anh cứ bận việc của anh đi.” Kiều Vi uyển chuyển xoay người rồi đóng cửa lại.

Nhưng khoảnh khắc cánh cửa phòng nghỉ vừa đóng lại, trên khuôn mặt cô ngay lập tức dập tắt nụ cười thay vào đó trở nên lạnh lẽo, mang theo chút oán hận, không cam tâm rời đi.


Sau khi Mặc Cảnh Thâm nghe thấy tiếng giày cao gót phía bên ngoài dần biến mất, lạnh lùng hỏi: “Còn không ra ngoài à?”
Cánh cửa tủ quần áo vẫn giữ yên.

Người đàn ông không thể kiên nhẫn, sải bước về phía cánh tủ rồi mở ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mộ Thiển trong góc tủ, mồ hôi tuôn ra vì đau đớn, bàn tay phải nắm chặt bàn tay trái, bộ dạng rất đau.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh mở miệng hỏi, nhưng đầu óc chợt lóe lên tia sáng, hình ảnh khi nãy do anh bất ngờ đóng của tủ đã kẹp trúng ngón tay cô đột nhiên hiện lên.

Lúc đó Kiều Vi vội vàng bước vào, anh không chú ý.

Vươn tay rồi kéo cô ra ngoài, Mộ Thiển lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh.

Lạch cạch–
Bởi vì vùng vẫy tránh khỏi anh, những văn kiện trong tay của Mộ Thiển rơi xuống đất, các tài liệu và hình ảnh bên trong đều lộ ra.

Trong ảnh, bất ngờ hiện ra các cảnh của Mặc Cảnh Thâm lăn lộn với những người phụ nữ khác trên giường.

Tiêu chuẩn sắc nét, nội dung bên trong ướt át vô cùng.

Mắt hai người đồng loạt rơi vào những bức ảnh, rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương.

“Anh căn bản là không xứng đáng yêu Kiều Vi!”
“Ai nhờ cô can thiệp vào những chuyện này?”

“Sao vậy, dám làm dám lại không dám thừa nhận sao? Mặc Cảnh Thâm, anh thực vô liêm sỉ, ức hiếp một cô gái vô tội, bây giờ có người đang mang thai rồi, anh lại ép họ phá thai.

Cha mẹ người ta tìm anh đòi công bằng, anh lại ép chết cha mẹ người ta.

Trên đời này lại có tên súc sinh không tính người như anh cơ chứ? “‘.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.