Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1212: Tâm Trạng Nặng Nề





- -----
Chương 1215: Tâm trạng nặng nề.

Sự xuất hiện đột ngột này dọa Mộ Thiển giật mình.
Nhưng hai người chỉ là nhìn nhau trong gương, Mộ Thiển dùng mấy giây để điều chỉnh lại tâm lý của mình, hơi nghiêng người về phía trước, chỉnh lý lại mình trong gương, đưa tay lên vén tóc trên trán, quay người, rất tự nhiên rời đi.
Nhẹ nhàng như vậy, dường khi thật sự không biết người ở trước mặt là ai tên họ thế nào vậy.
Lúc này, Mộ Thiển mới biết từ khi cô xuất hiện ở Ẩn Tộc, Thượng Quan Tuyết đã sớm biết đến sự tồn tại của mình rồi, gặp cô ta ở quán ăn cao cấp không phải là tình cờ, mà là “tình cờ gặp gỡ” đã định trước mà thôi.
“Em gái, là em đúng không?”
Chỉ trong khoảng khắc đi ngang qua, Mộ Thiển đi đến phía sau Thượng Quan Tuyết, khoảng cách chỉ khoảng hai bước, thì nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Tuyết truyền đến sau lưng.
Em gái?
Cô ta gọi cô là em gái.
Không phải dùng tiếng Anh, mà là dùng tiếng phổ thông.
Rõ ràng người nên cảm thấy xa lạ, giọng nói xa lạ, nhưng khi rời vào tai của Mộ Thiển, lại thân quen như vậy.
Đương nhiên.
Sau khi Nghê San San phẫu thuật thẩm mỹ thì mới giống cô về gương mặt, giọng nói và cách cư xử, nhưng những cái đó đều là cố ý, luôn mang lại cho người ta một cảm giác giả tạo.

Nhưng Thượng Quan Tuyết và cô là chị em sinh đôi, thật sự quá giống rồi.
Bước chân Mộ Thiển dừng lại, gương mặt hơi qua sáng, dùng khóe mắt liếc nhìn Thượng Quan Tuyết ở phía sau, cuối cùng sải bước rời đi.
“Chị biết là em.”
Thượng Quan Tuyết đứng phía sau cô tiếp tục nói: “Chị biết em là Mộ Thiển, em không cần phải cải trang đâu.”
Mộ Thiển không hiểu Thượng Quan Tuyết, không hiểu tại sao tiếng phổ thông của cô ấy lại lưu loát như vậy.
Có lẽ trong đây có công lao của Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính.
Mộ Thiển đi được mấy bước thì dừng lại, quay người, nhìn chằm chằm Thượng Quan Tuyết.
Hai người cách nhau không đến mười mét, hai người nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.
“Chị theo dõi tôi?”
Nếu Thượng Quan Tuyết đã biết thân phận của cô, cô có tiếp tục giả vờ cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ là trong lòng cô ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu, cô không thích bị người ta theo dõi như vậy.
Mộ Thiển đánh giá Thượng Quan Tuyết, thân hình cô ta mảnh mai, tóc dài ngang lưng, trên đầu đội một mũ bạc hình tròn, trên mũ có khắc hình Phượng Hoàng tái sinh, xúng quanh là những chiếc lá bạc, khi đi lại sẽ phát ra âm thanh của chuông bạc, rất dễ nghe.
Cổ cô ta đeo một món đồ trang sức phức tạp, khiến chiếc váy dài thêu hoa màu xanh thêm rực rỡ, đặc biệt là khuôn mặt môi đỏ răng trắng của cô ta, ngọt ngào đáng yêu, tự mang một vầng sáng riêng, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt được.
Thượng Quan Tuyết bước đến trước mặt Mộ Thiển, hai người cách nhau rất gần, không đến một mét.
“Không có.”
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, phụ kiện trên đâu phát ra âm thành “buling buling” rất vui tai: “Chắc là em đã biết, bà ngoại chính là tộc trưởng của Ẩn Tộc.

Chuyện của em cho dù chị không tra thì cũng sẽ biết.”
“Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi rồi.”
Có lẽ đối với người khác mà nói, đột nhiên có thêm người thân là việc tốt nhất, nhưng Mộ Thiển lại không cảm thấy một chút may mắn nào, ngược lại còn khiến cô cảm thấy vô cùng mỉa mai.
“Mẹ đã kể cho chị rất nhiều chuyện về em, chị hiểu được tâm trạng của em, cũng biết em sống không được tốt.

Hôm nay đến tìm em...”
Thượng Quan Tuyết làm ra dáng vẻ thân quen với Mộ Thiển, trong lời nói có sự thương cảm và đồng tình.
“Tôi rất thân quen với chị sao?”
Mộ Thiển cười nhạo một tiếng: “Trước giờ tôi không thích nói chuyện với người lạ.”

Nói xong, cô quay người rời đi.
Nhưng lại lưu lại một câu.
“Đừng có đi theo tôi.”
Cao lãnh tiêu sái, mang theo một cỗ khí chất tự nhiên.
So với một cô gái ngọt ngào như Thượng Quan Tuyết, thì Mộ Thiển vừa ngọt vừa mặn, dù sao cô cùng đã luyện qua vài năm ở trên đảo Vô Danh, loại khí trường sau khi trải qua mưa đạn không thể so với người thường được.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Nhìn bóng lưng đi xa của cô, Thượng Quan Tuyết mím môi, nhưng không đuổi theo.
Mộ Thiển trở lại phòng bao, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, khẽ nhíu mày, dường như đã hiểu gì đó.
“Mau đến ăn cơm đi, đợt tí nữa thức ăn sẽ nguội hết đấy.”
“Vâng.”
Mộ Thiển ngồi xuống bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, cầm đũa cúi đầu im lặng ăn cơm, để mặc người đàn ông gắp thức ăn cho cô.
Có lẽ do dự xuất hiện của Thượng Quan Tuyết đã trực tiếp ảnh hướng đến tâm trạng của Mộ Thiển, sau khi ăn xong rời khỏi nhà hàng, tâm trạng của Mộ Thiển vẫn luôn không tốt.
Sau khi đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố, ba người trở về khách sạn, trở về phòng minh nghỉ ngơi.
Trong phòng khách sạn, Mộ Thiển đứng trên ban công, hóng gió đêm, nhìn cảnh đêm của Ẩn Tộc, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Đột nhiên, một chiếc áo khoát mỏng khoát lên vai cô, cô dần dần tựa vào trong lòng người đàn ông.
Cô thuận thế tựa vào vai Mặc Cảnh Thâm, nghe người đàn ông hỏi: “Đã gặp cô ta rồi sao?”

Cô ta không phải là ai khác, mà chính là Thượng Quan Tuyết.
“Ừ.”
“Cô ta nói gì với em mà khiến em không vui như vậy?”
Người đàn ông ôm eo cô, ngón tay vỗ nhẹ cô, dường như đang an ủi cảm xúc của cô vậy.
“Không nói gì cả.”
Mộ Thiển cũng không biết nên nói cái gì, thở dài một tiếng, nói: “Nhìn thấy cô ta em sẽ tự nhiên lại nghĩ đến Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính, nghĩ đến bọn họ thì lại nghĩ đến em và anh có ngày hôm nay là đều liên quan đến bọn họ.

Em không cam tâm.”
Người có thất tình lục dục, người bao nhiêu năm nay bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay, thì sẽ sinh ra mối hận và cảm xúc tiêu cực.
“Hôm nay em thấy cô ta, phát hiện cô ta sống rất tốt, được bảo vệ tốt như vậy, em không nhìn được mà so sánh với cô ta.

Rõ ràng đều là do một mẹ sinh ra, tại sao em phải chịu đựng nhiều việc như vậy, mà cô ta lại được tất cả mọi người đối xử, bảo vệ như một công chúa chứ.”
Càng quan trọng hơn là, Thượng Quan Uyển Nhi bởi vì không muốn Thượng Quan Tuyết làm người thừa kế Ẩn Tộc, mà phí hết tâm tư ép cô trở về Ẩn Tộc.
Thật sự quá ghê tởm rồi..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.